Hằng Ôn

Chương 22

Cùng lúc đó, lực lượng cảnh sát đang ngày đêm phân tích băng ghi hình, cửa hàng hai bên đường thật sự rất nhiều, Ôn Duy Viễn cũng hỗ trợ cảnh sát cùng xem, từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng, hắn đã một ngày một đêm không hề chợp mắt, sau đó Thôi Tiệp tới bảo hắn đi nghỉ một lát, Ôn Duy Viễn lắc đầu, không nói gì, con mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thôi Tiệp buông tiếng thở dài, ngồi bên cạnh hắn cùng xem.

Hứa Kính Hằng ngủ thiếp đi lúc nào, chính y cũng không có ấn tượng, thân thể rất mệt mỏi, không có khí lực, tình huống như vậy rất không ổn, hình như là sinh bệnh rồi.

Chân lộ ra bên ngoài thật lạnh, khi bị thanh niên mang ra khỏi nhà y vốn để chân trần, trong phòng ngủ cả đêm, thanh niên cũng không đưa chăn mền cho y, cộng với đoạn thời gian trước cũng không nghỉ ngơi tốt, đại khái là thân thể hư nhược, dẫn tới bị cảm lạnh.

“Này, có ai không?” tuy đã kéo rèm lại, nhưng hiệu quả chắn sáng cũng không tốt lắm, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, Hứa Kính Hằng khẳng định, bây giờ là ban ngày.

“Anh đã tỉnh?” Trên mép thanh niên có dính bọt trắng, hẳn là đang đánh răng dở nghe tiếng Hứa Kính Hằng kêu mới chạy tới.

“Hiện tại mấy giờ rồi? Tôi hình như bị bệnh rồi ……” thanh âm Hứa Kính Hằng khàn khàn.

Sắc mặt người trên giường quả thật không tốt lắm, thanh niên đi đến, một tay sờ trán Hứa Kính Hằng, tay kia sờ trán mình, một lúc sau khẩn trương nói: “Thân nhiệt hơi cao, anh sốt rồi!”

“Đưa tôi tới bệnh viện đi.”

“Đầu tiên phải đo nhiệt độ đã rồi tính sau.” Thanh niên chạy ra ngoài tìm kiếm một hồi, rồi quay lại đo nhiệt độ cho Hứa Kính Hằng, ba mươi tám độ, thân nhiệt quả thật cao, nhưng nếu đưa Hứa Kính Hằng đến bệnh viện, y sẽ rời bỏ mình, thật vất vả mới đem được người về, sao có thể thả đi như vậy?

Đúng! Không thể thả y đi!

Mới ba mươi tám độ cũng không nghiêm trọng lắm, thanh niên lấy khăn ướt chườm trán cho Hứa Kính Hằng, trong nhà không có thuốc hạ sốt, cậu ta liền lấy ít thuốc cảm cho y uống.

Hứa Kính Hằng sau khi uống thuốc liền bắt đầu mệt rã rời, ý thức rời rạc lại nghe thanh niên lầm rầm bên tai nói hắn đừng bỏ đi, đừng quay về nơi đó.

Đi nơi nào? Làm cái gì?

Hứa Kính Hằng đến sức lực mở miệng cũng chẳng có, nhắm mắt lại, ngất đi.

Băng ghi hình còn ba cuộn chưa xem, nhóm cảnh sát xem cả đêm, mắt vừa xót vừa đau, thuốc nhỏ mắt mới khui ra đã dùng hết, bọn họ vuốt vuốt mũi, nhắm mắt mấy phút đồng hồ, lại định tiếp tục xem.

Ôn Duy Viễn trừng to mắt, cặp mắt hắn hằn đầy tơ máu, mệt mỏi hiện rõ, trên cằm râu ria lởm chởm, nhìn rất chật vật, hắn hoàn toàn không thèm để ý, như thể dù sinh mạng chấm dứt, hắn cũng phải chăm chú nhìn vào màn hình.

Thanh âm mơ hồ trong băng ghi hình xẹt xẹt phát ra cả đêm, Ôn Duy Viễn đột nhiên vươn về phía trước kêu lên.

“Tìm được rồi!”

Cảnh sát như ong vỡ tổ vây tới, Ôn Duy Viễn nhấn nút tua lại, chỉ vào một khối nhỏ trên màn hình: “Chiếc xe này là của Kính Hằng!”

Nhân viên kỹ thuật tạm dừng hình ảnh, không ngừng phóng to, sau khi phóng to thì biển sỗ nhìn vẫn không rõ lắm, tuy nhiên khi phân tích hình dáng, đúng là số xe Hứa Kính Hằng.

Xem xét băng ghi hình dựa trên vị trí của cửa hàng, ba cuộn băng sau chắc chắn sẽ quay được phương hướng xe chạy, cảnh sát thông qua những băng ghi hình này xác định được vị trí khu dân cư xe Hứa Kính Hằng dừng lại. Bọn họ lập tức hành động, đến khu đó, tiếp tục điều tra.

