Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn mười hai giờ Tiêu Thần mới trở lại phòng cấp cứu, có điều anh thật sự rất mệt mỏi, đừng nói tranh thủ thời gian gọi cho Tư Kiêu Kỳ, thời gian để anh uống ngụm nước cũng không có. Có điều như vậy cũng tốt, anh cười tự giễu, chí ít cũng còn có thời gian đi WC. Chờ đến khi anh trở lại phòng cấp cứu lập tức ngồi phịch trong phòng không muốn động đậy. Theo anh tính thì chắc Tư Kiêu Kỳ đã tới rồi, ít nhất cũng đi qua đi lại hai ba vòng để tìm mình, nghĩ tới chắc hắn cũng nghe lời mình nhắn cho y tá rồi… Nhưng chính là không đứng dậy nổi, cũng không còn sức đi tìm hắn nữa.

Trước mắt cứ từ từ thôi, từ từ thôi, Tiêu Thần tự nhủ, chí ít cũng phải chờ mình khỏe lại, có sức lực để còn đi đối phó với tên lưu manh đó.

Nghĩ như thế, Tiêu Thần đi ngủ, dù ngủ không quá say, trong giấc mơ lại nghe như có tiếng chuông cấp cứu.

Hơn mười giờ ngày thứ hai, Tiêu Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau khi nhìn thấy kim chỉ giờ của đồng hồ phản ứng đầu tiên của Tiêu Thần chính là “Chết, không đuổi kịp xe của Tư Kiêu Kỳ rồi”, phản ứng thứ hai chính là “Hôm qua mình lái xe tới”. Nghĩ xong Tiêu Thần cũng không gấp gáp nữa, lười biếng nằm trên giường thêm một lúc nữa cho tỉnh ngủ, giãy dụa tới gần 11 giờ mới ngồi dậy rửa ráy. Bước đi loạng choạng tới căn tin ăn qua loa bữa trưa rồi lái xe về nhà.

Anh có 48 tiếng để nghỉ ngơi, nghĩ tới anh chỉ muốn ngủ liên tù tì hai ngày cho đã, dù có phải uống thuốc ngủ cũng không sao.

Do đó việc đầu tiên anh làm sau khi về nhà là kéo màn cửa sổ xuống, lấy viên thuốc ngủ ra uống. Trong chăn, anh cầm điện thoại từ từ gõ chữ, muốn nhắn tin cho Tư Kiêu Kỳ, bởi vì anh cảm thấy tên Tư Kiêu Kỳ này thật sự quá phiền, không phải chỉ là lăn giường thôi sao, có thể chết người chắc, kéo dài tới mấy ngày, hắn đến cùng định khi nào thì tỏ tình đây.

Nghĩ một lúc xem nên nói thế nào, Tiêu Thần do dự một lát, cuối cùng chỉ gõ bảy chữ, “Nghỉ làm rồi, tôi về nhà trước.”

Lúc Tư Kiêu Kỳ nhận được tin nhắn này thì im lặng một lúc, lượng tin tức trong này quá ít ỏi, ít đến nỗi anh có thể tưởng tượng ra vô số ý tứ như là: “Tôi về nhà trước, anh khi nào xong việc cũng mau mau trở về”, quá trôi chảy, quá tự nhiên, đây rõ ràng là cách hai vợ chồng nói chuyện với nhau mà.

Tư Kiêu Kỳ vui vẻ trả lời “Được”, sau khi nhấn gửi xong tin nhắn mới sực nhớ ra, cậu đang ở chỗ nào a. Vừa cầm điện thoại lên gọi thì bên kia chỉ còn lại giọng nữ vang lên: “Số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời tắt máy”.

Tư Kiêu Kỳ chán nản nhìn thời gian, tin nhắn ban nãy gửi cách đây một tiếng đồng hồ, chắc giờ tên đó đã ngủ bất tỉnh nhân sự rồi.

Chậc chậc, nghề tài xế này cũng thật bất tiện, lúc lái xe thì không cách nào nhận điện thoại được.

Sau khi Tiêu Thần tỉnh dậy, nhìn qua đồng hồ báo thức, 9h50 phút. Anh biết rất rõ bây giờ không phải là 9h50 phút ngày thứ tư, xem ra mình đã ngủ hơn 20 tiếng rồi, gãi gãi đầu, Tiêu Thần mở điện thoại lên, tíc tíc, tin nhắn điện thoại kêu lên báo trong hòm thư có 10 tin nhắn chưa đọc.

“Bác sĩ Tiêu, cậu đang làm gì đó?”

“Bác sĩ Tiêu, cậu làm gì mà còn chưa mở máy?”

