1. Không có gì để nói cho nên không có tiêu đề
Không phải đã nói Trùng Tử chưa bao giờ dùng ảnh chụp chung với tôi để làm hình nền sao? Tôi hỏi qua ảnh lý do là gì.
“Thật ra anh có để một lần.” Trùng Tử bưng cái trán, một bên đen mặt.
“Chính là tấm ba người tụi mình chụp khi đến thành phố C chơi, chụp ở bên hồ ấy. Anh chợt nổi hứng đặt nó làm màn hình khoá, sau khi về nhà ăn cơm thì bị mẹ anh thấy được…” Nét mặt của ảnh như cạn lời.
Tôi mơ hồ có suy đoán chẳng lành.
“Mẹ của anh, bà ấy nói… Anh nên cân nhắc đến em, còn nói dù sao cũng là anh trai với em gái, cách biệt cũng không lớn.” ( □)
–# cái ý nghĩ kỳ quặc gì đây.
2. Chuyện lúc trước
Sau khi Trùng Tử tuyên bố với người nhà là thích anh của tôi, có một lần mấy người chúng tôi ngồi nhậu một chút, rượu vào bắt đầu mở đài, Trùng Tử rầm rì thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ của ảnh dành cho anh tôi.
Dáng vẻ thoả mãn của Trình Ý lúc đó thật sự rất khó có thể hình dung, anh tôi ôm Trùng Tử vào trong lòng, vuốt ve tóc của anh ấy.
Trùng Tử (tên thật là Côn Lượng) biết anh tôi khi ảnh hai mươi tuổi học đại học năm hai, anh của tôi lúc đó là nghiên cứu sinh năm nhất, trong trường tổ chức một cuộc thi thiết kế nội thất, anh tôi hỏi thăm nhiều chỗ, quyết định tìm bạn học Côn Lượng “Làm việc thì cà lất cà phơ” nhưng có chút danh tiếng để cùng hoàn thành cuộc thi.
Cũng là giữa hè, nhận được điện thoại gọi tới của anh tôi, Trùng Tử đang đi đá banh quyết định tới gặp mặt ổng. Thời điểm ảnh đến quán trà nhỏ ngoài trường học còn mặc áo cầu thủ, trên đầu đều là mồ hôi.
Trình Ý xen vào một câu, lúc đó anh cảm thấy người này thật không đáng tin, Trùng Tử liếc ổng một cái.
Vào lúc ấy, Trình Ý đã bắt đầu kiếm được tiền lương, áo sơ mi trắng quần tây, một thân tinh anh kiểu mẫu, hai người như vậy ngồi chung một bàn có cảm giác không thích hợp lắm. Rồi bọn họ bắt đầu nói chuyện hợp tác thiết kế lần này, hai người nói vài câu về đề tài, sau đó nhanh chóng phát hiện ra ý tưởng thiết kế của cả hai vô cùng hợp rơ.
Kế tiếp càng hợp tác sâu hơn… Càng biết rõ.
Tuy rằng cuối cùng chỉ đạt hạng ba, thế nhưng ấn tượng của hai người với đối phương cũng không sai, hơn nữa cũng vô cùng tán thưởng phong cách thiết kế của đối phương.
Nghe vô tai tôi thì cảm thấy tình tiết này thật sự quá bình thường, có điều Trùng Tử có thể lưu lại ấn tượng cho ông anh tôi cũng chỉ có thể bắt đầu từ hướng này. Nhận thức của anh tôi về một người từ xưa đến nay đều khởi nguồn từ năng lực của người đó.
Sau đó bọn họ cũng rất ít khi gặp nhau, nhiều lắm có thể xem như người quen, là mối quan hệ gửi tin nhắn chúc mừng tập thể khi tết nhất mà thôi, lần thứ hai quen thuộc là sau khi Trùng Tử tốt nghiệp đi ăn một bữa tiệc chia tay.
Trùng Tử hào hiệp vỗ vai bạn bè chí cốt của ảnh rồi nói mấy lời như “Bốn bể còn tri kỉ”, sau đó đưa từng người lên taxi, nhưng mà khi ảnh quay lưng đi liền dùng sức lau mặt của mình. Khi đó Trình Ý cũng dùng bữa ở cùng một quán, nhìn thấy một màn như thế lúc lái xe đi.
