Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 60

Tư Kiêu Kỳ ném đơn hàng của nhà họ Thương cho Trương Hạo xong thì bắt tay vào chỉnh đốn lại bộ phận khách vận. Anh và Kiều Hâm kẻ tung người hứng, đầu tiên là trấn an người ta, kế tiếp dùng chiêu thưởng phạt rõ ràng, cuối cùng lấy tiền thưởng ra lôi kéo những người bên phe trung gian về phía mình.

Còn về người của lão Mạnh, Tư Kiêu Kỳ giao việc này cho tổ trưởng mới nhậm chức. Người này tên là Quan Việt, không thích nói chuyện nhưng được cái tính tình rất dứt khoát. Tư Kiêu Kỳ giao cho Quan Việt một khoản tiền, nói với hắn mỗi tổ xe đều có một khoản tiền gọi là quỹ khen thưởng, nếu cả tổ làm tốt sẽ thưởng hết cả tổ, ngược lại làm sai cũng sẽ theo đó mà phạt tất cả, chưa kể người làm sai còn bị trừ tiền lương.

Tư Kiêu Kỳ cầm khoản tiền này nói: “Quan Việt, tình huống trong tổ xe các cậu tôi biết rất rõ, chỉ là tổ chức nào cũng phải có quy củ, cậu theo tôi thì phải chấp nhận. Còn tiền…tôi tuy rằng thích tiền thật đó nhưng nhất định sẽ không để cho anh em chịu thiệt thòi, dù sao người làm việc cũng là các cậu, không có các cậu tôi làm sao mà kiếm được tiền.”

Quan Việt im lặng nhìn Tư Kiêu Kỳ, trong mắt hiện lên mấy phần dò xét và suy đoán.

“Chúng ta coi như là người cùng thuyền, cậu hẳn cũng biết lúc trước khi An Tiệp bị phá sản tôi ngoại trừ dùng tiền để trả nợ, còn lại đều để lại cho anh em.” Tư Kiêu Kỳ lạnh nhạt nói: “Có tiền thì mọi người cùng kiếm, tôi sẽ không bạc đãi người làm việc cho tôi đâu.”

Quan Việt gật đầu: “Cũng vì vậy tôi mới quyết định tới đây chứ không phải đi chỗ khác.”

“Rất tốt.” Tư Kiêu Kỳ trịnh trọng đặt tay lên bả vai Quan Việt, “Kỳ thực tôi biết cậu cũng vượt quá số lượng, hình như là bốn lần nhỉ.”

Quan Việt nghe thế chỉ biết mím môi, chân mày nhíu lại.

“Biết tôi tại sao không phạt cậu không?”

Quan Việt gật đầu, thẳng thắn nói: “Dùng người có nhược điểm anh càng yên tâm hơn.”

Tư Kiêu Kỳ cũng không phản bác, nở nụ cười nói: “Tôi biết để cậu làm tổ trưởng là làm khó cậu, nhưng mà tôi rất hy vọng cậu có thể làm thật tốt, dù sao chúng ta đều cần phải ăn cơm.”

“Anh đúng là tin tưởng tôi.” Quan Việt cười lạnh: “Có điều, định luật ‘Khen thưởng’ ông chủ Tư vừa đưa ra anh bảo tôi làm sao quản được cấp dưới đây, cái này không phải là muốn gây xích mích nội bộ sao.”

Tư Kiêu Kỳ bị vạch trần ý đồ ở trước mặt mọi người thế mà lại không tức giận, anh rất thích cái tính thẳng thắn này của Quan Việt, thản nhiên nói: “Người làm ăn sao lại không có chút chiêu trò, mọi người đã ở bên nhau lâu như vậy, hẳn là hiểu nhau rất rõ, tôi tin cậu có thể quản lý tốt. Chưa kể nếu thật sự không quản nổi tôi cũng có thể đuổi người đi, ngừng hai tháng không chạy xe không thu nhập, không cần tôi nói thì bọn họ cũng tự nghỉ việc.”

Quan Việt hừ một tiếng, Tư Kiêu Kỳ chính là vừa đấm vừa xoa, tính uy hiếp trong lời nói dù đứng xa mười kilomet cũng có thể cảm nhận được, không cần phải đi phân tích làm gì.

