Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 56

Đợi hai người đi xuống núi thì đã sắp chín giờ, mới ban nãy Tư Kiêu Kỳ còn không muốn xuống cứ nằng nặc theo Tiêu Thần mà nài nỉ: “Bảo bối, cậu xem đêm nay thời tiết tốt như vậy, giờ về không phải tiếc lắm sao?”

Tiêu Thần nhìn khung cảnh xung quanh tối đen như mực, lác đác có vài ánh đèn le lói, cái này ở đây quay Liêu Trai cũng không cần tạo bối cảnh làm gì. Anh không chút khách khí nói: “Tư Kiêu Kỳ anh đừng có mơ.”

“Thử đi mà, thử đi mà.” Tư Kiêu Kỳ cứ vòng vòng quanh người Tiêu Thần, dùng hết sức để đeo bám lên người đối phương làm cho Tiêu Thần phải khắc chế lắm mới không đập cho người này một trận.

“Giờ có về hay không?” Tiêu Thần cầm chìa khóa xe nói, “Anh không về thì ngồi đó một mình ngắm trăng ngắm sao đi, tôi về đây.”

Tư Kiêu Kỳ không cam lòng đi phía sau, miệng không ngừng lầu bầu Tiêu Thần không có tình thú này nọ. Tiêu Thần vừa khởi động xe vừa nói: “Có thể ở trên núi làm chuyện tình thú, xem ra anh làm đã quen tay rồi nhỉ.”

Tư Kiêu Kỳ lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe thắt dây an toàn, cười nói: “Bảo bối lái xe cẩn thận chút, đường trên núi khó đi.”

Vốn là chuyện này Tiêu Thần cũng chỉ thuận miệng nói ra, đều hơn ba mươi tuổi rồi, ai mà không có quá khứ chứ, chuyện như vậy tự trong lòng mình hiểu là được rồi. Chuyện cũng đã qua, là duyên phận cũng tốt, là thời cơ cũng được, nói chung dù sao trong mấy năm đó người ở bên cạnh đối phương cũng không phải là mình. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là người bên cạnh mình chính là người này, từ hai người biến thành một thể thống nhất, hơn nữa còn có kế hoạch, có niềm tin có thể cùng nhau đi tới phía cuối con đường. Vì lẽ đó ngoại trừ những lúc Tư Kiêu Kỳ tự mình thú tội, Tiêu Thần chưa bao giờ hỏi tới chuyện xưa, tương tự, Tư Kiêu Kỳ cũng tuyệt đối không tra hỏi Tiêu Thần mấy chuyện này. Có chuyện hay không có chuyện đều đã qua, giờ truy cứu cũng chỉ khiến mình và đối phương thêm ngột ngạt, để tình cảm hiện giờ bị ảnh hưởng bởi những thứ không còn quan trọng nữa, có đáng không?

Nhưng là, phản ứng lúc nãy của Tư Kiêu Kỳ lại gợi lên hứng thú của Tiêu Thần, anh lên tiếng trêu chọc nói: “Nhìn bộ dạng chột dạ của anh kìa, có phải hồi trước anh đã làm chuyện gì không thể để cho người khác biết?”

“Làm gì có,” Tư Kiêu Kỳ ngồi ngay ngắn, “Chồng cậu chính là thanh niên tốt chuẩn mực của thời đại mới đó.”

Tiêu Thần liếc đối phương một cái: “Thanh niên tốt ở trên đỉnh núi làm mấy lần rồi?”

“Không có!”

Tiêu Thần suy nghĩ một chút: “Vậy làm ở trong xe trên đỉnh núi thì sao?”

“Không quá năm lần.” Thanh niên tốt thành thật trả lời.

Tiêu Thần dùng tay miết miết cửa xe, vị trí này vô cùng thích hợp để cướp sắc, giết người cướp của.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần không vội vã đánh tay lái một cái nói, “Anh nói người lúc trước anh quen là họa sĩ nhỉ?”

“Sinh viên học viện Mỹ Thuật,” Tư Kiêu Kỳ cảm thấy bất an nhích cơ thể một chút, vừa mới ở trên đỉnh núi còn mới chân thành tỏ tình, bây giờ sao lại thành thời gian nói về người xưa rồi?