Hải nội tồn tri kỉ: Tuy rằng ly biệt trời nam đất bắc, nhưng khắp nơi đều có bạn bè, vậy nên không cần bi thương.
Sau khi Trùng Tử đưa bạn mình lên xe, thì cái xe ảnh thuê lại hết chỗ cho ảnh ngồi…
Thật sự ngu ngốc đến thú vị —— cái này tuyệt đối là suy nghĩ của ông anh ruột cùng một mẹ của tôi lúc đó, tôi dám lấy kinh nghiệm sống cùng ổng mấy năm qua đánh cá.
Thuận lý thành chương, anh của tôi lái xe đến đề nghị đưa Trùng Tử về trường học, vừa thấy người quen, ấn tượng cũng không tệ lắm, thế là ảnh cũng đi theo luôn.
Rồi chính là tôi cảm ơn anh mời anh ăn cơm, ai nha kia sao được lần sau mời cậu uống trà, quán bar này kỳ thật thanh tịnh không tồi, toà cao ốc mới xây kia khá đặc sắc đi xem xem?
Cuối cùng xuân tâm của Trùng Tử nảy mầm, không chống cự nổi mà lăn giường với anh tôi, sau đó ảnh cảm thấy nếu đã ngủ người ta (xác định không phải là người ta ngủ anh?) thì phải phụ trách, hơn nữa… Cảm giác giống như vừa lừa gạt chiếm tiệm nghi của anh tôi rồi.
Trình Ý chính là một con sói phúc hắc, ổng tuyệt đối là có dự mưu, hơn nữa ổng đã sớm coi trọng người ta.
Trùng Tử ngả bài với người nhà mình.
Trong nhà của ảnh, mấy đời đều làm nghề nhà giáo, cha mẹ đều là giáo sư có tiếng tăm không nhỏ. Trên còn có một ông anh dưới còn có một cậu em, mặc dù nói là không có áp lực nối dõi tông đường, nhưng cha mẹ ảnh vẫn cực đoan không đồng ý, trong cơn tức giận ảnh rời nhà rồi chuyển tới ở cùng chúng tôi.
3. Khó khăn
Làm người đàn ông của Trùng Tử, anh tôi phải ăn chút vị đắng.
Gia trưởng Côn gia từ đó đến giờ chưa từng có sắc mặt gì tốt đối với anh tôi, lạnh lùng trừng mắt coi như là đã uống tĩnh tâm khẩu phục dịch, chứ bình thường chính là rồng phun lửa. Trùng Tử không muốn trở về cầu xin tha thứ, anh của tôi mềm mỏng dao động hơn một năm, mấy tháng trước Trùng Tử mới trở về nhà mình ăn một bữa cơm, nhưng vẫn chưa thể mang theo Trình Ý.
tĩnh tâm khẩu phục dịch: thuốc dành cho phụ nữ mãn kinh.
Muốn anh tôi bình an vô sự mà ngồi trên bàn cơm Côn gia nâng đũa, tôi đoán chừng phải đợi đến khi ổng gần bốn mươi tuổi mới được.
Vì anh tôi phải chịu oan ức như thế, tôi đã từng oán giận Trùng Tử một chút, nhưng sau khi được ông anh mình điểm hoá, khúc mắc trong lòng cũng tiêu tan gần hết rồi.
“Nếu có một ngày em chưa kết hôn mà bị một thằng tiểu bạch kiểm vô tích sự nào đó làm cho mang thai, anh sẽ lấy đao chặt hắn ra,” Trình Ý nói rất bình tĩnh, “Ba mẹ Lượng Lượng cũng sẽ có suy nghĩ từa tựa như vậy.”
Cho nên nói anh chính là cái tên tiểu bạch kiểm vô tích sự đã làm cho “Lượng Lượng” chưa kết hôn đeo ba lô ngược???
Hế nhô tiểu bạch kiểm, gút bai tiểu bạch kiểm.
Còn nhớ Trình Ý cùng Trùng Tử giận dỗi nên Trùng Tử dùng quả dưa hấu làm ổng vui không? Có người nói là do ba mẹ Trùng Tử bức bách Trùng Tử đi kết thân, Trùng Tử vì lấy lệ cho qua nên cũng thật sự đi đến đó, nhưng không muốn anh tôi lo lắng hoặc ghen, ảnh bèn nói dối.
