Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 54

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ máy tính trong phòng Lưu Tiểu Nguyên vọng ra ngoài khiến toàn bộ khuôn viên rộng rãi của Lưu gia đều tràn ngập âm thanh này. Nhưng giữa những tiếng ầm trời như vậy, mỗi người đều cảm nhận được sự yên tĩnh, cái tĩnh mịch bủa vây con tim gây nên sự trầm trọng không thể chịu đựng nổi.

Lưu Tiểu Nguyên quên hết thảy lắc lư theo điệu nhạc trên giường, mồ hôi đã ướt đẫm tóc nhưng không có ý dừng lại. Ngoài cửa, ông nội chống gậy nhìn, hai tay gầy guộc run nhè nhẹ. Đứa nhỏ đang chảy mồ hôi đầy gương mặt nhỏ nhắn trắng xanh kia là tâm can của ông! Ngày trước Tiểu Nguyên vui vẻ nhảy nhót như con nai con, suốt ngày nghĩ trò xấu, làm không được liền trừng mắt mím môi, cả người hoạt bát vô cùng, một phút đồng hồ không thấy cậu có thể khiến người ta bị áp lực muôn vẻ. Nhưng mấy ngày nay Tiểu Nguyên đã biến thành một người khác, không khóc, không quậy, không nói lời nào, cũng không ra khỏi cửa, cả ngày không mở nhạc ầm ĩ nhảy điên cuồng thì là im lìm ngồi dưới mái hiên viết chữ, viết đi viết lại chỉ một cái tên – Mạc Ngôn.

Tất cả mọi người đều thấy nhưng chẳng ai có cách nào. Ông nội vừa nôn nóng vừa bất đắc dĩ. Thật sự không chịu nổi nữa, ông đi vào phòng tắt nhạc. Lưu Tiểu Nguyên dường như không phát hiện ra nhạc đã bị tắt, vẫn chìm đắm trong tiết tấu điên cuồng.

“Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên!” Ông nội giận dữ hét lớn.

Lưu Tiểu Nguyên thờ ơ dừng lại, ngã ngồi trên giường, giường lớn gọn gàng đã chi chít dấu giày Nike. Ông nội ngồi xuống bên cạnh, rút khăn lau mồ hồi cho cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Tiểu Nguyên, đừng tự giày vò bản thân nữa! Con làm thế khác nào đang giày vò ông nội chứ! Ngoan, xuống ăn cơm với ông!”

Lưu Tiểu Nguyên luôn tỏ vẻ hờ hững bỗng cười buồn bã. “Các người đã thỏa thuận giao dịch gì vậy? Anh ấy chia tay, rời xa con rồi mọi người sẽ không làm tới cùng có phải không? Được lắm, giao dịch có lời thật!”

“Tiểu Nguyên! Không được hỗn!” Ông nội tức giận tới mức râu cũng run rẩy. “Ông biết lòng con khó chịu nhưng con không còn nhỏ nữa, phải hiểu lý lẽ chứ! Chuyện không nên làm tuyệt đối không thể làm, đã phạm sai lầm thì nhất quyết không thể sai nữa! Ông thương con, ba mẹ thương con, cô dì chú bác cùng các chị đều thương con cho nên mọi người không ai có thể giương mắt nhìn con nhảy vào hố lửa được!”

Lưu Tiểu Nguyên thì thào: “Nếu trong hố lửa có thứ vô cùng quý giá đối với con, quăng vào chắc sẽ không tìm thấy nhỉ?” Bỗng nhiên cậu cười thật quỷ dị. “Ông nội, ông biết không? Kỳ thật thứ trong hố lửa mới chính là Lưu Tiểu Nguyên, bên ngoài không phải đâu.”

Ông nội kinh hoảng nhìn cậu, ngây dại cả người.



Khai giảng, mọi thứ lại khôi phục trật tự ban đầu. Từng tốp sinh viên vội vàng đi lại, ánh mặt trời đầu Thu tuy rằng không gắt nhưng vẫn có chút chói. Tiết thứ nhất của buổi chiều là Dược lý học, sinh viên đã ngồi kín chỗ, vừa lật xem sách giáo khoa mới vừa lẳng lặng đợi tới giờ.

