Edit: Samleo
Tiên Mạch nghỉ ngơi trong chốc lát đã đi rồi.
Nếu không đi y cũng sợ chính mình khống chế không được. Dù sao mục đích chủ yếu là xem Trình Hải Dương có xảy ra chuyện hay không, mục đích thứ yếu cũng đã đạt thành, cho nên cũng cần phải trở về.
Trình Hải Dương thở ra một hơi thật dài: “vù vù… cuối cùng đi rồi.”
Độ ấm cùng lời nói của Tiên Mạch lại giống như còn loạn lạc ở trong phòng này, Trình Hải Dương không kìm lòng được bắt đầu ngây ngô cười lên. Cậu yêu rồi! Mặc dù đối tượng là một chàng trai. Cậu được tỏ tình rồi! Mặc dù đối tượng là một chàng trai.
Nhưng… Nam cùng nam ở cùng nhau lại có cái gì đáng lo ngại, thời đại bây giờ, không làm Gay mới là ngoại tộc đi a!
Trình Hải Dương tự an ủi mình, một lần nữa mở computer, Tiên Mạch phát một chuỗi tin nhắn qua.
【 Em nghỉ hè chuẩn bị đi đâu? Về nhà sao. 】
Điều này thật là có ích.
Trình Hải Dương suy nghĩ một chút: 【 không về =3= ở chỗ này làm thêm. 】
Cách vách rất nhanh có hồi âm: 【 anh cũng vậy.. 】
【vậy có thể cùng nhau a. 】
【 Uh. Em muốn làm gì. 】
【 Không biết… Anh sao. 】
【 Không sao cả. 】
【 Vậy ngày mai đi tìm công việc đi! 】
【 Được. 】
【=333=】
【 Được rồi bài hát của Lâm Sâm, em cảm thấy thế nào. 】
【 không tệ hey! 】
【 có muốn hát hay không. 】
【 Chưa có lời (*′? ‘*)】
【Tự mình viết. 】
【Em không biết hey… 】
【 cố gắng lên. 】 Tiên Mạch phát xong cố gắng lên, lại thêm một câu: 【 Anh làm PV cho em, bây giờ liền làm. 】
Trình Hải Dương thấy những lời này, thật là lòng tràn đầy ngọt ngào, nhìn màn hình cười ngây ngô một hồi lâu. Đúng không tồi, cho dù trong cuộc sống hiện thực không có quan hệ gì, Tiên Mạch cũng là họa sĩ ngự dụng của cậu.
Tiên Mạch chỉ có thể làm PV cho một mình cậu, cậu hiểu. Hiểu điểm ấy, Trình Hải Dương liên tục nhếch miệng cười, ngừng cũng ngừng không được, dù sao cũng không có mở YY, cho dù cười đến chết cũng không bị được người khác nghe thấy. Trình Hải Dương nghĩ nghĩ cười càng thêm khuếch trương rồi.
Thẳng đến Tiên Mạch lại phát qua một cái tin: 【 tiếng cười rất lớn… phòng ở này cách âm không tốt. 】
Tiếng cười của Trình Hải Dương lập tức ngừng lại.
【 ách… Anh còn muốn dọn đi sao. 】
【 không dọn nữa… Hay là dọn đến nhà em. 】
Thật là, người này luôn có thể làm cho chính mình mặt đỏ tim đập, đáng ghét chết đi.
Một đêm này Trình Hải Dương cùng Tiên Mạch câu có câu không cho tới đêm khuya, quan hệ cứ như vậy thêm xác định, thế cho nên lúc Trình Hải Dương nằm trên giường còn đang cười, ở trong ổ chăn cười thật lâu.
Hôm sau.
“Cốc cốc cốc.”
Thời gian rõ ràng còn chưa tới lúc Trình Hải Dương có thể tỉnh lại, nhưng tiếng đập cửa căn bản không cho cậu ngủ, Trình Hải Dương là người có năng lực ngủ như thế bị tiếng gõ cửa đứt quãng đáng ghét làm cho ngủ không an ổn. Chỉ là cho dù đã tỉnh, Trình Hải Dương cũng có thể ép buộc bản thân ngủ không đi mở cửa.
Người ồn ào người ta ngủ sống chết cũng muốn kéo ra ngoài!!!
Trình Hải Dương buồn phiền kéo mền che đầu.
Điện thoại di động nhưng lại đáng ghét vang lên.
Người nào trời đánh lúc này gọi cho mình!!! Không chết tử tế a!!! Trình Hải Dương vừa nghĩ, vừa xem nhẹ tiếng gõ cửa, ở bên gối lục lọi một hồi lâu bấm nhận điện thoại.
“Này…” thanh âm cậu mang theo một phần lười nhác mới vừa tỉnh ngủ, có chút khàn khàn, lại có vẻ đặc biệt sắc tình.
Người đầu kia điện thoại lặng đi một chút, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”
Thanh âm này… cái áp suất thấp này… chắc chắn là Tiên Mạch không chạy thoát rồi. Điện thoại đã bị ngắt rồi, Trình Hải Dương vẻ mặt đưa đám chạy đi mở cửa, lại một lần nữa quên chuyện mình ở nhà tuyệt đối sẽ không mặc quần, để trần hai bắp đùi trắng mềm mềm chạy đi mở cửa.
Tiên Mạch đứng ở cửa.
Trình Hải Dương dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngây ngốc chào hỏi Tiên Mạch: “おはよう(Chào buổi sáng).”