“Sinh viên à,” Tiêu Thần thở dài một tiếng, nói tiếp, “Hồi tôi còn đi học cũng khổ sở lắm.”

“Bảo bối?” Tư Kiêu Kỳ nháy mắt mấy cái nói, “Bây giờ nói mấy cái này để làm gì, muốn tính sổ một lần luôn hả?”

“Không phải ý đó,” Tiêu Thần nghiêm túc nói, “Chuyện của anh tôi đã biết rồi, còn chuyện của tôi anh lại không biết gì.”

Tư Kiêu Kỳ nhún vai một cái nói, “Tôi mới không quan tâm người đó của cậu là Trương Tam hay Lý Tứ, dù sao cũng là chuyện tám trăm năm trước rồi.”

Tiêu Thần mỉm cười, đúng vậy, chuyện dù thế nào thì cũng đã qua rồi, ai còn quan tâm đây?

Tiêu Thần trầm giọng nói: “Tư Kiêu Kỳ.”

“Hả?”

“Lại đây hôn một cái nào.”

Tư Kiêu Kỳ hí ha hí hửng đưa miệng tới, cánh tay đang định vươn tới ôm lấy đối phương, ai dè Tiêu Thần chỉ gặm một cái ngay khóe miệng của Tư Kiêu Kỳ rồi buông ra, vỗ vỗ mặt Tư Kiêu Kỳ nói: “Ngoan.”

Xe đi thẳng một đường về thành phố, càng gần tới nơi khung cảnh xung quanh càng sáng, cuộc sống ăn chơi về đêm ở đây vừa mới bắt đầu. Tiêu Thần bỗng nhiên nói: “Tư Kiêu Kỳ, chiều mai tôi mời anh ăn cơm.”

“Tại sao?” Tư Kiêu Kỳ ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì nghĩ tới sáng mai anh phải tới gặp mẹ tôi, trưa mai tôi mời cơm coi như an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh.” Tiêu Thần cười nhạt nói.

Tư Kiêu Kỳ lập tức nghĩ tới Dung Mama với một đống kim châm bên bờ hồ Đại Minh, sợ hãi mà rùng mình một cái.

“Đừng lo quá,” Tiêu Thần bình tĩnh nói, “Tôi đã nói trước với mẹ tôi rồi.”

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ lúc này, số kim châm của Dung Mama đã tăng gấp đôi.

***

Buổi tối sau khi tắm xong Tiêu Thần nằm trên giường lượn diễn đàn y học, Tư Kiêu Kỳ cũng ôm ipad nằm bên cạnh, lúc Tiêu Thần lén nhìn qua thì thấy trên màn hình toàn là mỹ phẩm xa hoa và túi xách nữ.

“Anh làm gì thế?”

“Ngày mai phải đi trung tâm thương mại mua chút đồ để lấy lòng ba mẹ vợ chứ…Ai da, bảo bối nhẹ chút nhẹ chút, đạp chồng cậu tàn phế thì biết làm sao?” Tư Kiêu Kỳ đau đớn kêu lên.

Tiêu Thần không thèm nhìn người nọ: “Đừng nghĩ nhiều, tôi phỏng chừng anh đến cơ hội vào nhà còn không có đâu.”

“Mẹ cậu thích kiểu nào?” Tư Kiêu Kỳ chỉ chỉ màn hình ý hỏi nên mua gì cho ba mẹ vợ.

“Tóc dài, mắt to, cao trên một mét bảy, bằng cấp đại học chính quy, có công việc ổn định, người địa phương, dẻo miệng hiểu chuyện biết làm việc nhà, một tháng kiếm không ít hơn sáu ngàn.” Tiêu Thần lưu loát kể ra một đống điều kiện, cảm thấy mẹ mình có thể nêu ra mấy điều kiện này đúng thật là “Mẹ không chê con xấu”.

“Chiều cao đạt chuẩn, cũng là người địa phương…” Tư Kiêu Kỳ gật gù, “Điều kiện của tôi coi như tạm đạt chuẩn đi.”

Tiêu Thần cười xì một tiếng liếc mắt qua nhìn người bên cạnh: “Tôi khuyên anh đừng lao lực quá làm gì, mấy thứ này tặng cũng không ích gì, tặng thứ gì dùng được còn hay hơn.”