Thế nhưng anh tôi là một tên biến thái, còn nhớ không? Ai biết được ổng làm sao biết Trùng Tử đi kết thân với người ta. Sau khi ổng biết rồi, trái lại đi hỏi Trùng Tử đã xảy ra chuyện gì, Trùng Tử cũng không muốn nói thật —— chuyện như vậy trong cuộc đời của ảnh cơ bản chẳng khác nào một chuyện mất thể diện, tính khí của đại thiếu gia thật là.
Trình Ý vốn muốn lơ Trùng Tử mấy ngày để làm cho ảnh tỉnh lại một chút, tại sao không tín nhiệm anh tôi. Nhưng sau đó lại được câu ca nào dẫn dắt, nhân sinh khổ đoản, gần nhau không dễ, tốt nhất vẫn nên quý trọng.
Ca từ kia được hát như thế này: Hai ta nguyện bên nhau trăm năm, ai chín mươi bảy tuổi đi trước, xin người chờ thêm ba năm trên cầu Nại Hà.
Nghe xong Trình Ý ngâm nga câu hát này của Lưu Tam Tỷ, tôi không nhịn bật cười.
Sau đó, cảm thấy trong đôi mắt có gì đấy ươn ướt.
Câu hát nằm trong khúc dân ca “Trên đời làm gì có dây tơ hồng” của Lưu Tam Tỷ, một ca sĩ trong truyền thuyết dân gian hồi xưa của Trung Quốc.
4. Âm nhạc
Trùng Tử khó khăn lắm mới lấy được ba tấm vé mời concert từ chỗ bạn của ảnh.
Cũng không tính là một buổi concert lớn, chỉ là một buổi ca nhạc nhỏ do một ban nhạc rock underground có tên tuổi tổ chức trong một quán bar, nhưng nghe đâu người đến đông nghẹt nên phải dùng vé mời mới có thể vào.
Tôi thấy rất hứng thú, Trùng Tử rất yêu thích ban nhạc này, nghe nói ảnh đã nghe nhạc của họ từ thời còn là học sinh. Còn Trình Ý, ổng có thể xài hơn cả trăm ngàn khối đi nhà hát, nghe nhạc thính phòng để bồi dưỡng tế bào nghệ thuật.
Hiện trường quả nhiên siêu cấp sôi động, chỗ ngồi đã hết, một nhóm em gái không thấy mặt mũi ra sao gào gào rít rít, nhạc nền vẫn luôn được bật cho đến khi ban nhạc đi ra, thời điểm ban nhạc vừa mở miệng hát, mọi thứ mới trở nên yên tĩnh một chút.
Bình tĩnh nhận xét, ban nhạc này hát thật sự rất có cảm xúc, tay chơi guitar là hát chính, giọng ca vừa có tang thương vừa có năng lượng, tinh thần của tiếng trống cũng mười phần, tuy tôi đã qua cái tuổi nữ sinh trung học nhiệt huyết, nhưng cũng không nhịn được lớn giọng hát theo khi bọn họ hát bài When You Believe.
Trùng Tử từ đầu đến cuối đều hát theo, cổ họng cũng sắp khàn, Trình Ý cũng buông xuống thành kiến với những ban nhạc như thế này, rất chuyên tâm lắng nghe.
Trên đường trở về, trong đầu của tôi đều ong ong thanh âm của tiếng nhạc, Trùng Tử một bên hưng phấn kể với anh tôi tiểu sử và phát triển của ban nhạc, giống y hệt fan cuồng.
Nhưng mà chuyến đi nghe ca nhạc ngày hôm nay vẫn rất đáng giá, ít nhất có thể làm cho bộ xương già này hoạt động một tí để bản thân trẻ lại thêm một điểm.
Đặc biệt là Trình Ý, nhìn thấy ổng chưa già nhưng tâm hồn đã yếu thành dạng gì rồi, nghe nhạc cổ điển hay kinh kịch không sai, nhưng xin anh tốt xấu gì cũng nên để ý tới nhạc nhẽo đang thịnh hành bây giờ một chút đi, thần khúc tẩy não Quả Táo Nhỏ cũng chưa từng nghe nói đến thì hơi quá mức rồi.
5. Bị cúp điện
Bụp, WiFi trên điện thoại di động lập tức bị mất, Trùng Tử gào to một tiếng, có lẽ bản vẽ đã hoàn thành trong máy tính vẫn chưa kịp lưu lại. Trình Ý vô cùng trấn định tìm đến đèn sạc dự phòng, kiểm tra cầu dao điện.
