Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 39

Tiêu Thần cảm thấy trên thế giới này có ba thứ khiến anh bất đắc dĩ đó chính là: thời gian, không có cách nào kiềm chế được tình cảm và giữ lại da mặt của Tư Kiêu Kỳ. Bởi vậy anh cũng không muốn phí lời với Tư Kiêu Kỳ làm gì, chỉ là để cằm lên đầu gối tránh nhìn phải tấm ảnh trên bia mộ, hai người trên đó đang nhìn anh mỉm cười vô cùng ôn hòa.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, thấp giọng nói, “Có một số việc… tôi có khả năng không làm được.”

Tư Kiêu Kỳ vừa đem mỹ nhân lừa gạt tới tay còn chưa kịp vui mừng sau khi nghe xong câu “Không làm được” liền cảm thấy lo sợ. Anh lớn tiếng nói, “Không phải chứ Tiêu Thần, mới chưa đầy hai phút cậu đã đổi ý rồi?”

“Anh ồn ào cái gì!” Tiêu Thần nắn nắn cánh tay Tư Kiêu Kỳ, “Anh nghe tôi nói hết đã.”

“Vậy cậu nói đi…Có điều chúng ta giao ước trước quân tử xuất ngôn tứ mã nan truy, giờ cậu có muốn đổi ý cũng đã muộn rồi.”

“Tôi không có cách nào dẫn anh đi gặp ba mẹ tôi được.” Tiêu Thần dứt khoát nói, “Ba tôi vào lúc tôi học cấp 3 đã ly hôn với mẹ tôi rồi. Mẹ tôi luôn luôn cảm thấy tôi là hy vọng duy nhất của bà ấy, liền mong chờ tôi có thể nổi bật hơn người, sau đó cho bà ấy mặt mũi. Nhưng mà…lúc tôi học đại học thì come out, bà ấy vì thế mà đuổi tôi ra khỏi nhà. Nói chung, tôi chính là một mình…”

“Ai nói cậu chỉ có một mình?” Tư Kiêu Kỳ cắt ngang lời Tiêu Thần, “Tôi một người lớn như vậy không phải đang đứng sờ sờ trước mặt cậu hay sao?”

Tiêu Thần gật gù: “Đúng, anh ở đây.”

“Nói thật tôi cũng không dám tới gặp ba mẹ cậu đâu, cậu nói xem tôi đường đường là một thằng đàn ông, muốn nhà không có nhà, muốn xe không có xe, chuyện quan trọng là còn chưa có sự nghiệp ổn định, mặt mũi đâu mà đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu chứ… Aaa. Tiêu Thần! Ở trước mặt ba mẹ tôi không có đánh a…a…Ui da!” Tư Kiêu Kỳ nắm cùi chỏ ai oán nói: “Cậu không thể đợi đi chỗ nào rồi mới đánh sao?”

Tiêu Thần thu tay về, nhẫn nhịn cười nói: “Thế nhưng, Tư Kiêu Kỳ, chỉ cần trong phạm vi tôi có thể làm được, tôi sẽ không để cho anh bị thiệt thòi.”

“Không thiệt thòi.” Tư Kiêu Kỳ ôm cùi chỏ cười tới ngọt như đường: “Chỉ cần ở cùng với cậu tôi một chút cũng không cảm thấy thiệt thòi.”

Tiêu Thần sau khi quan sát xung quanh một chút thì kéo người lại mạnh mẽ hôn. Tư Kiêu Kỳ chưa từng nghĩ tới người này lại có gan giữa ban ngày ban mặt chủ động làm chuyện này với mình, trong phút chốc còn chưa kịp thích nghi. Chờ Tiêu Thần hôn được một lúc lâu, bàn tay bắt đầu len vào bên trong vạt áo mình thì anh mới đột nhiên thức tỉnh.

Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng đẩy Tiêu Thần ra, nắm cằm anh nói: “Tiêu Thần, cậu như vậy coi như đã chấp nhận rồi đó, vậy hai ta từ giờ bắt đầu chuyển từ quan hệ bạn giường sang quan hệ người yêu thuần khiết a.”

Giọng nói này là kiểu giọng nói Tiêu Thần rất thích, rất đôn hậu, mỗi âm tiết đều rất có trọng lượng, chảy vào trong lỗ tai cũng chính là chảy vào trong lòng, cảm giác ấm áp vô cùng chân thật.