Tư Kiêu Kỳ sầu muộn thở dài: “Nếu không hay là để tôi đi sửa mặt? Đội thêm tóc giả nữa? Thật ra tôi cũng không ngại mặc váy đâu, chỉ sợ là không có size của tôi thôi.”

Tiêu Thần nghiêng người qua ôm lấy eo Tư Kiêu Kỳ, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà tôi để ý, anh như thế này đã rất đẹp rồi.”

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ cười hắc hắc, “Tôi biết cậu thích tôi nhất mà.”

Tiêu Thần lập tức buông tay nằm xuống lượn diễn đàn tiếp, Tư Kiêu Kỳ cũng lướt web tiếp, Tiêu Thần lại nhìn qua, trên màn hình lúc này là một loạt hình ảnh trang sức bằng vàng. Tiêu Thần cũng lười quản đối phương, muốn xem thì cứ xem cho đã đi, dù sao anh cũng không để cho người này phí tiền.

Mãi cho tới hơn mười giờ hai người tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Tư Kiêu Kỳ nằm trên giường thở dài, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi. Lúc đi Dịch Huyền ba ngày lại không nghiêm túc nghĩ xem nên mua cái gì để lấy lòng ba mẹ vợ! Tiêu Thần nghe anh ở bên cạnh than thở cảm thấy phiền không chịu được, liền đè người này xuống làm cho một trận, làm tới Tư Kiêu Kỳ mệt tới nỗi không còn sức để than thở nữa.

Sáng hôm sau hơn tám giờ Tư Kiêu Kỳ đã dậy rồi, sau khi tắm xong quấn khăn tắm để trần người trên đứng trước tủ quần áo suy tư cả buổi. Tiêu Thần mở mắt ra lười biếng nói: “Anh lại làm gì vậy?”

“Cậu nói xem tôi nên mặc cái gì?” Tư Kiêu Kỳ đặc biệt nghiêm túc nói: “Âu phục có phải long trọng quá không?”

“Áo cưới!” Tiêu Thần nhắm mắt lại, xoay lưng về hướng Tư Kiêu Kỳ nói, “Áo cưới hở vai, đuôi cá đính thêm trân châu là kiểu mẹ tôi thích nhất.”

Nửa tiếng sau Tiêu Thần rời giường, mất thêm nửa tiếng sửa soạn xong thì Tư Kiêu Kỳ cuối cùng mới xác định mặc quần tây áo sơ mi mà không phải quần jeans áo thun. Tiêu Thần nói: “Bình thường anh tự tin lắm mà, sao hôm nay lại căng thẳng thế?”

Tư Kiêu Kỳ cũng không có giỡn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiêu Thần cậu nên biết, bây giờ cả hai chúng ta chỉ có một người mẹ thôi.”

Câu nói nhẹ nhàng là thế nhưng nghe vào tai Tiêu Thần lại mang sức nặng ngàn cân, Tiêu Thần bị câu nói này mạnh mẽ đâm vào, một góc mềm mại nhất trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ. Anh cảm thấy trong cổ họng giống như bị một đống thứ chặn lại, đến hô hấp cũng khó khăn, chỉ có thể cố gắng ngăn lại nỗi chua xót đang tràn ra.

Tiêu Thần hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ đi tới ngồi xổm trước mặt Tiêu Thần, lấy tay đặt lên đầu gối đối phương, nói:

“Có mẹ con nào mà hận nhau mãi đâu chứ,” Tư Kiêu Kỳ nói.

“Không phải là hận…” Tiêu Thần nghẹn một hồi: “Bà ấy chính là không thể chấp nhận được, bà ấy đời này là một người rất trọng sĩ diện, nên không cách nào có thể chấp nhận việc tôi làm ra loại chuyện này…bà ấy không hiểu nổi.”

“Cậu có cho mẹ cậu cơ hội để hiểu không?” Tư Kiêu Kỳ nói, “Hồi lúc tôi mới come out với ba mẹ, hai  người đó không thể chấp nhận được, so với tình cảnh come out của người khác còn kinh khủng hơn nhiều. Cậu có thể tưởng tượng được không, tình cảnh đó so với lúc cậu đưa người về tuyệt đối thảm hơn nhiều. Tôi cũng ầm ĩ một thời gian, còn đòi bỏ nhà đi, nhưng căn bản đều vô dụng.”

