Sáng sớm ngày 1 tháng 10, Tư Kiêu Kỳ từ sớm đã rời giường, lấy từ trong ngăn kéo tủ ra ba cái sơ mi màu trắng với hai cái quần jeans. Tiêu Thần cũng tỉnh lại, nhìn thấy liền nói: “Sao chỉ có mỗi một màu vậy?”
“Công ty thống nhất mặc màu trắng cho đẹp.” Tư Kiêu Kỳ để quần áo vào vali rồi đứng đó thay đồ ngủ ra.
“Đi đường nhớ cẩn thận.” Tiêu Thần nhắm mắt lại nói, bây giờ mới hơn sáu giờ, còn có thể ngủ thêm được lát nữa.
Tư Kiêu Kỳ mặc quần áo tử tế xong nhào lên giường, đè người đang nằm một cái: “Bé nhớ ở nhà ngoan nha, buồn buồn thì tới chỗ Kiều Hâm chơi, coi bên đó là căng tin cũng được.”
“Ừm.” Tiêu Thần đáp lại một tiếng, nghĩ thầm bản thân mình ở một mình cũng bao nhiêu năm rồi, chả lẽ giờ có ba ngày lại bị chết đói chắc?
“À còn nữa, cậu còn chưa khỏe hẳn đừng có dọn dẹp nhà làm gì, nhà cửa để đó mấy bữa nữa về tôi dọn cho.”
Tiêu Thần mở mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Tư Kiêu Kỳ.
“Sao?” Tư Kiêu Kỳ mất hứng nói, “Tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm, yên tâm không quỵt nợ đâu.”
“Cảm ơn anh đã có lòng, nhưng mà anh vẫn là đừng làm, để anh dọn thà không dọn còn hơn.” Tiêu Thần nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”
Tư Kiêu Kỳ vui vẻ gặm gặm phía sau gáy Tiêu Thần mấy cái, kéo vali đi ra ngoài. Tiêu Thần nằm trên giường trở mình, lăn qua gối đầu mình lên gối của Tư Kiêu Kỳ, nhắm mắt ngủ tiếp.
Đúng bảy giờ Tư Kiêu Kỳ có mặt tại một khách sạn ở Shangri-La, hướng dẫn mọi người lên xe. Để tỏ ra chuyên nghiệp, Trình Tử Hoa mặc một thân sơ mi trắng đứng ở cửa xe đón khách, khi nhìn thấy có cụ già nào hành động bất tiện còn đưa tay ra giúp. Nếu như đối phương nói lời cảm ơn, hắn sẽ gật đầu mỉm cười một cái, trong lòng cố nhớ lúc trước học tiếng Anh, thầy dạy câu “Không cần cảm ơn” nói như thế nào.
*Shangri-La: là một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Tạng Dêqên ở tây bắc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. (Theo Wikipedia).Tư Kiêu Kỳ điều chỉnh chiếc kính phía sau tay lái, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy từng tốp cụ ông cụ bà đang tuần tự đi tới chỗ của mình ngồi xuống, nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Anh nghĩ tới qua mấy chục năm nữa mình với Tiêu Thần cũng sẽ như thế này, đầu tóc bạc trắng, dắt tay dìu nhau đi lên xe. Khi đó bọn họ cũng sẽ ngồi bên cạnh nhau, tay nắm tay cùng nhau đi tới một đất nước xa lạ, ở đó sẽ không có ai chú ý tới giới tính của bọn họ, sẽ không còn phải chịu nhiều áp lực đến từ xã hội như bây giờ, khi đó bọn họ có thể thoải mái mà thể hiện tình cảm, có thể nắm tay cùng nhau đi bộ dọc theo bờ sông, cũng có thể ở bên một hàng quán ven đường mua cái xúc xích nóng, mỗi người một cái vừa đi vừa ăn…
Tư Kiêu Kỳ càng nghĩ càng thấy hình ảnh đó thật sự quá đẹp đẽ, hy vọng trình độ tiếng Anh của Tiêu Thần không tệ, có thể ứng phó với việc sau này bọn họ đi nước ngoài du lịch, còn vốn tiếng Anh của mình thật xin lỗi từ lâu đã trả lại cho thầy cô hết rồi. Nhưng dù sao bản thân cũng còn biết nói một hai câu, cũng không tới nỗi trốn ở trên xe không dám xuống, chỉ là ngay cả Trình Tử Hoa còn biết nói “How are you”, còn mình thì ngoại trừ “Good morning” thì chỉ còn lại mỗi chữ mở đầu F thôi.