“Tiêu Thần, sau khi mở máy nhớ trả lời tin nhắn của tôi.”



“Cậu còn ngủ hả, đã mười tiếng rồi.”

“Con mèo ham ngủ, dậy mau!”

“Quên đi, con mèo ham ngủ, cậu cứ ngủ cho đã đi, khi nào dậy nhớ trả lời tin nhắn của tôi.”

Tiêu Thần quăng điện thoại lên giường, tâm trạng bùng nổ, anh cười khẽ vươn mình ngồi dậy. Hôm nay thời tiết tốt, anh dự định đi một vòng siêu thị, buổi tối làm món gì đó ngon ngon chiêu đãi chính mình… sau đó, sẵn tiện chúc mừng một chút.

Mà chúc mừng cái gì, Tiêu Thần cũng không biết, thế nhưng anh là từ trong mười cái tin nhắn này cảm nhận được những mùi vị không giống nhau, cái từ ‘con mèo ham ngủ’ làm anh cực kỳ thỏa mãn.

Từ siêu thị về nhà, Tiêu Thần gọi điện cho Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ bắt máy rất nhanh, hiển nhiên là đang trong giờ nghỉ.

“Anh tìm tôi làm gì?” Tiêu Thần cố ý dùng giọng điệu nhàn nhạt nói.

“Tôi nói này bác sĩ Tiêu,” Tư Kiêu Kỳ lười biếng nói, “Cậu còn biết rời giường a, cậu ngủ chắc tới 30 tiếng rồi nhỉ?”

“Ừm,” Tiêu Thần nói khẽ một tiếng, “Tôi mệt.”

“Mệt thì cũng phải thức dậy chứ,” Tư Kiêu Kỳ hỏi, “Ăn cơm chưa?”

“Nói việc chính đi!”

“Tôi quan tâm cậu nên mới hỏi, còn không biết cảm kích?”

“Tư Kiêu Kỳ, rốt cuộc anh có nói hay không?”

“Nói,” Tư Kiêu Kỳ khẽ cười một tiếng, “Có điều giờ tôi phải làm việc, cậu gọi điện thoại cho tôi quá trễ, không kịp nói chuyện rồi, chờ tôi làm xong về sẽ gọi cho cậu.”

Nói xong, Tư Kiêu Kỳ cúp điện thoại.

Tiêu Thần nhìn điện thoại đang phát ra âm thanh bíp bíp cảm thấy bực bội, dứt khoác ném điện thoại sang một bên – Anh đang trêu tôi có phải không?

Tiêu Thần suy nghĩ một chút, bản thân mình quả thật có chút coi trọng vóc dáng của Tư Kiêu Kỳ, cộng với cái cổ họng tốt cho hắn thêm không ít điểm, nếu muốn lăn giường, mình ra đường tùy tiện tìm không được người nào sao? Bản thân mình như vậy, lẽ nào còn sợ không có bạn tình? Tiểu thịt tươi kia rõ ràng rất ngon miệng, mình đúng là quá ngốc, có tiểu thịt tươi tốt như vậy không cần lại muốn qua lại với một tên lưu manh.

Một khi đã suy nghĩ thông suốt, Tiêu Thần cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ cũng không cần phân cao thấp vơi một người như vậy làm gì.

Tư Kiêu Kỳ chạy xong một vòng thì gọi điện cho Tiêu Thần, điện thoại vang lên mười mấy tiếng tự động tắt máy, gọi tiếp lại tắt máy, gọi tiếp, tắt máy,…

Tư Kiêu Kỳ có chút đổ mồ hôi lạnh… Lúc nãy hình như đùa hơi quá lố rồi.

Đối với Tiêu Thần, kì thực Tư Kiêu Kỳ cũng có chút oán hận, hôm đó mình gọi điện cho hắn, dù đã nói như vậy rồi, hắn lại “Ở trong khách sạn không đi ra”! Cái này làm cho Tư Kiêu Kỳ cảm thấy vô cùng thất bại, anh vẫn rất tin tưởng, chuyện này mình với Tiêu Thần rõ ràng ăn nhịp với nhau. Mặc dù có cái tên bạn giường kia làm khó dễ, nhưng chỉ cần mình gọi một cú điện thoại, nói mấy câu êm tai, Tiêu Thần nhất định sẽ đi ra.

Nhưng là, hắn lại không đi ra!

Kiều Hâm nói: “Anh, em đợi bên ngoài khách sạn hai tiếng, bác sĩ Tiêu cũng chưa đi ra.”

Kiều Hâm còn nói: “Anh dự định theo đuổi bác sĩ Tiêu sao?”