Tư Kiêu Kỳ cầm lấy tay Tiêu Thần, từ từ nói: “Cậu cần phải có một người bảo vệ cậu, một người mà dù cho cả thế giới mà chống lại cậu người đó vẫn sẽ đứng về phía cậu, mà người này chỉ có thể là mẹ cậu thôi.”

“Chuyện này anh không làm được sao?”

“Tôi làm được,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Nhưng mà hai cái này không giống nhau. Tôi đối tốt với cậu nhưng bên cạnh đó cũng hy vọng cậu có thể đối tốt lại với tôi, mẹ cậu thì lại không cần.”

Tiêu Thần cầm lấy tay Tư Kiêu Kỳ, nắm ngược lại, “Từ lúc tôi rời nhà đến nay đã hai năm, tháng nào cũng gửi tiền về, năm mới nhất định sẽ về nhà với bà ấy. Nhưng tôi thật sự không  biết phải làm thế nào để mẹ tôi hiểu, tôi không cố ý muốn đối nghịch với bà ấy, cũng không phải muốn làm mặt lớn mặt nhỏ, tôi liều mạng đọc sách, thi nghiên cứu, nỗ lực vào được bệnh viện tốt nhất, lúc làm việc cũng không có lúc nào dám buông lỏng, chỉ hận không thể một bước lên trời được thăng cấp lên làm chủ nhiệm…Tôi chính là hy vọng có thể làm cho bà ấy chấp nhận…thế nhưng tôi vẫn không làm được.”

“Cậu cảm thấy tôi vì sao mà theo đuổi được cậu?” Tư Kiêu Kỳ hỏi, khóe miệng từ từ cong lên.

Tiêu Thần sửng sốt một chút mới cười khổ nói: “Anh da mặt dày như vậy, đời này tôi có thể gặp được mấy người chứ, nên là chấp nhận, coi như cho tôi cho anh một cơ hội.”

“Mẹ cậu cũng cho cậu cơ hội vậy, ngày lễ ngày tết chịu ở nhà gặp cậu đó chính là cho cậu cơ hội, nếu thật sự muốn ân đoạn nghĩa tuyệt vậy tới cơ hội cậu về nhà cũng không có đâu.” Tư Kiêu Kỳ kéo Tiêu Thần đứng dậy: “Đi thôi, ngồi đây than thở vốn không phải là phong cách của chúng ta.”

Tiêu Thần đi phía sau, tay bị Tư Kiêu Kỳ nắm lấy, cảm giác ấm áp vô cùng chân thật.

***

Tư Kiêu Kỳ thật sự đã chuẩn bị tinh thần để gặp mẹ vợ qua cửa chống trộm, nên khi được mẹ Tiêu Thần mở cửa cho vào nhà lại cảm thấy có chút không dám tin tưởng.

Trong nháy mắt mẹ Tiêu mở cửa ra, hình tượng Dung Mama trong lòng Tiêu Thần đã bị dì Phan Hồng thay thế. Tóc búi cao, mang kính gọng vàng, bộ dáng tinh xảo trang nhã, mặc váy liền, cùng với ánh mắt khinh miệt xoi mói không thèm che giấu…

“Tiêu Thần, mẹ cậu có phải họ Phan không?” Tư Kiêu Kỳ đi tới gần Tiêu Thần nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Thần liếc mắt trừng đối phương một cái.

“Cậu Tư đang làm việc ở đâu?” Mẹ Tiêu tao nhã ngồi xuống, bàn tay để tùy ý trên gối, móng tay tinh xảo được cắt gọn sạch sẽ.

“Dạ, con tự mình mở một công ty nhỏ, vừa mới đi vào hoạt động nên cũng chưa có được thành tích gì. Chủ yếu là làm khách vận, chạy tuyến đường dài, có khi cũng sẽ hợp tác với công ty du lịch.”

“Ồ.” Mẹ Tiêu biểu cảm không mặn không nhạt nói ra một chữ, phảng phất như Tư Kiêu Kỳ vừa nói một tràng lúc này đều là phí lời. Sắc mặt Tiêu Thần có chút khó coi.

“Vậy cậu Tư quen Tiêu Thần nhà tôi được bao lâu rồi?”

“Nửa năm ạ.”