Ôn Duy Viễn ngồi ở ghế sau, mặt vùi vào lòng bàn tay, rốt cục cũng có manh mối ……

Kính Hằng, chờ anh.

Thanh niên đi mua thuốc và miếng dán hạ sốt ở dưới lầu, về đến nhà phát hiện Hứa Kính Hằng mặt đỏ bất thường, đưa tay sờ thử, nóng còn hơn lúc nãy, cậu ta vội vàng đánh thức Hứa Kính Hằng.

Hứa Kính Hằng hé mắt, mệt mỏi nhìn cậu ta.

Thanh niên vừa nhét cặp nhiệt độ vào tay y, vừa cho y uống thuốc hạ sốt.

Không quá nửa tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể Hứa Kính Hằng từ ba mươi tám độ đã lên tới ba mươi chín độ rưỡi.

Thanh niên sợ hoảng hồn, nếu cứ tăng lên như vậy nhất định sẽ có chuyện không may, nhưng cũng vẫn ôm tâm trạng chờ ăn may – đã uống thuốc hạ sốt chắc cũng sẽ nhanh hạ nhiệt thôi.

Đầu Hứa Kính Hằng rất đau, họng cũng đau nhức, y giật giật môi kêu khát, thanh niên lập tức bưng nước đến cho y uống.

Uống nước và ăn cơm không giống nhau, tư thế nằm ngửa rất khó ngẩng đầu, thêm nữa Hứa Kính Hằng lại đang sinh bệnh, thanh niên không để ý nhiều được như vậy, cởi bỏ dây trói trên tay Hứa Kính Hằng, đỡ y ngồi dậy uống nước.

Uống xong nước, Hứa Kính Hằng nằm trên giường lại kêu đói.

Từ lúc tỉnh lại tới giờ một miếng cũng chưa ăn, thanh niên cuống quýt chạy đi nấu cơm, Hứa Kính Hằng nằm một lát, đến khi sức lực khôi phục một chút, mới ngồi dậy tháo dây trói chân mình.

Đây là thời cơ bỏ trốn tốt nhất, y không thể bỏ qua!

Đội cảnh sát đi vào khu dân cư, cùng bảo vệ nói chuyện với nhau vài câu, rất nhanh liền rõ ràng được danh tính thanh niên.

Nói ra thì cũng may mắn, xe cộ của cả khu đều phải đăng kí, bởi vì thanh niên là người trong khu này, bảo vệ cũng từng gặp qua cậu ta, cho nên khi thấy cậu ta chạy một cái xe đắt tiền về, bảo vệ rất dễ ghi nhớ, lập tức đem số lầu và phòng của cậu ta báo cho cảnh sát.

Bọn họ tập trung lên lầu, nấp hai bên cửa, lại cử một người mặc thường phục ra gõ cửa.

Thanh niên nghe được tiếng gõ cửa đi ra, còn chưa đến gần cửa, lại nhìn thấy Hứa Kính Hằng đang đứng trước phòng ngủ.

Thanh niên nói: “Sao anh đi ra được?”

Hứa Kính Hằng sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng giả vờ đi về hướng nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Thanh niên không thể biết Hứa Kính Hằng nói thật hay nói dối, tiếng gõ cửa vang lên không dứt, thanh niên lại sợ Hứa Kính Hằng bỏ trốn hay kêu cứu, cậu ta nói: “Anh trước tiên quay về phòng đi.”

Hứa Kính Hằng đứng im tại chỗ, không hề di chuyển, y đang do dự, quay về phòng sau đó lại tìm cơ hội chạy trốn, hay là kêu cứu với người đang gõ cửa thì khả năng thành công cao hơn.

Hứa Kính Hằng do dự, làm cho sắc mặt thanh niên trầm xuống, cậu ta quay về phòng bếp, cầm dao từng bước một hướng về phía Hứa Kính Hằng, đe dọa nói: “Anh có đi vào hay không?”

Đúng lúc này, cành sát chờ mãi không thấy người mở cửa liền đạp một cái phá tung cửa.

Thanh niên nhanh chóng áp sát Hứa Kính Hằng, túm lấy y.

Cảnh sát móc súng ra hô to: “Buông anh ta ra!”

Ôn Duy Viễn lo lắng đứng phía sau hô: “Kính Hằng!”

Hứa Kính Hằng nhìn thấy Ôn Duy Viễn, không kiềm chế được gọi to: “Duy Viễn!”

“Ôn, Duy, Viễn!” Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói, “Là ngươi mê hoặc Kính Hằng! Ngươi có cái gì tốt chứ?”

Cảnh sát không dám hành động thiếu suy nghĩ, dao của thanh niên kề sát cổ Hứa Kính Hằng, lỡ như chọc giận hắn, an toàn của con tin sẽ bị uy hiếp.

Ôn Duy Viễn lại phát hiện Hứa Kính Hằng đang bệnh, hắn cau mày hỏi:“Kính Hằng làm sao vậy?”