Quá đáng nhất chính là Kiều Hâm còn nói: “Bạn của bác sĩ Tiêu rất trẻ, còn đẹp trai nữa!”

ĐM! Tiểu Kiều cậu có ý gì?

Tư Kiêu Kỳ quả thật tức muốn chết, anh từ trong giọng điệu của Kiều Hâm có thể nghe ra được giọng cười châm biếm, chế nhạo các kiểu.

Mặt mũi cũng mất hết sạch rồi!

Dù giận cách mấy cũng phải kiềm lại, Tư Kiêu Kỳ quyết định trêu chọc Tiêu Thần một chút, con mèo như vậy, nhẹ nhàng trêu chọc một chút, vừa làm cho nó cảm thấy hứng thú lại không làm vừa lòng nó, xoa xoa nó, nhìn nó hơi nhắm mắt lại, lúc nó chuẩn bị phát ra tiếng ngáy thì thu tay lại. Trong lòng lộn tùng phèo ngứa ngáy khó chịu, cào không được, gãi không được, muốn ngừng mà không được… Quá thoải mái, quá hả giận!

Thế nhưng bây giờ, Tư Kiêu Kỳ đã biết “Tự làm bậy không thể sống” sáu chữ này viết như thế nào rồi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần có thái độ bỏ mặc với mình, không tắt điện thoại, không chặn số, mà là, không thèm nghe máy!

Sau khi nỗ lực gọi thêm sáu, bảy lần nữa, Tư Kiêu Kỳ nghe thấy tiếng chuông ngoài bãi xe, anh bực bội ném điện thoại vô ngăn kéo rồi cầm chìa khóa xe đi ra bãi đỗ xe, cậu không bắt máy thì tôi cứ gọi đây, gọi bao giờ cậu nghe thì thôi!

Sau hai tiếng đồng hồ, Tiêu Thần nhìn tên của Tư Kiêu Kỳ nhảy tới nhảy lui trên màn hình điện thoại, ngồi hưởng thụ uống một ngụm canh, vừa xem trận đấu bóng đá trên TV, cảm thấy vô cùng vô cùng thỏa mãn.

Cứ từ từ mà gọi, tôi xem anh kiên trì được bao lâu.

Một tiếng sau, tên của Tư Kiêu Kỳ vẫn tiếp tục nhảy nhót trên màn hình, tinh lực mười phần!

Hai tiếng sau, vẫn tiếp tục gọi.

Mười giờ tối lúc Tiêu Thần tắm xong, từ phòng tắm chậm rãi đi ra, nhìn thấy điện thoại sáng đèn, tên của Tư Kiêu Kỳ vẫn còn đang không biết mệt mỏi nhảy nhót tới lui. Anh bỗng nhiên nghĩ, tên của người này cũng thật khéo, Kiêu Kỳ, vừa tráng kiện vừa trâu bò, bản thân hắn cũng quá xứng với cái tên này đi.

Nếu anh gọi lần nữa, thì cho anh thêm cơ hội vậy.

Tư Kiêu Kỳ không gọi nữa mà gửi tin nhắn tới: “12 giờ tôi tan ca, lúc đó mời cậu ăn khuya, đồng ý thì nhấn phím 1, không đồng ý nhấn phím ¥.”

Tiêu Thần cười vui vẻ, phím ¥ là phím gì? Tôi cứ muốn trả lời ¥thì thế nào.

Tiêu Thần chậm rãi nhấn phím ¥.

Tên của Tư Kiêu Kỳ lại bắt đầu nhảy nhót trên màn hình.

“Sao?”

“Bác sĩ Tiêu à,” Tư Kiêu Kỳ lười biếng nói, “Tôi mời cậu ăn khuya, tôi biết hôm nay, ngày mai cậu đều được nghỉ.”

“Làm sao anh biết?”Hai người đều rất ăn ý không đề cập tới chuyện mấy cuộc điện thoại.

“Tôi gọi tới khoa cấp cứu hỏi, bọn họ nói cho tôi biết.”  Tư Kiêu Kỳ hài lòng nói.

“12 giờ anh mới tan ca, ăn khuya xong còn tới mấy giờ nữa?” Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Quá trễ, để hôm khác đi.”

“Đừng, cậu xem thời gian làm việc của hai chúng ta, khó khăn lắm mới tìm được khoảng thời gian hai người đều rảnh, chọn ngày không bằng gặp ngày.” 

“Tôi ngày mai cũng được nghỉ, tôi nghỉ thứ sáu.” Tư Kiêu Kỳ đổi giọng, dùng âm thanh nặng nề mà nói, vừa thăm dò vừa khiêu khích: “Ngày mai chúng ta đều được rảnh, có thể ngủ nướng.”