“Ừm, tôi chấp nhận rồi.” Tiêu Thần gật gù, đưa tay kéo đối phương lại gần, một bên lầm bầm “Còn chưa hôn xong” một bên cúi xuống bắt đầu hôn tiếp.

Bên trong nghĩa trang nghiêm túc yên tĩnh, bên dưới một hàng bia mộ, hai người lẳng lặng mà hôn môi, hai người trong hình cười vô cùng ngọt ngào vui vẻ.

Chờ tới khi Tiêu Thần đẩy Tư Kiêu Kỳ ra hai người đều có chút thở dốc.

“Hai ta…có phải là có chút lưu manh không.” Tư Kiêu Kỳ gãi gãi sau gáy, đúng thật là có chút ngại ngùng.

“Đâu chỉ là ‘Có chút’, đúng là gần mực thì đen mà.” Tiêu Thần cảm thán một tiếng, đứng dậy lôi theo Tư Kiêu Kỳ, “Đi thôi, không còn sớm nữa.”

Tư Kiêu Kỳ nắm tay Tiêu Thần mà đứng lên, phủi mông một cái vừa định bước đi bỗng nhiên dừng chân lại: “Mẹ kiếp, chút nữa quên mất đại sự!”

“Chuyện gì?” Tiêu Thần ngạc nhiên nhìn Tư Kiêu Kỳ lùi về phía sau một bước, vô cùng thành khẩn quỳ hai gối xuống trước bia mộ nói, sắc mặt nghiêm túc dị thường.

“Ba, mẹ, con ngày hôm nay chủ yếu tới là để nói với hai người một việc. An Tiệp tháng sau sẽ một lần nữa khai trương, vào đúng ngày 18 tháng 9, trước kia An Tiệp cũng vào ngày này mà đóng cửa, bởi vậy con mới chọn ngày 18 tháng 9 để khai trương, dù sao đây cũng là ngày tốt.”

Tiêu Thần đứng phía sau Tư Kiêu Kỳ nhìn bộ dáng thẳng lưng kiêu ngạo của đối phương, nghe thanh âm mạnh mẽ của đối phương, Tiêu Thần tuyệt đối tin tưởng người đàn ông này chắc chắn có thể khiến cho An Tiệp trở thành một công ty vô cùng trâu bò.

***

Trên đường trở về có chút kẹt xe, đợi tới lúc về căn tiệm nhỏ của Kiều Hâm đã là năm giờ chiều. Mùa hè nóng nực nên quán lẩu làm ăn không tốt lắm, bên trong quán chỉ có lác đác vài người, Phỉ Phỉ đang đứng phía sau quầy tính toán sổ sách. Vừa nhìn thấy hai người liền bước ra nói: “Đại Hoàng, hai anh tới rồi nè.”

Tư Kiêu Kỳ chọn một góc tối ngồi xuống, nhìn Phỉ Phỉ cất giọng hỏi thăm: “Gần đây thế nào?”

“Không có gì a, mọi chuyện đều suôn sẻ.”

“Đừng có suốt ngày ru rú trong quán, khói dầu nhiều không tốt đâu.”

“Ầy đại ca, em thật sự không có sao mà, vẫn còn khỏe lắm.” Phỉ Phỉ cười lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước để lên bàn, “Em còn đang định hôm nào đi với Đại Hoàng tới gặp cô chú thông báo một tiếng, em có thai làm sao mà không nói cho họ biết được.”

“Em đừng có đi, mấy nơi đó đối với thai phụ không tốt đâu.” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói chuyện với Phỉ Phỉ, “Đừng nói là sinh không ra, cho dù có sinh ra thuận lợi đi chăng nữa, trước khi đứa bé được 3 tuổi cũng không nên đi tới mấy chỗ đó đâu. Âm khí quá nặng, rất có hại…”

Tiêu Thần nhìn dáng vẻ bà mẹ đó của Tư Kiêu Kỳ mà cảm thấy sợ hãi, cái người này giờ còn kiêm luôn chức thầy phong thủy?

Tiêu Thần trước giờ luôn là người theo chủ nghĩa duy vật, là một bác sĩ, đối với vấn đề này anh từ chối cho ý kiến.