Bên này sau khi bàn xong chuyện với Quan Việt, Tư Kiêu Kỳ lập tức đi tìm Trình Tử Hoa bảo hắn đi lo chuyện bên cơ quan du lịch. Trình Tử Hoa căn bản đã bàn xong xuôi hai vụ làm ăn, Tư Kiêu Kỳ cầm tờ giấy thỏa thuận nhìn một lúc mới nói: “Chúng ta cần phải mở rộng phạm vi khách hàng.”

“Làm sao mở rộng bây giờ?”

“Trường học!” Tư Kiêu Kỳ đắc ý nói, “Anh nghĩ rồi, trường học là khách hàng tiềm năng đó.”

“Trường học à,” Trình Tử Hoa suy nghĩ một lúc mới nói, “Trường học hàng năm thường sẽ có du xuân, mùa thu cũng có đi chơi, nhưng mà em thấy quản nghiêm lắm, với cũng toàn học sinh nên chỉ đi mấy chỗ gần thôi, nếu được còn không muốn rời khỏi đường Ngũ Hoàn ấy chứ, có gì để kiếm lời đâu anh?”

“Tiểu học thì tất nhiên là không được,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Làm việc với mấy trường tiểu học chỉ nội việc chờ phê duyệt để chạy xe thôi đã là cả một vấn đề rồi, bình thường đều là giao cho người bên giáo dục lo liệu, chúng ta căn bản không chen tay vào được, cái anh nói là đại học.”

“Đại học?”

“Ừ,” Tư Kiêu Kỳ tràn đầy phấn khởi nói: “Chú xem sinh viên đại học tính tình năng động, chúng ta trước tiên thiết lập quan hệ với bên Hội Sinh Viên, cung cấp xe, cộng thêm ưu đãi. Tuy là lời ít một chút, nhưng mà được cái số lượng lớn, mỗi tháng coi như cũng thu vào một khoản đáng kể…Chân ruồi cũng có thịt nha.”

Trình Tử Hoa vỗ tay một cái: “Cách này cũng được đó, nhưng mà…Anh có quen ai bên đó không?”

Tư Kiêu Kỳ liếc đối phương một cái, anh ở trường đại học bốn năm, ngay cả tòa nhà trong đó có bao nhiêu cái cửa còn không biết.

“Cái tên nhóc đó…Hạ cái gì ấy nhỉ,” Trình Tử Hoa vừa cố gắng lục lại trí nhớ vừa nói: “À, Hạ Tử Hàm đúng không, cậu ta không phải sinh viên đại học sao?”

“Đúng rồi,” Tư Kiêu Kỳ lớn tiếng nói, “Cậu ta hình như còn trong Hội Sinh Viên, anh nhớ có lần cậu ta nói ở trong Hội Sinh Viên quen biết Phương Thịnh. Giữa các trường ít nhiều cũng có liên hệ, trước tiên cứ bắt đầu ở đại học Sư Phạm, từ từ rồi cũng sẽ có cách mở rộng sang các trường khác.”

“Vậy lúc ăn cơm gọi cậu ta cùng đi đi.” Trình Tử Hoa đề nghị, “Dù sao cũng đều là người bên cơ quan du lịch, cũng không xem là quá đột ngột.”

“Ok, như vậy càng tiện, hai bữa gộp làm một, đỡ tốn tiền!” Tư Kiêu Kỳ hai mắt sáng lên nói, bày ra dáng vẻ thần giữ của tiêu chuẩn.

***

Gần đây Tiêu Thần phát hiện “con gà con” nuôi trong nhà không biết từ lúc nào đã biến thành “gà hoang” mất rồi, mỗi ngày trời vừa mới tờ mờ sáng đã chạy ra ngoài, tối chín, mười giờ mới về tới nhà, sau khi tắm rửa qua loa lập tức nằm lăn ra ngủ, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ hôn mình một cái rồi nói “chúc ngủ ngon”, cái hôn kia có đôi khi còn xen lẫn mùi rượu với mùi thuốc lá.

Có điều Tiêu Thần cũng không để ý, bởi vì lúc phiền muộn anh cũng sẽ thỉnh thoảng hút vài ba điếu.

Có câu nói “Thời buổi rối loạn”, quả nhiên là ông trời muốn thử thách người ta, chuyện này chưa đi chuyện khác đã tới, mắt thấy đã sắp tới tháng mười một, mấy chuyện sắp xếp nhân sự gì đó cũng đã có tín hiệu rồi, mà Tiêu Thần lại nghe nói mình năm sau còn phải ở lại khoa cấp cứu đợi một năm. Người ngốc cũng biết đây chỉ là bịa đại cái cớ, “Một năm” này có khác gì “Một năm rồi lại một năm” đâu. Chưa kể chuyện này còn không có được cái thông báo chính thức, hồi trước Tiêu Thần ôm bao nhiêu hy vọng thì bây giờ thất vọng đắng cay bấy nhiêu.