Tiếng chuông chói tai vang lên, cô Trương mập mạp mặc chiếc váy tơ tằm mình thích nhất đi lên bục giảng, nhìn sinh viên phía dưới đang ngạc nhiên, chậm rãi nói: “Khóa Dược lý kỳ này do tôi đảm nhiệm, thầy Mạc có việc khác cần làm. Đây là sắp xếp của học viện, mọi người không cần thắc mắc. Chúng ta bắt đầu học thôi.”

Im lặng một lát, phía dưới vang lên tiếng thì thầm của học trò, mà những tiếng ồn này lập tức biến mất khi thoáng nhìn thấy người đang đứng kia.

Lưu Tiểu Nguyên đã vài ngày không đi học miễn cưỡng tựa vào cửa, túi sách đeo hờ hững trên vai, lạnh lùng nhìn chăm chú người trên bục giảng. Cô Trương bị cậu nhìn, tim đập thình thịch, nghiêm mặt nói: “Lưu Tiểu Nguyên, em đã đến muộn còn đứng ở cửa làm gì?”

Phòng học yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, tầm mắt mọi người đều hướng về Lưu Tiểu Nguyên. Chu Kiến đau lòng nhỏ giọng gọi cậu, vời cậu tới ngồi cạnh mình. Lưu Tiểu Nguyên nhìn liếc hắn một cái, cụp mắt yên lặng đi tới khu gần cửa sổ, ném túi sách lên bàn, chọn một chỗ trống ngồi xuống.

Cánh tay khoát lên lưng ghế, ngồi dài người ra, Lưu Tiểu Nguyên hơi nghiêng người nhìn chằm chằm bục giảng nho nhỏ kia.

“Chào mọi người, tôi là Mạc Ngôn.”

“Em đang làm gì vậy?”

“Em đang nghe thầy giảng bài mà, nhưng tự dưng đau bụng, vì không muốn ảnh hưởng tới mọi người nên em đã cố gắng chịu đựng rất lâu.”

“Trong tay em là cái gì?”

“Cái kia là đồ chơi thôi, em không có đụng tới nó.”

“Em đang nói dối! Tiết học của tôi không thể hấp dẫn em thì em có thể không cần tiếp tục, nhưng tôi không cho phép học trò của mình làm càn như vậy!”

Khóe miệng khẽ nhếch lên, hai mắt Lưu Tiểu Nguyên nhòa hẳn đi. Lần đầu tiên gặp mặt, dáng vẻ nghiêm trang của anh thật buồn cười! Vì con heo nhỏ kia mà mặt anh xanh mét, sớm biết thế đã chọc vài cái cho anh tức chết rồi! Khi đó còn không biết sống chết chơi xỏ anh, nếu biết bờ ngực ấy sau này sẽ là nơi duy nhất cho mình ấm áp thì có thể không chút do dự mà bám lấy hay không?

“Cái kia… Chăn dùng được không? Buối tối có ấm không?”

“Vậy chắc không cần… chui vào chăn của người khác chứ?”

Đau đớn che tai lại. Mạc Ngôn, Mạc Ngôn, trong đầu em đều là anh, tai em không còn nghe thấy tiếng người khác nữa, anh muốn em quên anh thế nào đây? Mạc Ngôn, em sẽ không rời khỏi trường học, em vẫn mãi ở đây – chờ anh trở về!

Lớp học đang yên tĩnh bỗng nhiên vang ‘Rầm’ một tiếng, mọi người đều hoảng sợ, trố mắt nhìn Lưu Tiểu Nguyên chạy vụt ra ngoài. Chu Kiến, Thiên Viễn nhìn nhau, Chu Kiến liền đứng dậy đuổi theo. Cô Trương sau khi tỉnh táo lại liền tức giận không nói lên lời, tên nhóc này vừa mới tiết đầu tiên của mình mà đã thế rồi! Giờ thì ngay cả Chu Kiến cũng chạy mất!