Cái này Tiên Mạch vẫn có thể nghe hiểu, buổi sáng tốt lành đúng không. Nhưng cái này không phải trọng điểm… Cậu ấy là cố ý sao? Cố ý không mặc quần mở cửa… Cố ý chưa tỉnh ngủ dụi hai tròng mắt một bộ hình dáng động vật nhỏ… Cố ý dùng tiếng Nhật dễ thương.
Tuyệt đối là cố ý.
“Em…” Tiên Mạch chậm rãi mở miệng.
Sau đó một phen đè giữ cái ót của Trình Hải Dương, tiếp theo hôn lên, sâu sắc lại dây dưa, hôn đến Trình Hải Dương như muốn tắt thở.
Trình Hải Dương liều mạng giãy dụa, tiếc rằng sức lực của Tiên Mạch rất lớn, bản thân căn bản tránh không thoát, chỉ có ngoan ngoãn phối hợp nụ hôn của Tiên Mạch, buồn ngủ gì gì đó sớm đã chạy đến chín tầng mây rồi.
Không biết hôn bao lâu, tóm lại Trình Hải Dương cảm thấy là rất lâu.
Tiên Mạch buông môi, tươi cười mang theo chút đùa cợt nhìn cậu: “Tỉnh rồi chưa.”
“Uh uh uh!” Trình Hải Dương gật đầu như giả tỏi. Cậu cho dù ngu ngốc cũng có thể đoán trúng phát triển tiếp theo, cậu mới không thể tiếp tục cho Tiên Mạch cơ hội ăn đậu hủ của cậu đâu… Mặc dù cậu rất thích bị ăn đậu hủ…
“Vậy nhanh thu dọn một chút, ra ngoài.”
“Bây giờ mấy giờ rồi.”
“Hơn chín giờ.”
“…”
Tiên Mạch ngồi ở trước computer của Trình Hải Dương, Trình Hải Dương bận rộn rửa mặt linh tinh bây giờ đang tức giận đánh răng ở WC.
Làm gì phá người ta a! Sao sáng sớm hơn chín giờ đến đánh thức một sinh viên cuộc sống về đêm phong phú mới vừa nghỉ hè! Mặc dù cuộc sống về đêm của cậu cũng chỉ là lên mạng. Tên này là không cần ngủ sao? Rõ ràng ngày hôm qua cùng nhau chơi đùa tới khuya như vậy! Chẳng lẽ không cần ngủ sao!!! Làm gì vừa đến thì sỗ sàng!!! Thật sự quá phiền.
Trong đầu Trình Hải Dương chớp qua bộ dáng Tiên Mạch kéo cậu vào nhà còn nói: “Thấy em mới vừa rời giường, tha thứ em lần này không mặc quần “, thật sự là trong lòng rất khó chịu rồi.
Cậu Trình Hải Dương cũng là một chàng trai tốt hàng thật giá thật chức năng ưu tú, không chắc lần sau người nào đè người nào đây.
Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ nghĩ, cho Tiên Mạch biết phỏng chừng trinh tiết của mình cầm chắc sẽ không còn rồi.
Trình Hải Dương đeo kính sát tròng, thay xong quần áo, gãi gãi đầu tóc, đi ra WC: “Em xong rồi…” Nhưng lại nhìn thấy Tiên Mạch đang xem computer của mình.
Thấy R-18 BL Galgame cậu thuận tay đặt ở trên desktop.
Xem một vài lời hát cậu viết tối hôm qua… Cũng may là viết tiếng Nhật.
Trời ạ!!!
Trình Hải Dương lập tức đi tới bên cạnh Tiên Mạch, cũng không quan tâm computer nhà mình có kháng nghị hay không, trực tiếp cưỡng chế tắt máy.
Có lầm hay không!!! Hôm qua sau khi chơi mới muốn xem một chút BL rốt cuộc là thế nào… ngắm còn chưa ngắm đã bị phát hiện… Thật là… Cái này xem là chuyện gì!!!
“Chúng ta đi thôi.” Trình Hải Dương cố gắng cười vui vẻ với Tiên Mạch.
Ánh mắt Trình Hải Dương cười rộ lên sẽ cong thành hình ánh trăng, thoạt nhìn ngọt ngào, làm người ta yêu thích.
Tiên Mạch mặt đỏ lên, đột nhiên quay đầu đi.
Trình Hải Dương khó hiểu nhìn y.
“Em mang kính có gọng ra ngoài đi.”
“Hả… Tại sao… đeo kính sát tròng rất phiền phức hey… Thật vất vả mới làm xong.”
“Nói nhảm nhiều như vậy… kêu em đổi lại thì đổi đi.”
Trình Hải Dương “Oh” một tiếng, lại goan ngoãn đi trở vào WC, tháo kính sát tròng xuống, cầm mắt kính bên giường đeo vào, trong nháy mắt trở nên rất ngu X nhìn Tiên Mạch.
Tiên Mạch hài lòng gật đầu.
Trình Hải Dương đột nhiên có chút mất mát, thì ra sau khi bản thân chăm chú cách ăn mặc cũng không làm cho người ta yêu thích a. Cậu cúi đầu, không cho Tiên Mạch thấy vẻ mặt mất mát trong nháy mắt của cậu, sau đó lại ngẩng đầu lên ngây ngô cười với Tiên Mạch.
Nhưng ý nghĩ của Tiên Mạch giờ phút này lại là ——
Anh cũng không rộng lượng như vậy, để em với người khác.