“Ồ.” Mẹ Tiêu hình như chỉ có thể cố gắng nói được như thế, trầm mặc mấy giây nói: “Trong nhà cậu biết chứ?”

“Ba mẹ con đã sớm qua đời rồi ạ.”

“À, chả trách.”

Tiêu Thần rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, từ lúc mẹ Tiêu nói ra chữ “Ồ” đầu tiên anh đã cảm thấy một loại cảm giác nhục nhã, loại khuất nhục này so với quá khứ khi dẫn người kia về còn có phần mãnh liệt hơn. Tuy rằng anh biết chắc chỉ cần dẫn một người đàn ông về, loại tình huống như thế này chắc chắn sẽ phát sinh. Nhưng khi anh chân chính đối diện với mẹ mình trong hoàn cảnh này một lần nữa mới biết cảm giác này vẫn khó chịu như cũ.

Tiêu Thần nói: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?”

“Mẹ còn có thể nói cái gì?” Mẹ Tiêu cầm lên một tách trà, nhấp một hớp thấm giọng nói: “Mẹ chính là đang thắc mắc sao lần này con không đề cập tới chuyện ‘Mãi mãi ở bên nhau’ đây?”

“Bởi vì có một số chuyện không cần phải nói, làm được là được rồi.” Tiêu Thần gắt giọng nói.

“À,” mẹ Tiêu lại không mặn không nhạt “Ồ” một tiếng, giọng điệu này rõ ràng là xem thường và không tin tưởng.

Trong lòng Tiêu Thần lúc này đã bùng lên một ngọn lửa, làm anh vô cùng khó chịu nhưng lại không biết làm sao để phát tiết ra, anh uất ức muốn hét lên, muốn bất chấp mà rời đi. Loại tâm tình này dằn vặt anh tới nỗi không nhịn được mà run rẩy, oan ức, bất mãn, phẫn nộ, ngột ngạt, hoảng sợ, tất cả hợp lại với nhau như sóng cuộn biển gằm.

Tư Kiêu Kỳ trấn định mở miệng, âm thanh kia vẫn mạnh mẽ có trọng lượng như cũ, chậm rãi chảy vào tai Tiêu Thần: “Dì, con biết là dì không tin. Người làm mẹ nào cũng sẽ không tin người con trai mình dẫn về sẽ là người có thể ở cùng với con mình cả đời, cái này là chuyện thường tình, con rất hiểu.”

Lúc này mẹ Tiêu đã không còn “Ồ” nữa, bà không nói lời nào, ánh mắt xuyên qua cặp kính nhìn Tư Kiêu Kỳ.

“Lúc con học đại học mẹ con vẫn còn sống, khi ấy bà chưa biết rõ tính hướng của con. Có lúc ngồi cùng nhau bà ấy kể một tràng đặc điểm của con dâu tương lai trong mắt bà ấy, con nghe xong cứ thấy là lạ, sau mới biết bà ấy kể toàn là mẫu hình của mấy nhân vật nữ chính xuất sắc trong mấy bộ phim Hàn Quốc.”

Khóe miệng mẹ Tiêu nhu hòa đi một chút, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Con mới nói với bà ấy, mẹ, với tiêu chuẩn này của mẹ, thì đừng nói kiếp này, tới kiếp sau sau nữa con mẹ có khi cũng chưa lấy được vợ đâu. Mẹ con mới nói ‘Sao chứ, con mẹ tốt như vậy mà’. Từ đó con mới hiểu, trong mắt người mẹ, con trai họ mãi là người tốt nhất, dì cũng sẽ hy vọng Tiêu Thần có thể lấy được người vợ tốt.”

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ, trong mắt đều là tâm tình.

“Vì lẽ đó dì không tin tưởng con là đúng thôi, dì cho rằng con sẽ rời bỏ Tiêu Thần giống như người lúc trước có đúng không? Dì đang giận Tiêu Thần, trải qua một lần rồi mà vẫn không sợ vẫn dẫm vào vết xe cũ.”

Mẹ Tiêu thở dài một cái rất nhẹ, phảng phất như khó mà phát hiện: “Nó đồng ý là được, người làm mẹ như tôi có quyền gì mà ngăn cản chứ. Còn cậu, nếu cậu thật sự muốn rời đi, cũng không thể chặt chân cậu được, không phải sao?”