Hứa Kính Hằng nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là phát sốt.”

Đột nhiên ngữ điệu của thanh niên thay đổi, cẩn cẩn dực dực hỏi: “Kính Hằng, uống thuốc xong mà vẫn khó chịu sao?”

Một người dữ tợn hung hăng bỗng nhiên trở nên nhút nhát nhu nhược, làm cho cảnh sát và Ôn Duy Viễn kinh ngạc không nhỏ, Hứa Kính Hằng biết rõ thanh niên này tinh thần không bình thường, nhưng dưới loại tình huống này y không có cách nào khác nói cho người đối diện, chỉ hy vọng bọn họ có thể phát hiện nhanh một chút.

Dao của thanh niên từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi cổ Hứa Kính Hằng, ân cần hỏi đông hỏi tây.

Hứa Kính Hằng vẻ mặt đau khổ nói: “Khó chịu, cả người vô lực.” y đang cố ý làm cho thanh niên phân tâm.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tôi muốn đi nằm nghỉ một lát.”

“Được……”

“Dao……” Hứa Kính Hằng liếc mắt nhìn con dao, “Cậu như vậy khó đi lại lắm.”

Dao được rút lại, Hứa Kính Hằng thở dài một hơi, cảnh sát liền tiến vào một bước, thanh niên phản ứng kịp, biểu tình lại biến thành cái bộ dạng khủng bố ban đầu.

“Anh gạt tôi? Anh muốn bọn họ bắt tôi, sau đó anh có thể cùng Ôn Duy Viễn ở bên nhau? Không có khả năng”

Dao một lần nữa được giơ lên, tim mọi người vọt lên tới cổ họng.

Ôn Duy Viễn nói: “Đừng động đến em ấy, để tôi đến, đổi chỗ với em ấy.”

“Không được!”

“Không được!”

Hai tiếng hô lên cùng một lúc, là của Hứa Kính Hằng và cảnh sát, Ôn Duy Viễn nghiêm nghị nói: “Em đang bệnh!”

Thanh niên âm trầm bật cười: “Tốt, ngươi tới đây, ngươi tới ta liền thả anh ấy.”

Cậu ta nói thật hay giả, không ai biết được, nhưng Ôn Duy Viễn phải đánh cuộc một lần, thanh niên chỉ có một mình, nếu như cậu ta không thả Hứa Kính Hằng, hắn không thể đối phó được; Nhưng nếu như thanh niên thả Hứa Kính Hằng, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp tự giải cứu mình.

Ôn Duy Viễn từ phía sau tiến ra, yên lặng nhìn Hứa Kính Hằng, từng bước một đi về hướng thanh niên.

Thanh niên nói: “Ngươi giơ hai tay lên!”

Ôn Duy Viễn làm theo, đợi cho hắn đi đến bên cạnh thanh niên, thanh niên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem Hứa Kính Hằng đẩy về phía cảnh sát, sau đó vung dao lên hét lớn: “Ngươi chết, Kính Hằng sẽ yêu ta!”

Vừa dứt lời một dao bổ xuống, Ôn Duy Viễn không cách nào trốn tránh, chỉ có thể giơ tay lên đỡ, dao vạch một đường dài trên tay hắn, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống đất, Hứa Kính Hằng vô cùng sợ hãi, lúc dao của thanh niên lần nữa hạ xuống, y liền chạy tới, muốn thay Ôn Duy Viễn ngăn lại.

Thanh niên vốn không quan tâm sống chết của chính mình, từ trước tới giờ cậu ta luôn yêu mến Hứa Kính Hằng, xem Ôn Duy Viễn là cái đinh trong mắt. Từ lúc Ôn Duy Viễn đưa ra điều kiện trao đổi, cậu ta chỉ nghĩ được một việc — giết Ôn Duy Viễn!

Hứa Kính Hằng không thể trơ mắt nhìn Ôn Duy Viễn chết, vậy thì hệt như hắn dùng mạng mình để đổi lấy y vậy.

Thanh niên thấy rõ người đang lao tới là Hứa Kính Hằng, vội vàng thu tay lại, nhưng dao đã vuột ra, rạch một vết trên cánh tay Hứa Kính Hằng, miệng vết thương không sâu như của Ôn Duy Viễn, nhưng cũng chảy không ít máu.

“Tôi không hề muốn làm anh bị thương.” Thanh niên đã mất con dao, vừa lắc đầu vừa xua tay, cậu ta chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ làm bị thương con người cao không với nổi này.

Cảnh sát nắm bắt thời cơ, bắt thanh niên lai, cậu ta không ngừng nói xin lỗi, điên điên khùng khùng.

Qua kiểm tra, tinh thần thanh niên này thật sự có vấn đề, cậu ta là fan cuồng của Hứa Kính Hằng, không chỉ theo dõi Hứa Kính Hằng, thậm chí đem nhà của mình, trang hoàng bố trí giống hệt nhà Hứa Kính Hằng.
Bình Luận (0)
Comment