Phỉ Phỉ cười gật gù, Kiều Hâm từ phía sau bếp đi lên bảo đầu bếp làm vài món ăn, chỉ một lát sau trên bàn đã bày tới bảy, tám món, bốn người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Kiều Hâm vừa lên tới đã bắt đầu báo cáo tình hình công việc với Tư Kiêu Kỳ, Tiêu Thần ngồi bên lẳng lặng lắng nghe không lên tiếng. Nghe được một lúc, anh bắt đầu đổ mồ hôi, trước giờ anh không hề biết mở công ty lại phiền phức tới như vậy.

Đầu tiên là lên cục công thương đối chiếu tên, sau đó sẽ đi khắc con dấu, kế đó sẽ đi tới ngân hàng mở tài khoản xác minh nhập vào khoản đầu tư, còn phải đi đăng kí giấy phép kinh doanh, làm giấy chứng nhận văn phòng công ty, làm chứng chỉ thuế, kê khai giá thuê văn phòng, mở tài khoản công ty, làm hồ sơ, báo cáo thuế…

Tiêu Thần vừa bắt đầu còn có thể miễn cưỡng theo kịp tiết tấu của Kiều Hâm, có điều chỉ một lát sau anh quyết định tập trung ăn uống. Tư Kiêu Kỳ nghe xong phát hiện Tiêu Thần đang cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, liền nói: “Tiêu Thần cậu nói xem đặt công ty ở phía đông thành phố hay phía tây thành phố tốt hơn?”

“A?” Tiêu Thần đang ngậm hạt đậu phộng bắt đầu ngẩng đầu lên.

“Đang chọn địa điểm mở công ty, nếu không còn cách nào khác, cậu nói xem chỗ nào tốt hơn, bọn tôi tương đối vừa ý phía tây thành phố.”

Tiêu Thần quơ miếng khăn giấy lau lau miệng, việc liên quan đến công ty của Tư Kiêu Kỳ anh đều không muốn quản, mà có muốn cũng quản không được, mấy thứ này anh nghe còn không hiểu chứ đừng nói tới cho ý kiến. Lỡ như nói sai, làm ảnh hưởng tới đại cục, làm trò hề cho thiên hạ chỉ là chuyện nhỏ, hại người khác mới là nghiệp chướng.

“Mấy cái này tôi không rành lắm, hai người tự quyết định là được rồi.”

“Bác sĩ Tiêu, cái này tốt xấu cũng là chuyện làm ăn của nhà anh a, anh cũng nên cho chút ý kiến chứ.” Kiều Hâm nháy nháy mắt với Tư Kiêu Kỳ, cười hì hì nói.

“Nhà tôi? Hay là chúng ta bàn về chuyện làm sao đưa ống dẫn vào khoang ngực đi.”

Tư Kiêu Kỳ dứt khoát đẩy dĩa gà Cung Bảo tới trước mặt Tiêu Thần: “Đây, tiếp tục sự nghiệp ăn uống của cậu đi.”

Sau khi ăn cơm xong, Tư Kiêu Kỳ để xe ở bãi đậu xe của cửa tiệm Kiều Hâm, cùng Tiêu Thần trở về, đi được một đoạn Tiêu Thần bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Tư Kiêu Kỳ, công ty khách vận của anh có tổng cộng bao nhiêu xe?”

“Ôi chao, bắt đầu quan tâm rồi?” Tư Kiêu Kỳ trêu chọc nói: “Nào, để tôi từ từ báo cáo cho cậu.”

Tiêu Thần chuyên tâm lắng nghe, Tư Kiêu Kỳ đem hết thảy tình trạng của công ty cộng với phương hướng phát triển tương lai nói cho Tiêu Thần nghe, nói tới nước bọt tung tóe, lúc nói cao hứng còn vung tay múa chân loạn xạ.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần cau mày cắt ngang, “Công ty của anh tại sao có ít nhất một phần ba xe và người không phải của anh?”

“Cái đó,” Tư Kiêu Kỳ cau mày, “Mấy người đó đều là người của lão Mạnh, tôi thuê tuyến đường của lão, thế nên phải nhận luôn xe với nhân viên bên đó. Người ta cũng nói rồi, người dưới trướng họ cũng cần phải ăn cơm mà.”

“Là như vậy sao?” Tiêu Thần có chút lo lắng, “Tôi cũng không hiểu cái này lắm, có điều anh mới mở công ty, mà bên trong là có gần phân nửa người không phải là của mình, cái này có ổn không?”