Có lẽ bởi vì vậy mà Tư Kiêu Kỳ vô cùng khâm phục mấy người làm nghề phiên dịch, có thể tự do thoải mái mà chuyển đổi từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác, khiến những người khác tiếng nói có thể hiểu được lẫn nhau, chuyện này không phải người nào cũng có thể làm được. Tư Kiêu Kỳ cực kỳ hâm mộ mà nhìn một người đang đứng đó phiên dịch, người này tên là Phương Thịnh, làm nghề này cũng được mấy năm rồi, nói tiếng Pháp phải nói là vô cùng lưu loát.
Tư Kiêu Kỳ lúc mới hợp tác cùng công ty du lịch đã được gặp Phương Thịnh và một người nữa tên là Trương Viễn Cường. Hai người này đòi hỏi rất nhiều cũng đưa ra yêu cầu rất cao, nhưng điều này vậy mà không làm cho Tư Kiêu Kỳ mất hứng, trái lại còn khiến anh cảm thấy vui vẻ, chỉ có người thật sự muốn hợp tác với bạn mới đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, dự án này được làm vô cùng cẩn thận, trải qua gần một ngày bàn bạc mới coi như đạt tới thống nhất, cuối cùng Phương Thịnh mới nói cho họ biết trong đoàn phiên dịch có tất cả ba người mới, còn có một người là thực tập sinh, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, hy vọng Tư Kiêu Kỳ có thể để ý giúp đỡ cậu ta.
Tư Kiêu Kỳ thoải mái gật đầu đồng ý.
Vào lúc này, Phương Thịnh mở cửa xe cùng người khác nói chuyện, Trương Viễn Cường ở trong xe đã bắt đầu kiểm tra số người, người này giống thực tập sinh chỗ nào chứ.
Trình Tử Hoa đi vào khách sạn tìm một lúc lâu, lát sau mới buông tay vô lực nói với Tư Kiêu Kỳ là mình không tìm được người. Tư Kiêu Kỳ hai tay để trên tay lái, hướng mắt về phía cửa xe nói: “Phiên dịch mới, còn một người nữa đâu?”
Phương Thịnh ngồi ở ngay hàng ghế phía sau chỗ điều khiển, nói với Tư Kiêu Kỳ: “Tối hôm qua cậu ta có tiết, có lẽ giờ vẫn còn đang ở trường học, lát nữa chúng ta đi ngang rước cậu ta là được, ở đại học Sư Phạm.”
Chậc, thì ra là học bá. Tư Kiêu Kỳ nghĩ thầm, đại học Sư Phạm là đại học tốp mười của thành phố An Hải, khó thi như đòi mạng, lúc trước còn đi học Tư Kiêu Kỳ cũng từng có lúc lấy đại học Sư Phạm làm mục tiêu phấn đấu, sau này mới biết bản thân mình ngày xưa ngây thơ cỡ nào. Tư Kiêu Kỳ đạp ga, chạy về hướng đại học Sư Phạm.
Hôm nay là Quốc Khánh nên được nghỉ, đường sá vô cùng thông thoáng, Tư Kiêu Kỳ tới nơi sớm hơn dự định hai mươi phút. Anh còn đang nghĩ cậu nhóc làm phiên dịch kia hẳn là chưa ra tới cổng trường đâu, giờ chắc phải tìm một chỗ đậu xe để đợi người thôi.
Cổng trường đại học Sư Phạm tấc đất tấc vàng, nên muốn tìm một chỗ đỗ xe gần đây vô cùng khó khăn, chỉ có thể tìm đỡ mấy đoạn cho đậu xe để đậu đỡ. Tư Kiêu Kỳ còn đang tính coi đậu ở đâu cho tiện thì bên kia Phương Thịnh hô lên một tiếng: “Tới rồi, ở bên đó kìa.”