Tiêu Thần trước giờ đều không giỏi ở khoản xã giao, anh cũng biết nên áp dụng “Con đường cấp trên” thế nhưng lại không biết ra tay ở đâu. Phía trên có Ôn Tuấn Hoa và Quách Hoành, hai người này một người sắp về hưu, một người thì đang vào tình thế lo cho mình còn chưa xong, viện phó Trương ngấp nghé chức viện trưởng từ lâu nên giờ chỉ muốn đá Quách Hoành đi thật xa, chứ đừng nói chi tới Tiêu Thần.

Chưa bao giờ Tiêu Thần cảm thấy bất lực như lúc này, anh không muốn an phận thủ thường lui về chỗ cũ nhưng cũng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào. Anh sống tới từng tuổi này phải nói là thời gian nhiều nhất đều là trải qua ở trong trường học, vòng quan hệ trước giờ đều rất đơn giản, nếu giờ bắt anh thực hiện một ca phẫu thuật khó thì còn có thể, chứ để anh phải đối phó với vòng quan hệ rối ren như thế này đúng thật là bó tay.

Tâm trạng anh mấy ngày nay cũng bởi vì thế mà lo lắng mệt mỏi, nên về nhà cũng lười nói chuyện, đa phần đều là một mình ngồi ngẩn ngơ. Trên thực tế anh có muốn nói chuyện cũng không được, vì Tư Kiêu Kỳ căn bản không có ở nhà. Tiêu Thần bình thường khoảng năm giờ chiều sẽ nhận được tin nhắn hay điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, nội dung chính là “Xin lỗi bảo bối, hôm nay anh có bữa tiệc”, hoặc là “Hai ngày này anh phải đi theo đoàn xe”. Chờ Tư Kiêu Kỳ về tới nhà tới cả tâm tư để lăn giường còn không có chứ đừng nói chi là trò chuyện, Tiêu Thần cho dù có muốn nói chuyện cũng không tìm được thời cơ thích hợp.

Tư Kiêu Kỳ không phải không để ý tới vẻ khác thường của Tiêu Thần, có lúc anh sẽ nâng mặt Tiêu Thần lên hỏi: “Mèo ơi, sao hôm nay không thấy em nói chuyện với anh thế?”

Tiêu Thần nhìn tới vẻ mặt mệt mỏi của Tư Kiêu Kỳ, vỗ vỗ tay đối phương nói: “Anh nói nhiều như vậy, một mình anh nói là nhà này đủ náo nhiệt rồi.”

Tư Kiêu Kỳ cười hì hì hôn Tiêu Thần một cái: “Anh biết em thích nghe anh nói mà.”

Tiêu Thần đối mặt với một Tư Kiêu Kỳ mặt dày không biết xấu hổ vốn đã thành quen, tùy ý để cho đối phương tưởng bở, còn bản thân anh ngồi đó nghe tới xuất thần. Tư Kiêu Kỳ chốc lát sẽ để ý tới vẻ mặt của Tiêu Thần, sau đó ôm người vào lòng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại không vui?”

Tiêu Thần nghĩ, mấy chuyện trong bệnh viện như thế này, mình với Thẩm Bằng, hay ngay cả Ôn Tuấn Hoa và Quách Hoành còn bó tay toàn tập thì Tư Kiêu Kỳ có thể nghĩ ra biện pháp gì, nên anh cũng không nói gì nhiều, chỉ nói gần đây đi làm quá mệt mỏi.

Tư Kiêu Kỳ đau lòng ôm chặt lấy Tiêu Thần nói: “Không sao, chờ tình hình công ty tốt lên một chút anh sẽ nuôi em.”

Tiêu Thần nghe thấy thế khẽ cười.

Tư Kiêu Kỳ thở dài nói: “Tiêu Thần, cho dù anh có kiếm được nhiều tiền em cũng sẽ không rời bệnh viện đúng không, em thích công việc này tới vậy mà.”

Tiêu Thần nhắm mắt lại tựa vào lồng ngực đối phương, lầm bầm một câu: “Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi, sắp mệt chết rồi.”

Tư Kiêu Kỳ ôm lấy Tiêu Thần nặng nề thiếp đi, cố dưỡng sức để mai có tinh thần chiến đấu.

Mọi người đều kiếm tiền không dễ dàng, ai cũng có cái khó của mình, Tiêu Thần cảm thấy chuyện này tự mình tìm cách là được rồi, không cần phải khiến cả hai đều mệt mỏi.

Hôm nay vừa tan ca xong thì chủ nhiệm khoa cấp cứu tới tìm anh, hỏi gần đây công việc thế nào, nói chuyện như thể hỏi khi nào Tiêu Thần kết hôn. Tiêu Thần cười một lát rồi nói: “Chủ nhiệm, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Thực ra…cũng không có chuyện gì,” Chủ nhiệm nói, “Cậu xem khoa cấp cứu chúng ta bận rộn như vậy, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu nhân lực, năm ngoái thấy cậu tới đây tôi thật sự rất là mừng.”

Lòng Tiêu Thần chùng xuống, bây giờ anh sợ nhất là nghe tới đề tài này.

“Tôi thấy cậu làm việc rất giỏi, cũng thích ứng rất tốt với chỗ này,” Chủ nhiệm không nhanh không chậm nói: “Sang năm nếu có cơ hội cậu tự mình dẫn tổ đi, sẵn học cách tự mình chống đỡ một phương.”

Tiêu Thần rất rõ ràng, đây chính là “Thông báo chính thức”. Vụ sắp xếp này ngoài mặt thì là “Bồi dưỡng”, nhưng kỳ thực lại là muốn đóng đinh mình ở khoa cấp cứu. Không phải chỉ sang năm không thể quay về, e rằng sau này muốn quay về cũng khó.

Chủ nhiệm nhìn sắc mặt Tiêu Thần, cao giọng nói: “Cậu trẻ trung khỏe mạnh lại có năng lực, khoa cấp cứu đang lúc cần nhân tài, cậu ở đây làm tốt sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội phát triển.”

Tiêu Thần hít vào một hơi, bình tĩnh đáp lời: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn chủ nhiệm.”

Chủ nhiệm chăm chú nhìn Tiêu Thần mấy giây rồi nói tiếp: “Nhiệm vụ của bác sĩ chính là trị bệnh cứu người, ở khoa cấp cứu là nơi xông pha, công việc này trách nhiệm rất nặng, không nên xem thường nó.”

“Sao lại thế được.” Tiêu Thần cười nói, “Tôi dù sao cũng ở nơi này một năm rồi, nặng nhẹ thế này tôi biết rất rõ, tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Chủ nhiệm vỗ vỗ vai Tiêu Thần, ý vị sâu xa nói: “Cậu biết là tốt rồi.”

Tiêu Thần đương nhiên biết khoa cấp cứu rất quan trọng, nhưng anh lại càng yêu thích đứng trên bàn mổ. Bản thân tự dưng không đâu lại trở thành bia đỡ đạn cho cuộc đấu đá của hai lão cáo già Tiêu Thần cho dù không cam lòng cách mấy cũng không thể làm gì khác. Bất kể làm vị trí nào ngoài việc cần năng lực còn phải có quan hệ, nếu tính theo thứ tự trong chuỗi lợi ích mình hẳn là đứng cuối cùng, tới khi cần đào thải không chừng Quách Hoành cũng phải đuổi mình ra.

Sau khi về tới nhà Tiêu Thần ngồi một mình trong phòng, cả người toát ra hơi thở chớ đến gần, trong lòng như có lửa đốt chỉ muốn tìm một người tâm sự. Nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi mà Tư Kiêu Kỳ còn chưa về. Tiêu Thần kiểm tra di động, cũng không thấy có cuộc gọi nhỡ hay là tin nhắn bảo muốn tăng ca của đối phương. Anh gọi điện thoại qua, đợi hồi lâu không thấy ai bắt máy.

Tiêu Thần đứng dậy đi vào bếp, Tư Kiêu Kỳ đã mấy ngày rồi không làm cơm, trong tủ lạnh chỉ còn mấy quả trứng gà với một hủ đậu phụ, chưa kể còn có đồ ăn chế biến sẵn, nhưng mà Tiêu Thần không muốn ăn. Anh do dự một chút, đóng tủ lạnh lại đi ra sô pha ngồi, cố gắng ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, suy nghĩ thật nghĩ xem phải làm thế nào.

Cứ như vậy chịu thua, anh không cam lòng.

***

Buổi tối Tư Kiêu Kỳ có hẹn dùng cơm với bên cơ quan du lịch, thông qua Phương Thịnh mời luôn Hạ Tử Hàm cùng tới. Người tuy rằng không nhiều lắm nhưng đa số đều là người quen nên tán gẫu vô cùng hào hứng, vui vẻ ăn uống từ sáu giờ đến hẳn chín giờ lúc nào chẳng hay.

Hạ Tử Hàm cười lạnh nói: “Tư đại ca, em còn tưởng đâu anh có lòng mời em ăn cơm, anh là đang tính toán xem em có giá trị lợi dụng gì đúng không?”

“Sao lại nói khó nghe như vậy?” Tư Kiêu Kỳ bày ra bộ dáng vô cùng thành khẩn, “Chuyện này có gì mà gọi là tính toán, đây rõ ràng là cùng nhau hợp tác, cùng nhau có lợi mà.”

“Hợp tác thế nào? Em có lợi ích gì? Anh nói nghe thử xem.”

“Thế cậu muốn gì? Anh đều đồng ý với cậu.”

Tưởng Thịnh ngồi bên cạnh hào hứng xem hai người kia cò kè mặc cả, giống như là đang đánh giá mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm. Trình Tử Hoa trong lòng tính toán giá cả mà Hạ Tử Hàm đưa ra, càng nghĩ càng cảm thấy thằng nhỏ này đúng là nhân tài, tính toán không thua gì ông anh Tư Kiêu Kỳ nhà hắn.

Cứ thế người ngồi trên bàn cũng không ăn cơm nữa, nhìn về phía hai người kia đang cậu một chén tôi một chén, tán gẫu vô cùng sôi nổi, hồi đầu còn “Đại ca”, sau thành “Ca” rồi chuyển qua “Ca ca” luôn, bên kia thì từ “Hạ Tử Hàm”, sau lại là “Tử Hàm” rồi chuyển hẳn sang “Hàm Hàm”…Làm cả đám người đang ngồi ở đó nổi da gà đủ để làm hai bàn thức ăn, rốt cuộc cũng đạt đến thỏa thuận.

“Quyết định vậy đi,” Hạ Tử Hàm cầm ly rượu lên nói, “Tư tiên sinh, hợp tác vui vẻ.”

“Hạ tiên sinh, hợp tác vui vẻ.” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói.

Tưởng Thịnh tự hào, cảm giác con trai đánh thắng trận này rồi. Trình Tử Hoa bên kia hiểu ý chớp chớp mắt, ý bảo “Gừng càng già càng cay”.

Gần tới mười giờ, bàn tiệc cũng tàn, Tư Kiêu Kỳ cùng với Trình Tử Hoa đứng ở cửa tiễn người. Trình Tử Hoa lên tiếng: “Để em lái xe đưa anh về nha?”

Tư Kiêu Kỳ lấy di động ra xem mới phát hiện cú điện thoại nhỡ của Tiêu Thần, đưa tay ra dấu cho Trình Tử Hoa ý bảo giờ anh phải gọi lại cho Tiêu Thần: “Tiêu Thần, sao vậy, anh vừa mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của em.”

“Không có chuyện gì,” giọng nói Tiêu Thần nhàn nhạt, không có tinh thần gì, “Chỉ muốn hỏi xem anh có về ăn cơm hay không thôi.”

Tư Kiêu Kỳ cầm di động đứng trên đường cái tấp nập người qua kẻ lại, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng hoảng loạn. Anh không nhớ nổi bao lâu rồi không cùng Tiêu Thần ăn cơm, cũng không nhớ hôm nay Tiêu Thần làm ca sáng hay ca đêm, ngay cả chuyện nhắn tin báo cho Tiêu Thần buổi tối mình không về ăn cơm cũng quên mất…

“Anh…hôm nay mấy giờ anh về nhà?” Tiêu Thần do dự hỏi.

“Bây giờ,” Tư Kiêu Kỳ lập tức nói, “Bây giờ anh về liền, em chờ anh, nhất định phải chờ anh đó, anh mang đồ ăn khuya về cho em.”

“Đây là nhà em, em cũng không chạy đi được,” Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, “Anh gấp gáp cái gì chứ?”

“Vậy em đừng có ngủ đó, đợi anh về.”

“Được,” Tiêu Thần đồng ý rồi cúp máy.

***

Bàn tay đang lấy chìa khóa của Tư Kiêu Kỳ lúc này không ngừng run rẩy, tim đập thình thịch trong lồng ngực, có một cảm giác bất an không rõ. Mở cửa ra, đèn trong phòng khách bật sáng, người kia đang dựa vào sô pha xem TV. Thời gian gần đây, lúc Tư Kiêu Kỳ về tới nhà thường là đèn trong nhà đã tắt hết rồi, Tiêu Thần thích ngồi trong phòng ngủ lên mạng, có khi về trễ quá thì Tiêu Thần đã ngủ rồi. Mỗi lúc như thế này, Tư Kiêu Kỳ sẽ cảm thấy rất áy náy.

Anh đổi dép đi vào nhà, để hộp cơm lên khay trà rồi mới ngồi xuống cạnh Tiêu Thần: “Bảo bối, tối nay em ăn cái gì?”

“Thức ăn ngoài.” Tiêu Thần thuận miệng đáp một câu, nhìn hộp cơm trên bàn trà bĩu môi: “Anh mua cái gì vậy?”

“Cơm chiên Dương Châu.” Tư Kiêu Kỳ ân cần mở hộp cơm ra, đưa đôi đũa qua, “Đói bụng không?”

Tiêu Thần liếc hắn một cái không lên tiếng, yên lặng cầm lấy đôi đũa.

“Anh không có ở nhà là em lại không ăn cơm,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Thì ra anh quan trọng như vậy?”

Tiêu Thần cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ quá rồi.”

“Đừng có mạnh miệng,” Tư Kiêu Kỳ chắc chắn nói, “Em không có ăn cơm, ngoài cửa còn không có miếng rác, tới hộp cơm cũng không có.”

Tiêu Thần yên lặng ăn cơm, không thèm để ý tới hắn.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ làm nũng nói, “Thì ra phải nhìn thấy anh mới ăn cơm được nha, có phải vì anh đẹp trai quá không?”

“Ừm, nhìn thấy anh là em no rồi.” Tiêu Thần đùng cái khép hộp cơm lại đưa qua cho đối phương. “Em no rồi.”

Tư Kiêu Kỳ cầm hộp cơm đặt lên khay trà, sẵn tiện cầm tay Tiêu Thần đặt vào lòng bàn tay mình: “Tiêu Thần, xin lỗi.”

“Anh lén lút qua lại với người khác?” Tiêu Thần hỏi.

“Làm gì có?” Tư Kiêu Kỳ nhảy dựng lên, chỉ hận không thể ngay lập tức dùng bụng mình viết huyết thư: “Tiêu Thần em nghĩ cái gì vậy hả!”

“Thì anh nói ‘Xin lỗi’ đó.” Tiêu Thần nhún nhún vai, tỏ vẻ không có gì.

Tư Kiêu Kỳ trừng mắt với Tiêu Thần một lúc, chút dịu dàng ngọt ngào ban nãy cứ thế bị mấy chữ ‘Qua lại với người khác’ này đánh cho tan tác không còn chút gì.

“Đi tắm đi, không có chuyện gì thì ngủ sớm một chút.” Tiêu Thần ngồi trên sô pha lười biếng duỗi người, xoay người muốn đi về phòng ngủ.

Tư Kiêu Kỳ từ phía sau ôm lấy người vào lòng: “Bảo bối, em giận hả?”

Tiêu Thần im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: “Không giận được.”

“Bảo bối đừng vậy mà,” Tư Kiêu Kỳ đặt cằm lên vai Tiêu Thần, “Em như vậy làm anh lo lắm, anh biết em đang không vui, có chuyện gì nói cho anh biết có được không.”

Tiêu Thần thở dài, cầm lấy hai tay của Tư Kiêu Kỳ đang đặt trên bụng mình: “Em không có giận, thật sự là không có giận anh.”

“Thật không?”

“Ừm.” Tiêu Thần nói, “Anh ngoan như vậy, em giận anh làm gì?”

Tư Kiêu Kỳ than thở một tiếng, thất vọng nói: “Em còn khen anh ‘Ngoan’ mà bảo không giận?”

Tiêu Thần rốt cuộc cũng bị Tư Kiêu Kỳ chọc cười: “Em khen anh cũng không được?”

“Không quen, cứ cảm thấy em giống như đang nói đểu vậy.”

“Buông ra coi,” Tiêu Thần vỗ vỗ mu bàn tay Tư Kiêu Kỳ, “Anh đi tắm đi, có gì lát nữa nói tiếp.”

Tư Kiêu Kỳ nghe thấy thế liền vọt lẹ vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, xong cả người trần trụi bò vào trong chăn, vỗ ngực nói: “Nào, nói cho ông xã nghe coi có chuyện gì không vui.”

“Không có gì, em rất ổn, ngủ ngon.” Tiêu Thần kéo chăn lên che lấy người.

Tư Kiêu Kỳ lập tức nhào tới, ôm lấy Tiêu Thần, cọ cọ người Tiêu Thần nói: “Bà xã nói đi mà, có chuyện gì làm em phiền lòng hả?”

Tiêu Thần né đầu qua, lấy hơi nói: “Tư Kiêu Kỳ, em thật sự không sao, anh không cần lo lắng như vậy, chỉ là mấy chuyện thối nát trong bệnh viện thôi. Em không muốn nói cho anh biết là vì chuyện này không phải do chúng ta điều khiển, nói rồi cũng không làm gì.”

Tư Kiêu Kỳ cúi đầu, hôn xuống gáy Tiêu Thần một cái: “Mấy chuyện này dù anh không giúp được gì, nhưng em nói ra tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn một chút mà.”

Tiêu Thần không hé răng, kỳ thật lúc đầu anh cũng muốn tâm sự với Tư Kiêu Kỳ, cứ kìm nén mãi trong lòng cũng rất khó chịu. Nhưng qua hết một buổi tối, mấy cái uất ức khó chịu đó cũng từ từ mà lắng xuống. Lại nghĩ bản thân Tư Kiêu Kỳ cũng đã đủ mệt mỏi, nói với hắn mấy câu này để khiến hắn thêm buồn phiền, cần gì chứ?

Hiện tại Tư Kiêu Kỳ liên tục truy hỏi, Tiêu Thần lại muốn trút hết oan ức ra một lượt: “Em không được trở về khoa ngoại lồng ngực,” Tiêu Thầm trầm giọng nói, “Em có thể sẽ ở lại khoa cấp cứu.”

Tư Kiêu Kỳ kéo cái chăn Tiêu Thần đang đắp trên người ra, nghiêm nghị hỏi: “Sau này cũng không có cơ hội sao?”

“Không biết nữa,” Tiêu Thần từ từ nói, “Dù sao Ôn Tuấn Hoa với viện phó Trương cũng đã nói thế rồi, sau này cũng bỏ lỡ cơ hội tốt…Lại qua mấy năm, rời bàn mổ quá lâu, cho dù có trở lại cũng không chắc có thể còn được như bây giờ hay không.”

“Vậy thì thử thêm một lần nữa!” Tư Kiêu Kỳ kiên định nói, “Sẽ có cách mà, chúng ta không phải đã nói rồi sao, nếu đã bị dằn vặt thì cứ để bị dằn vặt luôn đi.”

“Làm sao ‘Dằn vặt’ đây?” Tiêu Thần cười khổ một tiếng, “Thẩm Bằng bảo em đi nhờ cấp trên, nhưng em lại không biết làm sao mà nhờ đây?”

“Không quen biết ai sao?”

Tiêu Thần lắc đầu một cái, kỳ thực đã hết cách rồi, Thẩm Bằng có nhắc với Tiêu Thần chuyện cha mẹ Triệu Khải làm ở cục vệ sinh, hoàn toàn có thể nhờ vả. Tiêu Thần không cần nghĩ nhiều đã từ chối, anh đời này không muốn có thể bất kỳ liên hệ nào với người kia nữa.

Tư Kiêu Kỳ cân nhắc một hồi: “Nếu ở chỗ viện phó Trương không được…vậy viện phó Lưu thì sao?”

“Sao mà được?” Tiêu Thần cười: “Ông ấy là người không cho em trở lại mà…”

Tiêu Thần bỗng nhiên khựng lại, ngừng thở lâm vào trầm tư. Tư Kiêu Kỳ kinh ngạc cúi đầu hỏi: “Bảo bối đang nghĩ gì thế?”

Tiêu Thần chậm rãi chuyển mắt, ánh mắt nhìn sang, trên môi là nụ cười như có như không, anh nói: “Con gà này, anh đúng là biểu tượng may mắn của em mà.”
Bình Luận (0)
Comment