Tư Kiêu Kỳ chép miệng một cái: “Cái này chắc chắn là không ổn rồi, cũng không phải là kế hoạch lâu dài, thế nhưng với khả năng hiện giờ của chúng ta cũng không còn cách nào, như thế này lại có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Vừa mới bắt đầu chạy không tránh khỏi tốn tiền, đi mỗi tuyến là có bao nhiêu khâu phải lo, chưa kể còn phải quen thuộc tình huống đi trên đường, còn phải liên lạc với hai bên cục vận tải, bởi vì dù sao đường dây này cũng là sang nhượng lại của người ta…Nói chung rất phiền phức, chờ giải quyết xong hết mấy cái này, còn phải đem xe đi bảo dưỡng, phát tiền lương cho tài xế, còn phải thuê bãi đỗ xe. Bởi vậy nếu muốn có lời ít nhất cũng phải đợi tới sang năm, bảy triệu đó ngoại trừ dùng để đăng kí công ty số còn lại đều vứt hết vào trong mấy cái này.”

Tiêu Thần im lặng nghe, càng nghe càng cảm thấy khó, anh thở dài một tiếng: “Đúng là không dễ dàng gì.”

“Ừm, phiền thì phiền đó nhưng ngược lại cũng không khó,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Mấy cái này tôi rất quen thuộc, dù sao từ nhỏ cũng đã nhìn ba tôi chạy xe, nên tôi hiểu rất rõ, cũng rất yêu thích. Một khi đã yêu thích sẽ cảm thấy không khó nữa, khó cũng sẽ kiên trì mà bước tiếp.”

“Còn nguy hiểm nữa.”

“Đương nhiên là nguy hiểm rồi,” Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười, “Như vậy mới kích thích, buôn bán bình thường quá vô vị. Bán bánh rán cũng có thể kiếm tiền, có điều mỗi ngày đều ngồi một chỗ thì có gì thú vị? Tôi chỉ thích đi đây đi đó, lái xe ở trên đường, phong cảnh mỗi ngày cậu thấy cũng sẽ không giống nhau, luôn luôn thay đổi…Biết sao được tôi lại yêu thích cảm giác mạo hiểm như thế này.”

Tiêu Thần không lên tiếng, anh có thể hiểu được cảm giác đó, ở một khía cạnh nào đó, cảm giác này cũng giống như cảm giác của anh khi đứng bên bàn mổ vậy, mỗi ca bệnh đều là một sự khiêu chiến vô cùng mới mẻ. Vào thời khắc nắm chặt dao mổ trong tay, đối mặt chính là một lần mạo hiểm, có điều lần này tiền cược chính là sức khỏe và sinh mệnh, chỉ có thể thắng không thể thua.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nói tới cao hứng, không nhịn được khua tay múa chân liên hồi, “Cậu xem, chờ mọi thứ ổn định rồi, năm sau đi, năm sau tôi sẽ lái xe chở cậu đi Nội Mông. Đợi khi cậu được nghỉ đông, chúng ta đi thảo nguyên, không đi tới những điểm du lịch đông người nữa, tôi dẫn cậu đi xem nơi vừa vắng vẻ lại vừa có phong cảnh đẹp.”

Tiêu Thần nghĩ tới hình ảnh đó, cũng nở nụ cười, anh gật gù nói: “Được, năm sau chúng ta đi Nội Mông.”

***

Thời điểm cuối tháng tám, công ty Tư Kiêu Kỳ mới bắt đầu chạy thử nghiệm, anh mỗi ngày đều bận rộn tới chân không chạm đất, tới khi về nhà rồi di động cũng vang lên không ngừng. Có lúc Tiêu Thần nghe thấy trong điện thoại Tư Kiêu Kỳ nói chuyện với Trình Tử về mấy tuyến đường, nào là xăng dầu nào là lộ phí liền biết Trình Tử Hoa đã bắt đầu mang xe đi chạy. Có khi suốt ba ngày liền Tư Kiêu Kỳ không về nhà, một mình mang theo Triệu Vũ Tân đi một vòng An Hải tới mấy thủy trấn, tràn đầy phấn khởi trở về nói với Tiêu Thần đường dây này mới mở thêm mấy khu du lịch, tương lai nhất định có thể hái ra tiền…

Tiêu Thần nghe Tư Kiêu Kỳ phác họa về viễn cảnh tương lai của An Tiệp, anh có lúc đã nghĩ Tư Kiêu Kỳ lúc này đã không còn là con gà con cả ngày chỉ biết nằm nhoài trên đống cỏ khô khua môi múa mép. Hiện tại Tư Kiêu Kỳ chính là một con nhện, nắm giữ hết tất cả mạng lưới xung quanh mình, khống chế mỗi một đường đi nước bước.