Lưu Tiểu Nguyên nhanh chóng chạy xuống cầu thang, chính tại chỗ này, chính tại chỗ này đã xô ngã anh! Nếu bây giờ mình ngã sấp xuống liệu có thể xuất hiện một bàn tay kỳ tích ôm lấy mình giống như lần trước không?

“Tiểu Nguyên!”

Không phải Mạc Ngôn nhưng đều là hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy Lưu Tiểu Nguyên đang ngã xuống. Chu Kiến hoảng hồn thở hổn hển, ôm chặt Lưu Tiểu Nguyên không dám buông tay. “Tiểu Nguyên, cậu đang làm gì thế hả? Rốt cuộc làm sao vậy?”

Lưu Tiểu Nguyên ngồi trong lòng Chu Kiến, nửa ngày nghẹn ngào nói: “Bọn tôi chia tay.”

Chu Kiến nghẹn họng nhìn chằm chằm cậu, đây là chuyện hắn không thể tin nổi! Một cặp yêu nhau ngọt ngào như thế mà lại chia tay thì ai có thể tin tưởng vào tình yêu đây? “Tiểu Nguyên, không…”

“Anh bạn, tôi lạnh, ôm một cái.” Lưu Tiểu Nguyên ngắt lời Chu Kiến, đứng dưới ánh mặt trời ấm áp đầu Thu nhưng cậu cảm thấy lạnh phát run.

Hàng mi run nhẹ, Chu Kiến yên lặng vươn tay ôm cậu vào ngực.

Ở chỗ rẽ cầu thang, Thiên Viễn đang đuổi theo dừng lại, cụp mi đứng yên.



“Thấy Lưu Tiểu Nguyên không?” Chu Kiến thở hổn hển túm một nam sinh hỏi.

Cậu bạn kia nghĩ nghĩ, giơ tay chỉ sân thể dục bên cạnh. “Đang ở đằng kia!”

Chu Kiến chạy tới, Lưu Tiểu Nguyên đang ngồi trên ghế đu cười nhạt, Thiên Viễn u buồn đứng cạnh. Lưu Tiểu Nguyên thấy Chu Kiến, cười hì hì. “Các cậu sao vậy? Sao lại nhìn tôi chằm chằm thế? Dáng vẻ này giống muốn tự sát lắm sao?”

Chu Kiến thở hổn hển, tin tức vừa nhận được kia khiến hắn kinh ngạc không biết làm sao. Người ắt hẳn đau tan nát cõi lòng lại đang cười như không có việc gì!

“Thầy Mạc phải xuất ngoại, chuyến bay tối nay. Tiểu Nguyên, cậu… các cậu…” Chu Kiến nói không nổi nữa.

Thiên Viễn nhìn Lưu Tiểu Nguyên vẫn đang cười một cách khó hiểu, bình tĩnh nói: “Tiểu Nguyên, không phải hai người gặp rất nhiều cản trở sao? Lúc các người quyết định bên nhau phải nên nghĩ sẽ có một ngày như vậy mà chuẩn bị chứ! Thầy Mạc buông tay chẳng phải chuyện kỳ quái gì, với thân phận và tính cách của mình, thầy ấy mang rất nhiều gánh nặng trên lưng. Hiện tại cần cậu cổ vũ thầy ấy! Chỉ cần cậu không muốn buông tay thì thầy ấy sẽ trở về!”

“Đúng rồi! Đi theo kéo thầy ấy về! Hai người không thể buông tay như vậy được! Ngẫm lại những ngày tháng hai người cùng nhau vượt qua, cậu cam lòng từ bỏ sao?” Chu Kiến kích động túm lấy Lưu Tiểu Nguyên.

Đột nhiên, Lưu Tiểu Nguyên cười to. “Cam lòng? Có gì không cam lòng chứ? Nếu tôi đuổi theo mà anh ấy trở về thì tôi sẽ quỳ xuống cầu xin anh ấy đừng đi. Đáng tiếc, anh ấy sẽ không trở lại. Trong chuyện tình cảm này, có lẽ từ đầu tới cuối chỉ có một vai kịch là tôi mà thôi!”