Tiêu Thần không lên tiếng, không loa chỉ còn lại tiếng hai người hít thở, càng lúc càng dồn dập.

“Gặp ở cổng bệnh viện, 12h40, vậy đi.” Tư Kiêu Kỳ nói xong dứt khoác cúp điện thoại, Tiêu Thần nghe âm thanh bíp bíp thở dài một hơi, từ từ thả lỏng cơ thể đang căng thẳng.

Nửa đêm, Tiêu Thần đứng bên cạnh chiếc xe ngay cổng lớn bệnh viện. Xung quanh im lặng không bóng người, chỉ có đèn đường trắng bệch cùng với hộp đèn hình chữ thập phía sau.

Cảm giác thật giống như phim kinh dị. Tiêu Thần không nhịn được nghĩ, lần hẹn hò này quả thật rất có cảm giác kích thích.

Trong chốc lát, anh thấy có bóng người từ từ đi tới, vòng eo rắn rỏi, vai rất rộng, bước chân vững vàng mạnh mẽ.

Tiêu Thần theo bản năng đứng thẳng người một chút.

Trên người Tư Kiêu Kỳ mang theo ý vị nhàn nhạt, Tiêu Thần cũng không có ghét cái mùi này, trên thực tế bản thân anh cũng có hút thuốc, chỉ là mùi không quá rõ ràng thôi.

“Bác sĩ Tiêu,” Tư Kiêu Kỳ tự nhiên nói, “Cậu muốn ăn cái gì, tôi đói bụng quá rồi, lái xe cả một ngày.”

“Anh muốn ăn cái gì?”

“Tôi…Tôi muốn ăn cái gì cũng có thể ăn được đúng không?” Tư Kiêu Kỳ đứng sát vào Tiêu Thần mà nói, ngữ khí ám muội còn kèm theo giọng mũi, cố ý nhấn mạnh hai chữ “muốn ăn”, hai con mắt cũng không rảnh rỗi đặt trên người Tiêu Thần nhìn hết một vòng từ trên xuống dưới.

“Ừm!” Tiêu Thần gật đầu, “Gần đây có đồ nướng, lẩu, mì tương, còn có đồ ăn vặt Tứ Xuyên, Thành Đô, Tây An, Sa Huyền…Anh muốn ăn cái nào?”

“Ăn vặt Thành Đô đi.” Tư Kiêu Kỳ duỗi tay đặt trên vai Tiêu Thần rất tự nhiên, “Đi, anh em, bồi ca ăn cơm!”

Ai là anh em của anh? Tiêu Thần cắt ngang, vừa lúc phát hiện hai mắt Tư Kiêu Kỳ phát sáng dán chặt vào cửa hàng ăn vặt Thành Đô 24 giờ.

Húp sùm sụp xong hết một bát bún ruột già cỡ lớn, Tư Kiêu Kỳ hài lòng lau miệng: “A, sao cậu không ăn?”

4b10ec2331f9710acf8dd158573451e2

Bún ruột già

“Tôi không đói bụng.” Tiêu Thần thật muốn cầm cái bát ném lên đầu Tư Kiêu Kỳ, anh không nghĩ tới tên này thật sự tới đây để ăn khuya.

“Vậy đi thôi,” Tư Kiêu Kỳ đứng lên, kéo theo Tiêu Thần ra khỏi quán.

Tiêu Thần theo hắn ra ngoài, trên đường hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy ngang qua.

“Nơi này cách nhà tôi không xa, chúng ta cứ đi bộ một chút sẽ tới.” Tư Kiêu Kỳ tự nhiên nói, một chút cũng không có ý muốn buông tay.

“Tới nhà anh làm gì?” Tiêu Thần cảm thấy khó có thể theo kịp tiết tấu của Tư Kiêu Kỳ, lúc thì chậm chạp như ốc sên, vừa tiến một bước thì lại cảm thấy hai người có thể nắm tay nhau chui vào quan tài.

Tiêu Thần đứng dưới tán cây hỏi: “Tới nhà anh làm gì?”

Tư Kiêu Kỳ nhướng mày, không trả lời, chỉ là hơi nghiêng mặt sang một bên hôn hắn.

Tiêu: Anh xem, tôi đã nói anh không bò lên giường tôi được mà.

Tư: Hừ! Ốc sên rõ ràng đã hứa với tôi!

Tiêu: Ốc sên? Ốc sên là cái beep gì, vậy mà anh cũng tin.

Ốc sên: Tiêu Thần, tôi quyết định, lần đầu tiên lăn giường, cậu nằm dưới!!!!!
Bình Luận (0)
Comment