Tư Kiêu Kỳ theo ngón tay hắn nhìn qua, lập tức hai mắt sáng lên. Đó là một chàng trai còn rất trẻ, trên người mặc một cái quần jeans bạc màu, chân mang giày vải, cộng với áo T-shirt màu lam nhạt, vai mang ba lô màu sắc lòe loẹt, đầu đội mũ bóng chày, miễn cưỡng che khuất nửa khuôn mặt. Cậu đứng bên lề đường bấm di động, ánh sáng mặt trời chiếu lên rực rỡ tới chói mắt.
Thật sự đây là một cậu nhóc rất đẹp trai. Tư Kiêu Kỳ cảm thán một tiếng, cũng khong phải anh có ý nghĩ gì không đứng đắn với đứa nhỏ này, chỉ là từ góc độ thẩm mỹ mà nhìn nhận. Tư Kiêu Kỳ lúc đầu thích Tiêu Thần cũng vì vẻ ngoài của người kia, nên anh đối với người đẹp vẫn có tâm lý muốn nhìn nhiều thêm một chút. Mang tâm thái thưởng thức cái đẹp, Tư Kiêu Kỳ ỷ lại mình có kính râm che mắt mà yên lặng đánh giá cậu nhóc này, ngoại trừ khuôn mặt đã bị mũ che khuất, còn lại đều nhìn từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào.
Tâm lý muốn chiêm ngưỡng cái đẹp này đại khái cũng giống như là con trai muốn ngắm gái đẹp, con gái thích ngắm soái ca, gay thích ngắm mấy đứa nhỏ dễ thương hay bách hợp thích loli thôi. Chính là chỉ thuần túy muốn thưởng thức cái đẹp, nhìn ngắm mấy thứ đẹp đẽ trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Tư Kiêu Kỳ mở cửa xe, nhìn nhóc đẹp trai bước lên xe, cậu nhóc này trên người có mang theo chìa khóa nên mỗi bước đi đều tạo ra tiếng leng keng leng keng.
Nhóc đẹp trai bước lên xe, câu đầu tiên chính là nhìn về hướng Tư Kiêu Kỳ nói: “Tài xế sư phụ chào buổi sáng, cảm ơn anh đã tới đón em.”
Tư Kiêu Kỳ ngoác miệng cười hắc hắc, càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất tốt, rất đáng yêu, vừa hiểu chuyện lại lễ phép. Anh cười nói: “Không có gì, tiện đường thôi, dù sao cũng phải đi ngang qua trường của cậu.”
Nhóc đẹp trai sau khi nói chuyện với Tư Kiêu Kỳ mới quay qua phía Trình Tử Hoa nói: “Cảm ơn.”
Trình Tử Hoa đang xem tờ giấy hành trình trong tay, không ngẩng đầu lên chỉ đáp lại một tiếng “Ừ.”
Nhóc đẹp trai khả năng là cảm thấy mình bị lạnh nhạt, nhún nhún vai hướng về phía Phương Thịnh nói: “Phương ca, Trương đội, chào buổi sáng.”
Phương Thịnh chỉ chỉ micro nói: “Chào hỏi một tiếng đi, để mọi người biết cậu.”
Nhóc đẹp trai thoải mái cầm micro lên, tháo mũ xuống đứng trong buồng xe, Tư Kiêu Kỳ nhìn vào trong kính chiếu hậu có thể thấy một mái tóc đen nhánh.
Nhóc đẹp trai mở miệng trước tiên hỏi thăm một chút, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy phát âm rất giống “Ba Trư”, sau đó Tư Kiêu Kỳ thật sự không thể nghe hiểu, tốc độ nói của cậu nhóc rất nhanh, hơn nữa phát âm còn rất chuẩn. Hành khách ngồi trên xe sau khi nghe hiểu được thì bắt đầu phát ra tiếng cười rồi tiếp đó là một trận vỗ tay vang lên.
Đúng thật là học bá, nói tiếng Pháp y như nói tiếng Trung. Tư Kiêu Kỳ nghĩ, sao mà giờ người trẻ nào cũng giỏi hết vậy? Mình đúng là già thật rồi, nếu không cố gắng nhất định sẽ bị lớp người sau chèn ép, sợ là đến vợ cũng nuôi không nổi.
Nhóc đẹp trai sau khi nói xong, để micro lại chỗ cũ rồi đi tới ngồi bên cạnh Phương Thịnh. Cậu nhóc cười cười nói: “Phương ca, tối hôm qua em phải thức khuya làm luận văn, ngủ được có chút đã phải dậy rồi, anh cho em ngủ xíu nha.”
Phương Thịnh nói: “Ngủ đi, giờ còn sớm, ít gì cũng bốn tiếng nữa mới tới nơi.”
“Ngủ ngon!” Nhóc đẹp trai kéo mũ xuống che mặt, đầu nghiêng qua một bên giống như đã ngủ say. Tư Kiêu Kỳ cười lắc đầu một cái, sao mà hành khách nào của mình cũng thích ngồi ngủ trên xe vậy.
***
Sắp tới trưa, xe dừng lại ở thị trấn Dịch Huyền, hành khách xuống xe dùng bữa ở tiệm cơm đã được chỉ định trước. Tiệm cơm này là lần trước Tư Kiêu Kỳ khó khăn lắm mới tìm ra, cũng đã thỏa thuận đâu ra đấy với chủ tiệm. Cái gọi là thỏa thuận cũng chỉ đơn giản là đưa cho bên kia bao nhiêu phần trăm, trên đường cao tốc với gần đây chỗ nào cũng có tiệm cơm, chỉ là giá cả không giống nhau mà thôi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tư Kiêu Kỳ đi dẫn đoàn, anh quyết định chọn một tiệm cơm không quá tệ, dùng đủ khổ nhục kế, mỹ nam kế tới ly gián kế, còn giúp bà chủ làm chút việc, làm mặt tươi cười, còn bị mấy cô gái trêu chọc, mới thành công bàn xong vụ giao dịch này.
Tư Kiêu Kỳ đắc ý mà cầm hai trăm đồng tiền boa để vào túi, nghĩ tới hạch đào ở đây ăn ngon, lúc về có thể mua một chút mang về cho vợ.
Phương Thịnh dẫn người bước vào tiệm cơm, Tư Kiêu Kỳ chỉ vào nhóc đẹp trai đang bất tỉnh nhân sự ngồi đằng kia hỏi Trương Viễn Cường: “Đứa nhỏ này tính sao?”
“Không sao,” Trương Viễn Cường thoải mái phất tay một cái: “Để nó ngủ thêm chút đi, nó ngủ say lắm, lát nữa mua cho nó hai cái bánh mì là được.”
Lại là một tên ngủ say như chết!
Tư Kiêu Kỳ căn bản không tin, đưa tay đẩy đẩy nhóc đẹp trai, nhóc đẹp trai lúc này ngay cả nhịp điệp hô hấp cũng không đổi, vẫn ngủ say như cũ.
“Không thể để cậu ta ngủ mãi ở đây được,” Tư Kiêu Kỳ khó dễ nói, “Sắp muộn tới nơi rồi.”
Trình Tử Hoa nói: “Đại ca, em với anh thay phiên nhau ăn đi, ai ăn xong lên canh xe.”
Tư Kiêu Kỳ gật gù, bảo Trình Tử Hoa đi ăn cơm trước, bản thân đứng trước cửa xe hút thuốc, cửa xe bên cạnh buồng lái lúc này được mở ra để gió thổi vào. Hút thuốc xong Tư Kiêu Kỳ gọi điện thoại cho Tiêu Thần:
“Tôi tới Dịch Huyền rồi, cậu đang làm gì đó?”
“Đang ăn cơm.” Tiêu Thần nói một cách đơn giản, cầm remote lên chỉnh nhỏ âm thanh TV lại.
“Ăn gì đó?”
“Gọi thức ăn ngoài, gà Cung Bảo với xà lách trộn dầu hào.”
“Cậu ăn một mình cũng hưởng thụ quá ha.”
“Còn có một chén canh nữa.”
“Cậu làm?” Tư Kiêu Kỳ tỏ vẻ không tin được, “Cậu còn có thể làm canh?”
“Ra siêu thị mua, về nhà nấu nồi nước sôi rồi thả đồ trong túi canh làm sẵn mua ở siêu thị vào là được.”
Tư Kiêu Kỳ cười: “Cậu làm canh trứng gà cà chua là ngon nhất rồi.”
“Phiền!” Tiêu Thần lầm bầm nói: “À chiều nay tôi ra ngoài ăn, Thẩm Bằng nói muốn mời tôi đi ăn món Thái Lan.”
Tư Kiêu Kỳ nghiêm mặt nói: “Cậu còn bị thương đó, không được ăn đồ cay.”
“Từ góc độ tây y mà nói, tôi không thấy hai cái này có liên quan gì.”
…
Hai người nói liên miên một hồi, một bên thì nhắc tới gà Cung Bảo, một bên thì nào là đường toàn đất cát, nói chuyện được hai mươi phút, Tiêu Thần không nhịn được nói: “Còn có chuyện gì nữa không? Tôi phải tập trung ăn cơm.”
“Không có gì, chỉ là thấy nhớ cậu thôi.” Tư Kiêu Kỳ nặng nề nói. Lời này đúng là nói thật, anh lại nghĩ tới việc sau này hai người già rồi có thể cùng nhau đi du lịch.
Tiêu Thần bỗng nhiên im lặng, từ trong ống nghe chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai, cứ thế yên lặng, ai cũng không muốn đánh vỡ. Mãi cho tới khi Trình Tử từ trong quán ăn đi ra, hướng về phía Từ Kiêu Kỳ kêu lên: “Đại ca tới lượt anh ăn cơm rồi đó.”
“Anh còn chưa ăn cơm?” Tiêu Thần nói, “Vậy mau đi ăn cơm đi, chiều còn chạy lâu không?”
“Không xa lắm, cũng sắp tới rồi.” Tư Kiêu Kỳ nhìn về phía Trình Tử Hoa vung tay, ra hiệu hắn đứng xa ra một chút, lúc này Trình Tử Hoa đứng cách năm, sáu mét có hơn, nháy mắt với Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ mặc kệ hắn, thấp giọng nói vào điện thoại: “Ngày kia tôi sẽ về.”
“Ừm.”
“Bé ngoan ở nhà chờ anh về nha.”
“Tôi có dự tính rồi,” Tiêu Thần cố ý ngừng một chút, lại nói tiếp: “Tôi muốn tới thư viện.”
“Bé ngoan, về anh mang cho cưng đồ ăn ngon nha.”
“Ừm, được rồi, khi nào về chỉ cần tắm rửa sạch sẽ buộc cái nơ đỏ vào người cho anh là được.”
“Cậu nghĩ hay nhỉ.” Tư Kiêu Kỳ cười cười cúp điện thoại, Trình Tử Hoa nãy giờ đứng một bên rốt cuộc cũng đi lại chỗ Tư Kiêu Kỳ, vẻ mặt gian xảo nói: “Ai vậy ai vậy, còn không cho em nghe điện thoại, là bạn gái anh hả?”
“Bạn gái đâu ra!” Tư Kiêu Kỳ trừng mắt với Trình Tử Hoa.
Trình Tử Hoa không nói câu nào, làm anh em với Tư Kiêu Kỳ lâu như vậy, không thể chút phong thanh cũng không nghe được, nhưng hắn vốn nghĩ đại ca nhiều lắm cũng chỉ cùng mấy người đàn ông kia vui đùa một chút thôi. Nhà người có tiền không phải đều như vậy sao, hiện tại quen con gái hình như không còn hợp thời nữa. Nhưng mà vẻ mặt đại ca lúc này quỷ dị như vậy, toàn thân chỗ nào cũng phát ra hơi thở mình là người đang yêu, người như ngập trong một màu hường phấn, y chang trạng thái lúc trước tên tiểu Kiều kia bắt đầu theo đuổi Phỉ Phỉ.
“Vậy cậu trông chừng xe, anh đi ăn cơm.” Tư Kiêu Kỳ bỏ lại Trình Tử Hoa, nhanh chân tiến vào tiệm cơm. Trấn Dịch Huyền này gần khu Bảo Định, cũng là phủ Hà Gian trước đây, ở đây chuyên sản xuất thịt lừa, thơm tới nức mũi, phối hợp với bánh nướng giòn rụm, tưới lên chút giấm, muốn ngon bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tư Kiêu Kỳ gọi một lượt bốn cái, định bụng lúc về ghé mua mấy cái mang về cho Tiêu Thần.