Không hề nhìn hai người đang trợn mắt há hốc miệng kia, Lưu Tiểu Nguyên lảo đảo đứng lên bỏ đi. Đất trời mênh mông hòa cùng hoàng hôn dần dần làm mờ hình dáng cậu, gió đêm mang theo giọng hát lanh lảnh kỳ quái của Lưu Tiểu Nguyên: “Chị và em gái ngồi trong vườn may vá, một chú ong mật bé nhỏ bay tới đậu trên tay, giơ tay phủi rơi cả nhẫn vàng. Nhẫn vàng không phải vật đáng giá nhưng đó là của người yêu tôi mua cho…”

Lời hát quái dị gay gắt khiến lòng người nhức nhối, Thiên Viễn bịt kín hai tai không muốn nghe nữa. Nếu sớm biết kết quả sẽ như vậy, các người hối hận vì đã trả giá cho tình yêu này sao?



Trong sàn nhảy, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc bùng nổ. Nam nữ muôn hình muôn vẻ đang cuồng say lắc lư theo điệu nhạc, muốn làm cả người nhễ nhại mồ hôi nhằm xua đi cô đơn và mất mát, gắng sức nắm lấy sự vui vẻ chớp nhoáng này. Lưu Tiểu Nguyên đứng giữa đám người đó, mặt đỏ hồng, do có hơi men nên cậu bất giác mỉm cười, quên hết tất cả mà nhảy múa. Trên sân khấu, một cô gái trang điểm giống như dã quỷ trong đêm tối, cất cao giọng hát bài của Vương Phi.

Vội vàng mà oanh liệt

Tình yêu của chúng ta giống như một cuộc chiến tranh

Chúng ta không đổ máu nhưng đều gục ngã

Trái tim vì nước đã hi sinh chôn vùi một đời anh danh

Lũ chim sải cánh trên tro tàn tìm kiếm những gì còn sót lại

Tinh linh trong trời đêm nhìn chăm chú bóng dáng những du hồn

Bỗng một hồi chuông vang lên, bóng đêm lập tức chìm vào yên tĩnh

Sự ca tụng lừng lẫy cũng chỉ là cười nhạo thần thánh

Tình yêu vĩ đại vô cùng rồi vẫn gặp phải kết cục tàn khốc

Tình yêu không có đúng sai rồi cũng biến thành máu tanh

Tình yêu dịu dàng vô cùng rồi chỉ còn lại một đời cô đơn.

Lưu Tiểu Nguyên cười quyến rũ, hát hay lắm, hát đúng lắm! Cậu cười khanh khách ra tiếng, chân đi liêu xiêu, đứng giữa đám người cười điên đảo, không coi ai ra gì.

Không biết bị ai ôm rời khỏi phòng khiêu vũ huyên náo, bên tai là giọng nói ngọt ngấy, nói cái gì không rõ và cũng chẳng muốn nghe. Là ai? Hắn muốn làm gì? Ha ha, kệ đi, mình còn cái gì không thể làm nữa sao?

Trong ngõ nhỏ u tối, Lưu Tiểu Nguyên say khướt cười cười, lạnh quá! Cậu cảm giác được một đôi tay ôm mình, vuốt ve trên dưới, hơi thở nóng rực phả bên tai. Lưu Tiểu Nguyên nhắm mắt lại, cảm nhận được đôi tay kia vừa khiếp sợ vừa nóng vội chui vào quần áo mình. Cả người cậu run rẩy, không thể khắc chế nổi sự ghê tởm đang xông lên. Đột nhiên, Lưu Tiểu Nguyên đẩy người trước mặt ra mà cười ha hả, cười tới nỗi phải dựa cả vào tường, cười đến gập cả lưng lại. Không được! Thân thể đã quen anh, dù thế nào cũng không chịu nổi sự tiếp xúc của người khác. Cùng một động tác nhưng đổi người lại khiến mình ghê tởm muốn nôn ra. Thật nực cười, thân thể cùng trái tim này đã khắc thật sâu ký hiệu của anh mất rồi!