Tư Kiêu Kỳ nói: “Dì không biết thôi, có lúc Tiêu Thần cảm thấy con phiền tới nỗi còn muốn ném con lên hỏa tiễn cho bay tới chỗ Diêm Vương ở luôn bên đó khỏi về. Thế nhưng dù vậy con vẫn muốn được ở bên cạnh cậu ấy.”

Mẹ Tiêu nói: “Lời này của cậu người khác cũng đã nói rồi.”

“Con sẽ cố gắng không để cho người khác có cơ hội nói lời này nữa.”

Ánh mắt của mẹ Tiêu lúc này đã chuyển sang Tiêu Thần, lạnh nhạt nói: “Lời này của cậu Tư có phải là đang đảm bảo ‘Vĩnh viễn’ không?”

Tiêu Thần vừa muốn mở miệng nói chuyện liền bị Tư Kiêu Kỳ nhanh chóng cướp lời: “Chuyện như vậy, con và Tiêu Thần làm được là được rồi, giờ có nói gì cũng là thừa thãi.”

“Có đúng không, vậy tôi mỏi mắt mong chờ.”

Câu này của mẹ Tiêu nói ra giống như là tổng kết lại cuộc nói chuyện, cả căn phòng thoắt cái bỗng chìm trong yên lặng. Trong tai tựa hồ chỉ có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc, âm thanh này càng ngày càng lớn, làm cho Tiêu Thần cảm thấy vô cùng buồn bực mất tập trung. Tư Kiêu Kỳ quyết định rất nhanh, nói: “Dì, cũng sắp trưa rồi, hay là chúng ta ra ngoài dùng cơm đi. Tiêu Thần nói dì thích ăn cá, chúng ta ra bờ sông ăn cá có được không?”

Mẹ Tiêu tâm tình phức tạp nhìn về hướng Tiêu Thần, cuối cùng vẫn nói: “Quên đi, chiều nay tôi có việc rồi.”

Tiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ thất vọng về con lắm đúng không?”

“Con đồng ý là được.”

“Con không muốn khiến mẹ thất vọng.”

Mẹ Tiêu lại nói: “Con tự mình lo liệu đi.”

***

Từ nhà mẹ Tiêu đi ra, Tiêu Thần trầm mặc ngồi lên ghế bên cạnh tài xế, Tư Kiêu Kỳ mở máy đi thẳng về hướng bắc. Tiêu Thần cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ ngồi đó yên lặng, mãi cho tới cho tới khi Tư Kiêu Kỳ chạy vào một quán Karaoke.

“Làm gì?”

“Hát,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Ngày hôm nay lần đầu đi gặp gia trưởng, là chuyện vui thì cần phải chúc mừng chứ.”

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ cười vui vẻ, biết rõ đối phương không phải thật sự vui vẻ gì nhưng cũng không muốn phật ý hắn. Anh cảm thấy hôm nay Tư Kiêu Kỳ bị ủy khuất, đáng lẽ mình phải đi an ủi đối phương mới phải, tiếc là với tâm tình hiện tại thật sự không có cách nào. Tiêu Thần đi xuống xe, theo Tư Kiêu Kỳ vào phòng nhìn người nọ chọn bài.

“Bảo bối cậu muốn hát bài gì?”

“Sao cũng được.”

“Quào, quá ngầu, chọn đại một bài cũng có thể hát được.” Tư Kiêu Kỳ đóng cửa phòng lại, cầm micro ngồi xuống sô pha nháy mắt nói với Tiêu Thần: “Lâu rồi không hát để tôi hát trước cho đã ghiền đã, lát nữa cậu hát sau ha.”

Tiêu Thần căn bản không muốn hát, chỉ ngồi một góc trên sô pha đờ ra.

Tư Kiêu Kỳ chọn một lượt mấy bài, một bài so với một bài còn chậm hơn, anh vốn dĩ đã có chất giọng tốt, nên hát lên dĩ nhiên là rất dễ nghe, ca từ cùng với âm điệu du dương của bài hát len lỏi tới khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Hai mắt anh nhìn chằm chằm màn hình, tuyệt không nhìn qua phía Tiêu Thần một giây nào. Sau khi hát được mấy bài, Tư Kiêu Kỳ biết, Tiêu Thần khóc.

Anh theo đó mà bật âm lượng lớn hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment