Mẹ Mạc biết người đến không có ý tốt gì nên càng thêm kinh hoảng một cách khó hiểu, ngồi thẳng người dậy, cố gắng kìm nén bất an trong lòng. “Cô nói đi.”
“Xin lỗi bác, cháu nghĩ chuyện này nói với Mạc Ngôn thì hơn, bởi hôm nay cháu tới chính là muốn một câu trả lời thuyết phục từ anh ta. Nếu bác không ngại, cháu có thể đợi anh ta về.” Chị ba hơi cúi đầu; so với khóc lóc om sòm rồi mắng chửi người, hành vi lễ phép được giáo dục từ bé này như một mũi nhọn chích vào lòng người.
Chị ba không nói tiếp nữa, ngồi ngay ngắn chờ đợi. Tiếng kim đồng hồ tích tắc giội vào lòng, yên tĩnh khó có thể chịu được. Lòng bàn tay mẹ Mạc lấm tấm mồ hôi, không ngừng xem giờ.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Mạc Ngôn nặng nề bước vào nhà. Mẹ Mạc mau chóng đứng lên. “Tiểu Ngôn.”
Mạc Ngôn phát hiện chị ba đến với sắc mặt không tốt, nhất thời không biết bản thân có gì không phải. Bất an đi tới, anh không biết nên chào hỏi thế nào, im lặng nửa ngày, lời vừa ra khỏi miệng lại là: “Tiểu Nguyên có khỏe không?”
Tay chị ba nắm chặt dây đeo túi xách, cố gắng bình tĩnh lại. “Cám ơn đã quan tâm. Tiểu Nguyên đã được dạy dỗ, hiện tại đang bị cấm túc!”
Cả người Mạc Ngôn run lên, tim giống như bị ai đó nhéo thật mạnh, anh rướn người về phía trước tức giận hét lên: “Cô nói gì? Các người đã làm gì với Tiểu Nguyên?”
Chị ba hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi lại muốn hỏi anh đã làm gì Tiểu Nguyên? Anh có tư cách gì mà chất vấn người khác? Anh không có! Hôm nay có mặt hai mẹ con anh ở đây, tôi nói thật cho hai người biết. Tiểu Nguyên là bảo bối duy nhất của nhà chúng tôi, nó bị tổn thương và lựa gạt, chúng tôi nhất quyết không bỏ mặc! Chuyện Mạc Ngôn làm, nguyên nhân hậu quả thế nào không cần nói nữa. Hôm nay, tôi tới đây chỉ muốn nói với anh một chuyện. Thứ nhất, chuyện này chúng tôi đã phản ánh với nhà trường, Mạc Ngôn không có tư cách làm giảng viên nữa, hiệu trưởng đã đưa ra cách giải quyết thuyết phục với gia đình chúng tôi. Thứ hai, Mạc Ngôn phải vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của Tiểu Nguyên. Hai điều này nếu làm được, nhà tôi là thi thư thế gia, sẽ không làm khó Mạc Ngôn. Nếu không làm được, chúng tôi sẽ chẳng sợ mất mặt mũi hay danh dự nữa, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì các người sẽ phải hối hận!”
Cơ thể mẹ Mạc lung lay, chẳng lẽ hôm nay hiệu trưởng Lâm tới là vì Mạc Ngôn đã bị đuổi rồi sao? Không, không phải vậy! Không phải kết quả thế này! Tại sao lại đảo thành mọi lỗi lầm đều do Mạc Ngôn? Kinh hoảng và phẫn nộ khiến mẹ Mạc không có cách nào bình tĩnh được nữa, bà run rẩy đứng lên hét lớn: “Cô! Các người không thể đổi trắng thay đen! Mạc Ngôn có gì sai nào? Tại sao tất cả lỗi lầm đều do nó gây ra hả?”
Chị ba châm chọc: “Ý của bác là tất cả đều là lỗi lầm của đứa nhỏ mới mười tám tuổi nhà chúng tôi! Đây giống như lời của một kẻ làm ra hành động cầm thú đáng khinh thường nói với người ta đấy!”
“Cô câm miệng!” Mạc Ngôn hét lớn một tiếng, mau chóng đỡ mẹ.
Mẹ Mạc đang chìm đắm trong khủng hoảng vì bị kích động, túm chặt quần áo Mạc Ngôn. “Tiểu Ngôn, con nói cho mẹ biết cô ta nói dối đi! Lâm Hi sẽ không khai trừ con, đây không phải lỗi của con!”
Mạc Ngôn đỡ mẹ, á khẩu không trả lời được. Là lỗi của mình sao? Hoặc phải nói là ai gánh vác lỗi lầm này?
Mẹ Mạc thất kinh, bà không biết còn có chuyện gì đáng sợ hơn việc bị trường học khai trừ. Nói vậy, tất cả mọi thứ của Mạc Ngôn đều bị phá hỏng rồi! Đột nhiên mẹ Mạc nắm chặt cánh tay chị ba, nói năng lộn xộn: “Là do đứa nhỏ kia gọi điện thoại quấn quýt lấy nó, còn chạy tới đây tìm nó nữa! Các người không nói lý lẽ gì hết! Vì sao Mạc Ngôn phải biến mất? Nó chịu khổ nhiều năm như vậy mới có ngày hôm nay. Các người…”
“Mẹ!” Mạc Ngôn nhanh tay kéo mẹ ra.
“Đủ rồi! Những lời vô nghĩa này nên nói với con trai bà đi!” Chị ba xanh mét cả mặt, lời thốt ra sắc bén tựa dao. “Xin bà đừng quên thế giới này không quay quanh mẹ con hai người. Lời tôi nói là thật, làm được hay không thì hỏi con bà sẽ biết!”
Mẹ Mạc hoảng sợ giữ chặt Mạc Ngôn. “Tiểu Ngôn, đó không phải lỗi của con. Con nói cho mẹ biết đi, trường học không thể không phân biệt phải trái trắng đen như thế được, Lâm Hi sẽ không khai trừ con.”
Mạc Ngôn ôm chặt mẹ, mặt tái nhợt không biểu hiện gì nhìn chị ba. “Cô rất quá đáng! Mẹ tôi vừa mới xuất viện. Nếu bà có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Chị ba lạnh lùng nói: “Mạc Ngôn, hãy nhớ kỹ lời anh nói đấy. Vì anh, em trai duy nhất của tôi bị đánh xanh tím cả người rồi nhốt trong phòng; vì anh, ông nội sắp tám mươi của tôi khóc đứt ruột gan; vì anh, một nhà chúng tôi đau đớn khôn cùng! Tôi có thể tha thứ cho anh hay không?”
“Tôi nói cho anh biết, Mạc Ngôn. Tiểu Nguyên là đứa nhỏ thích đồ mới mẻ, hiện tại nó hoàn toàn không biết thương tổn bản thân phải chịu nghiêm trọng đến chừng nào! Một khi tỉnh táo, nó sẽ hận anh cả đời! Vì cuộc sống sau này của Tiểu Nguyên, chúng tôi sẽ không cho anh cơ hội tới gần nó nữa. Cho nên tôi cảnh cáo anh, vĩnh viễn không được xuất hiện trong cuộc sống của Lưu Tiểu Nguyên, vĩnh viễn không được liên lạc với nó!”
Mạc Ngôn sa sầm mặt mày, nói từng câu từng chữ: “Thực xin lỗi, tôi không làm được! Tôi yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu tôi, chúng tôi sẽ không chia tay. Đây là sự thật, ai cũng không có quyền thay đổi!”
Chị ba giận run người. “Được, anh chớ hối hận!” Nói xong, cô đạp cửa mà đi.
Mẹ Mạc thôi khiếp sợ mà tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Mạc Ngôn. Đột nhiên bà giơ tay tát vào mặt con trai, khóc thành tiếng: “Nghiệp chướng!”
Mạc Ngôn hơi lảo đảo, yên lặng xoay người trở về phòng mình.
Không bật đèn, Mạc Ngôn ngồi bên giường, nặng nề gục đầu vào khuỷu tay.
Đả kích quá mức trầm trọng, Mạc Ngôn đã không chịu nổi. Không thể tới trường nữa sao? Từ khi bước chân vào học viện Y, Mạc Ngôn chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này, anh yêu vườn trường yên tĩnh và đẹp đẽ này, anh yêu ngôi trường đã mang lại niềm vui và kiêu ngạo cho mình. Hiện giờ lại rời khỏi đây bằng cách rất nhục nhã. Sau khi rời đi, anh sẽ bước trên con đường nào đây?
Thống khổ Tiểu Nguyên gặp phải là do một tay mình tạo thành, nếu không phải do mình cổ vũ thì cậu đã không tùy ý như vậy, nếu không phải mình dẫn dắt cậu ấy đi vào ngõ cụt thì có lẽ cậu ấy sẽ không như vậy. Rốt cuộc sự kiên trì của mình là vì cái gì đây? Nếu bản thân mình đang tăng thêm thương tổn cho cậu ấy, thật sự phải tiếp tục sao? Tương lai u ám, mờ mịt, không tìm thấy điểm dừng chân.
Mạc Ngôn cảm thấy mình như đang rơi vào một vực sâu không đáy, đầu óc vô cùng trống rỗng và bế tắc khiến anh hít thở cực kỳ khó khăn. Không được rồi sao? Mạc Ngôn âm thầm tự hỏi.
Chặt đứt, phải chặt đứt. Sợi dây gắn bó hạnh phúc trong lòng kia – phải chặt đứt.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, mẹ Mạc đứng dưới ánh đèn, trong ngực ôm di ảnh của ba Mạc Ngôn. Anh từ từ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mẹ quỳ xuống. “Tiểu Ngôn, đừng sai lầm nữa. Con là hi vọng duy nhất của mẹ lúc còn sống, ba cũng đang ở trên trời nhìn con đó! Tiểu Ngôn, mẹ và ba con cầu xin con, hãy buông tay đi!”
‘Phịch’ một tiếng như có thứ gì rơi xuống. Mạc Ngôn đứng lên, đến trước mặt mẹ quỳ xuống.
…
Lưu Tiểu Nguyên vô cùng mừng rỡ, gia đình cư nhiên thả cậu rồi cho phép tới trường học, thậm chí chưa từng nói một câu phải làm như thế nào, chỉ quy định nghiêm khắc rằng không được la cà, mỗi ngày các chị sẽ thay phiên nhau đón cậu. Cái này không sao, Lưu Tiểu Nguyên chẳng hề nghĩ ngợi đồng ý luôn. Mấy ngày đầu có vẻ sẽ bị kèm cặp sít sao, chuyện sau này nói sau, trước đến gặp Mạc Ngôn rồi ôm anh ấy một cái quan trọng hơn. Không có tin tức của anh, không nhìn thấy anh, mỗi phút trôi qua thật gian nan. Bất quá mới chỉ bảy tám ngày mà thôi, vậy mà giống như một thế kỷ rồi. Trong lòng hơi lo lắng nhưng không rõ là cái gì. Lưu Tiểu Nguyên theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, không thay đổi chút nào! Như vậy hết thảy cũng sẽ không thay đổi! Lưu Tiểu Nguyên kích động ngồi trên chiếc xe đang chầm chậm lăn bánh.
Trở lại ký túc xá, mọi người đã tới cả rồi, anh em gặp mặt đương nhiên rất vồn vã. Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy bản thân như chiến sĩ Cách mạng trở về từ lao tù, lòng đầy hưng phấn và hào hùng.
Chu Kiến và Thiên Viễn rất lo lắng, kéo Lưu Tiểu Nguyên trốn vào phòng tắm. Chu Kiến lo sợ không yên. “Tiểu Nguyên, cậu thế nào rồi? Mấy ngày nay không có tin tức, sợ chết mất!”
Lưu Tiểu Nguyên cợt nhả: “Không phải tôi đã vui vẻ trở lại sao? Yên tâm! Đồng chí Lưu Tiểu Nguyên vô cùng kiên cường!”
Không nghe cậu nói nhăng cuội, Thiên Viễn nhăn mặt nhíu mày. “Nhà cậu cứ thể thả cậu ra sao? Không yêu cầu cái gì hết hả?”
“Không có! Nhưng mấy ngày nay tôi không về ký túc xá, có chuyện gì khác không? Này, tôi gặp các cậu rồi, các cậu vội gì thì làm đi, tôi có chút việc đi trước đây!” Không đợi Chu Kiến, Thiên Viễn kịp hiểu, Lưu Tiểu Nguyên đã xẹt đi như tia chớp.
…
Văn phòng không có, phòng thí nghiệm cũng không, điện thoại tắt máy. Lòng Lưu Tiểu Nguyên ngày càng rối nhặng cả lên. Rốt cuộc Mạc Ngôn đang làm gì? Anh ấy đang ở đâu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Hay là anh… Càng nghĩ càng hoảng, Lưu Tiểu Nguyên không khống chế nổi cảm xúc, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Nhớ tới thời điểm Mạc Ngôn không nói tiếng nào rồi biến mất kia, sự khủng hoảng cực độ liền bao phủ xung quanh Lưu Tiểu Nguyên.
Tìm anh, phải lập tức đi tìm anh! Hiện tại trong đầu Lưu Tiểu Nguyên chỉ còn duy nhất một ý niệm này.
Không do dự gì, Lưu Tiểu Nguyên vội vàng chạy đi dưới con mắt kinh ngạc của mọi người trong vườn trường. Taxi vừa mới dừng ở đầu ngõ, Lưu Tiểu Nguyên liền nhảy vọt ra. Những bước chân chạy đi vội vàng khi nhìn thấy cửa sổ nhà Mạc Ngôn liền chậm lại, Lưu Tiểu Nguyên hít sâu để ổn định nhịp tim của mình, anh ở đây, chỉ muốn nhìn thấy anh bây giờ thôi!
Nhẹ nhàng gõ cửa, nghe tiếng bước chân từ trong vọng ra mà tim Lưu Tiểu Nguyên thiếu điều vọt ra ngoài.
Cửa mở, mẹ Mạc xuất hiện. “Cậu, cậu tới làm gì?” Giọng nói sắc nhọn của mẹ Mạc hơi run rẩy trong chốc lát.
Lưu Tiểu Nguyên lùi về sau một bước, lông mi run run, sau cất lời: “Cháu tìm Mạc Ngôn.”
Mẹ Mạc phẫn nộ: “Cậu còn tìm nó làm gì? Cậu hai nó chưa đủ thảm sao? Mọi phấn đấu nhiều năm nay của Tiểu Ngôn đều bị cậu hủy rồi, cậu còn như âm hồn không tan quấn quýt nó sao? Tôi nói cho cậu biết, nó đi rồi, nó xuất ngoại và sẽ không bao giờ trở lại nữa!”
Sắc mặt Lưu Tiểu Nguyên thoắt cái tái nhợt, ngừng một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười. “Cháu không tin. Anh ấy nói dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ yêu thương, che chở cháu, cháu cũng vậy. Cho nên cháu không tin anh ấy sẽ trốn chạy, cho dù anh ấy đi rồi thì cháu sẽ ở chỗ này chờ, đợi anh ấy trở về.”
Mạc Ngôn suy sụp dựa vào tường, nước mắt đã sớm ướt vạt áo.
Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên! Anh không thể nào cho em một kết cục hạnh phúc, chỉ có thể rời đi để không thương tổn em! Nhưng anh lại không có cách nào ngừng yêu em!
Mạc Ngôn túm tóc, gầm nhẹ một tiếng đầy thống khổ, giống như dã thú bị thương đang gào thét.
Nước mắt mẹ Mạc rơi xuống. “Nó đã không thể tới trường giảng dạy nữa, cả người đã suy sụp rồi. Cháu ơi, bác cầu xin cháu, buông tha cho nó đi!”
Lưu Tiểu Nguyên hơi mím miệng, nhẹ nhàng nói: “Thưa bác, hai bọn cháu đã hoàn toàn hợp thành một thể rồi, cho dù có chia cắt thì trong thân thể anh ấy cũng có một nửa của cháu. Cháu không đi, cháu sẽ ở đây chờ anh ấy.” Nói xong, cậu quay người ngồi xuống bậc thang.
Mẹ Mạc vịn chặt tay vào khung cửa, ghét bỏ đóng rầm cửa lại.
Trên bậc thang, Lưu Tiểu Nguyên ngồi thẳng người nhưng không cách nào ngăn nước mắt thôi rơi. Cậu cắn chặt môi. Mạc Ngôn, em chờ anh!
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngoài cửa, Mạc Ngôn lao từ trong phòng ra. Mẹ Mạc chạy qua ngăn anh lại. “Tiểu Ngôn, con đã đồng ý với mẹ, không thể đổi ý được! Con nên vì bản thân và cũng vì đứa nhỏ kia mà ngẫm lại đi!”
Mạc Ngôn đau thương nhìn mẹ. “Mẹ, con chỉ muốn nhìn cậu ấy một chút, nói rằng con đã buông tay cậu ấy. Mẹ yên tâm, con sẽ không nuốt lời.”
Cửa mở ra, Mạc Ngôn nhìn bóng dáng gầy yếu nhưng lại cố gắng ngồi thẳng người trên bậc thang kia, tim vỡ òa; móng tay anh bấm sâu vào lòng bàn tay mới nhịn được xúc động muốn ôm cậu vào ngực.
“Tiểu Nguyên…”
Lưu Tiểu Nguyên quay ngoắt người lại, vui sướng khi thấy người ngày đêm nhung nhớ đang ở sau lưng, bỗng chốc hết thảy đau khổ đều tan thành mây khói! Cậu nhảy dựng lên rồi nhào vào ngực anh, nước mắt chan hòa cọ vào cổ anh. “Mạc Ngôn! Mạc Ngôn!”
Mạc Ngôn ôm chặt lấy cậu, mắt tràn lệ.