Lúc nào thì hắn có thể như tên của mình trở thành một con tuấn mã đây? Tùy ý rong ruổi khắp trời nam đất bắc.

Tiêu Thần đối với cái ngày đó tương đối chờ mong, cũng bởi vì vậy anh rất thích thú nghe Tư Kiêu Kỳ nói chuyện liên miên, cũng rất vui vẻ khi thấy hắn cả ngày bận bịu. Trên thực tế Tiêu Thần cũng bận bịu tới đầu óc choáng váng.

Vào khoảng tháng bảy, tháng tám, cuộc sống về đêm ở chốn thành thị vô cùng phong phú, hơn nữa khí trời oi bức, tính khí con người ta cũng không được tốt lắm, mỗi ngày đều có say rượu gây sự, đánh nhau tới thương tích đầy mình, đặc biệt là vào ban đêm, Tiêu Thần nhẩm tính bình quân mỗi đêm cũng phải sáu, bảy ca như vậy, áo blouse của anh mỗi ngày đều bị dính máu, chắc sắp phải đổi cái khác rồi.

Tiêu Thần cứ thế mà cảm thấy cuộc sống của mình và Tư Kiêu Kỳ như quay trở lại khoảng thời gian trước đây, thậm chí càng ngày càng nát, ban ngày hai người cơ bản không chạm mặt nhau, chờ tới tối đi làm về cả hai đều mệt tới nỗi chỉ có thể lăn ra giường ngủ một mạch tới sáng, làm gì có tâm trí mà nghĩ tới chuyện khác. Nhưng là mỗi buổi sáng có thể tỉnh dậy trong lòng ngực đối phương cảm thấy đặc biệt phong phú, cuộc sống tựa hồ chính là như vậy đi, mỗi người có công việc của riêng mình, nhưng lại có cùng mục tiêu cùng nhau hướng tới.

Cuối tháng, Tiêu Thần đi tới gặp Ôn Tuấn Hoa.

Ôn Tuấn Hoa vừa thấy Tiêu Thấy đẩy cửa vào đã vội chìa tay ra.

“Gì vậy thầy?” Tiêu Thần cười hỏi.

“Đơn xin a,” Ôn Tuấn Hoa nói, “Sắp tới tháng chín rồi, chưa kể đợi người ta phê duyệt cũng phải mất một, hai tháng, cậu làm đơn mau lên để tháng một năm sau còn kịp trở về.”

Tiêu Thần cầm phong thư trong tay đưa cho Ôn Tuấn Hoa, có chút lo lắng hỏi: “Chủ nhiệm, thầy nói em còn có thể trở về sao?”

“Giờ mới bắt đầu lo lắng, lúc trước không phải còn rất vênh váo?”

Tiêu Thần ngại ngùng cười một cái, bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc trước mình quyết định rời đi quả thật vô cùng ấu trĩ. Hiện tại vật đổi sao dời, tâm thái con người cũng thay đổi, cớ gì phải vì cái nhìn của người khác mà khiến bản thân mình không vui? Vì Triệu Khải, mình suýt chút nữa đã bỏ lỡ Tư Kiêu Kỳ, hiện tại, càng không có lý do gì để từ bỏ bàn mổ mà mình vốn luôn rất yêu thích.

Mặc dù Chương Thiên Khải biết rõ tình huống của mình, cho dù hắn ở trước mặt mọi người chỉ vào mình nói: “Cậu là cái đồ đồng tính luyến ái,” thì sao chứ? Công ty phá sản có thể mở lại, đồ vật ném đi còn có thể nhặt về mà, làm gì có đạo lý để người khác chi phối cuộc đời của mình chứ.

Tiêu Thần nhớ lại cái ngày ở trong nghĩa trang Tư Kiêu Kỳ có nói: “Mặc dù lung ta lung tung quen biết bốn người rồi mới gặp được cậu…Nhưng dù sao cũng thật may, cuối cùng cũng gặp được rồi.”

Cuối cùng dù sao cũng được gặp nhau, chỉ cần như vậy dù lúc trước vỡ đầu chảy  máu hết thảy xem ra đều đáng giá.

Tiêu Thần gật gù: “Chủ nhiệm, em muốn về khoa ngoại lồng ngực.”

Tiêu Thần sau khi ra khỏi phòng của Ôn Tuấn Hoa thì đi tới gõ cửa văn phòng của Quách Hoành ở ngay bên cạnh, Quách Hoành đang xem phim X-Quang, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, chỉ lên tiếng bảo “Mời vào”, đầu còn chưa có ngẩng lên.

“Phó chủ nhiệm Quách.” Tiêu Thần cười hì hì nói.

Quách Hoành cười xì một tiếng: “Ôi cấp cứu đại anh hùng, ngài làm sao mà rảnh rỗi tới nơi hèn mọn này?”

“Tôi vừa xin, năm sau là có thể trở về rồi.”

Quách Hoành sửng sốt, bỗng nhiên đứng lên nói: “Thật sao?”

Tiêu Thần gật gù, “Thật, tôi tới nói với cậu một tiếng, bởi vì cậu nói tôi nếu dám trở về cậu sẽ giết tôi, tôi có chút lo lắng.”

“Tiểu tử thối.” Quách Hoành vỗ bàn một cái, “Có tin hay không tôi thật sự giết chết cậu!”

Tiêu Thần kéo cái ghế ngồi xuống, “Có muốn giết tôi cũng phải đợi tôi trở về mới được, còn chưa được phê duyệt đâu.”

“Không thành vấn đề,” Quách Hoành chắc chắn nói, “Viện trưởng vốn là không muốn để cậu qua khoa cấp cứu, hơn nữa lão Ôn chắc chắn sẽ nói giúp cậu, chuyện này phỏng chừng nắm chắt rồi.”

Tiêu Thần cười cười không lên tiếng, nói thì nói như vậy nhưng thực tế phiền phức hơn rất nhiều. Việc phân phối nhân viên trong bệnh viện không phải nói chuyển là chuyển, nếu mình đi rồi phải điều người bổ sung qua bên đó, mà khoa cấp cứu…Vĩnh viễn là khổ nhất mệt nhất ai cũng không muốn làm nhất.

Về chuyện trở lại khoa ngoại lồng ngực Tiêu Thần có nói với Tư Kiêu Kỳ, lúc đó Tư Kiêu Kỳ chỉ hỏi hai vấn đề: Thứ nhất, cậu thích cái nào hơn; thứ hai, khoa ngoại lồng ngực cũng bận rộn như vậy sao.

“Đều bận rộn như nhau, toàn bộ bệnh viện ngay cả nhà xác còn bận muốn chết đây.” Tiêu Thần cười nói, “Muốn an nhàn chỉ có thể lui về làm bác sĩ hạng hai thôi.”

“Tất nhiên là không được,” Tư Kiêu Kỳ kiên quyết lắc đầu, “Cậu không thể lùi về hạng hai, bận rộn thì bận rộn thôi, chỉ cần cậu thích là được. Chờ sau này công ty vào quỹ đạo, tôi sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn, chuyện trong nhà cứ để tôi lo là được rồi.”

Tiêu Thần không nhịn được cười: “Để anh lo? Một tòa nhà còn không đủ để anh phá đâu, lần trước anh chỉ mới dùng lo vi sóng nấu gói mì thôi mà chút nữa là làm mạch điện cháy luôn rồi.”

“Mạch điện bị hư cũng là do tôi?”

“Mạch điện hư không phải do anh, nhưng nấu nước sôi mà nấu tới cái nồi sắp xxx thì là tại anh.”

Tư Kiêu Kỳ ôm Tiêu Thần nói: “Thật muốn tới xem cậu giải phẫu a, xem TV cảm thấy bác sĩ lúc giải phẫu đều rất đẹp trai.”

Tiêu Thần từ kệ sách bên giường lấy ra một quyển sách sơ đồ giải phẫu, tiện tay lật một trang nói: “Đẹp không?”

Tư Kiêu Kỳ liếc mắt một cái, trực tiếp đè người lẫn sách xuống giường.
Bình Luận (0)
Comment