Người đàn ông kia không cam lòng, thiếu niên trước mặt đã say khướt rồi, không còn gì nguy hiểm nữa. Hắn đột nhiên ấn Lưu Tiểu Nguyên lên tường, dùng sức xé rách quần áo cậu. Nhưng người đàn ông này lập tức dừng lại vì có một mũi dao sáng lóa đang gí lên chóp mũi hắn. Trên mũi dao phản chiếu ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên mới vừa rồi còn say khướt. Người đàn ông run run, ánh mắt ấy khiến hắn không hề nghi ngờ về việc chuôi dao này bất cứ lúc nào cũng có thể găm vào ngực mình, mau chóng buông tay lui về sau một bước, giọng nói run rẩy. “Đừng, đừng làm vậy! Đây là chuyện hai bên tình nguyện, nếu cậu không ôm tôi thì tôi cũng sẽ không tìm cậu. Đừng…”

“Cút!” Giọng nói bình thản không chứa chút bi ai, Lưu Tiểu Nguyên nhìn người đàn ông kia chật vật chạy đi, miệng nở nụ cười. Cậu nắm chặt con dao nhọn.

Mạc Ngôn, anh nghe thấy không? Những lời này đáng lẽ là anh nói với em mới phải! Nếu anh nói với em như vậy, có lẽ em sẽ hoàn toàn hết hi vọng!



Đêm khuya, mưa Thu rả rích. Không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô tịch, mưa bụi nhạt nhòa như muốn ngăn bước chân người qua đường. Mạc Ngôn nắm chặt vé máy bay trong tay, không muốn bước đi. Cứ như vậy mà đi sao? Cứ như vậy mà cắt đứt hết thảy mọi thứ, làm được sao? Trong lòng đã khắc sâu hình bóng người kia, hiện tại làm được sao? Biết rõ không có khả năng nhưng anh vẫn không thể khống chế mà nhìn về phía cửa ra vào ngoài đại sảnh sân bay. Cậu ấy không quay lại, cậu ấy hận mình. Cậu ấy hận mình! Mạc Ngôn chắc chắn đây là sự thật, trái tim đã lạc mất, chỉ còn lại thể xác trống rỗng đang chìm trong đau đớn vô bờ.

Mẹ Mạc nhìn đồng hồ, thúc giục: “Mau vào thôi con, không còn thời gian đâu.”

Mạc Ngôn hít sâu một hơi, xách hành lý lên. Đột nhiên, có mấy người vội vã tiến vào đại sảnh. Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn chị ba và Trần Mặc chạy xung quanh tìm kiếm. Chị ba thấy anh bèn chạy tới. “Mạc Ngôn! Tiểu Nguyên đâu? Nó đâu rồi?”

Mạc Ngôn sửng sốt.

Trần Mặc vội nói: “Thầy Mạc, Tiểu Nguyên vẫn chưa về nhà. Bọn em đã tìm cậu ấy khắp nơi rồi, nghĩ có lẽ cậu ấy đến tiễn thầy!”

Hành lý trong tay Mạc Ngôn rơi xuống đất thay tiếng trả lời, anh cầm cánh tay Trần Mặc. “Tiểu Nguyên sao rồi?”

“Phải là tôi hỏi anh mới đúng!” Chị ba tức giận mắng.

Mẹ Mạc mau chóng nói: “Chúng tôi quả thật không thấy thằng bé! Mạc Ngôn sắp lên máy bay, các người không cần ngăn cản nó.”

“Mạc Ngôn!”

Mạc Ngôn đã vọt ra khỏi đại sảnh, lao vào mưa đêm mịt mù. Tiểu Nguyên, em không thể có việc gì được! Mặc kệ em ở nơi nào, anh nhất định sẽ tìm được em!
Bình Luận (0)
Comment