Không biết mạch điện nào trong nhà bị cháy, mười giờ tối cũng không thể có người đến sửa, giữa đêm hè không có điều hoà… Tuy rằng đêm đó tối hù không nhìn thấy, tôi cũng có thể biết Trùng Tử đang lăn lộn trên mặt đất.
Tuy nói Trình Ý học kiến trúc, cũng khá biết về mạch điện, nhưng cũng không nghịch thiên đến mức chọt cái là sửa được ngay, nói cách khác, ổng cũng chỉ có thể chờ thợ sửa điện ngày mai tới cửa. Ba người chúng tôi từ trong phòng mình đi ra, ngồi vào trong phòng khách, im lặng đối mặt nhau.
Thời tiết phi thường phi thường nóng, cho dù là ban đêm nhưng vẫn đặc biệt nóng, cảm giác mát mẻ của máy lạnh từ từ tiêu tan, càng làm cho cả người cảm thấy một chút nóng nực về tới trên cơ thể.
Nhìn nhau lặng yên không nói một lời.
Trùng Tử đã cởi áo chỉ còn mỗi cái quần cộc, anh tôi còn rụt rè mặc áo ba lỗ, còn tôi đây hận mình sinh ra không phải con trai… Mặc váy ngủ nóng chết bà rồi.
“Nóng quá.” Qua một lúc sau, Trùng Tử rốt cuộc không nhịn nổi, “Không thôi đến khách sạn gần đây ngủ đi.”
“Thế thà đi vào McDonald’s ké máy lạnh với wifi còn hơn, muốn đi khách sạn, vậy thì chúng ta thuê mấy phòng mới thích hợp?” Thuê mấy phòng cũng không giống như chỉ vào đó ngủ đàng hoàng được không.
Trùng Tử chép chép miệng, thua trận trước thói quen trào phúng của tôi.
Trình Ý trước sau như một nói sang chuyện khác, “Như vầy đi, đêm nay trải chiếu nằm dưới đất trong phòng khách mà ngủ, nóng quá thì mở cửa sổ với cửa ra, Trình Nặc, trong nhà còn nhang muỗi không?”
Tuy rằng bình thường đều dùng nhang muỗi điện, nhưng tốt xấu gì tôi cũng dự phòng một hộp nhang đốt. Tôi vất vả giơ đèn pin lần lượt kéo từng ngăn kéo mà tìm, hai người kia đã trải chiếu xong.
Đây là trải nghiệm rất mới lạ, từ xưa đến nay tôi chưa từng ngủ chung với người nhà, hai ổng chắc cũng thế. Sau khi nằm xuống quả nhiên không ngủ được, chúng tôi bắt đầu trò chuyện, anh của tôi nằm chính giữa, tôi với Trùng Tử nhiều chuyện tán dóc với nhau, từ thơ ca đến triết học nhân sinh…
Cuối cùng, Trình Ý bị phiền chịu không nổi, gắt gao kéo Trùng Tử nhấn vào trong ***g ngực của ổng, Trùng Tử chỉ có thể phát ra tiếng ô ô xin tha. Đầu tôi đầy gạch đen (–|||) chuyển qua chỗ khác, không nhìn nổi nữa.
Tôi không phải là người luôn có cảm giác an toàn, khi ngủ trong phòng mình đều phải khoá trái cửa, thói quen này là do anh tôi dạy cho tôi khi ổng dời ra ngoài sống lúc mười tám tuổi, ở tuổi dậy thì mẫn cẩm nhất, hầu như chỉ có mình tôi ở nhà. Mỗi buổi tối, cho dù bản thân có gan lớn đến cỡ nào, lúc ngủ cũng phải khoá cửa thật chặt, phòng ngừa bất ngờ.
Sau đó lên đại học, ở cùng với anh tôi, thói quen này vẫn được bảo lưu lại, hoàn toàn đã trở thành phản ứng bản năng.
Thế nhưng buổi tối hôm đó, dù cho cửa được mở ra, tôi cực kỳ an tâm chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì người nhà của tôi đều ở bên cạnh, hai người anh của tôi nhất định sẽ bảo vệ tôi, cho tôi bình an vui vẻ.