Những việc xảy ra ở nhà họ Hà lúc này, Thư Ý cái gì cũng không biết, còn đang ngây ngô nghĩ rằng sự cố gắng bao năm tháng qua của mình đã được hồi đáp.
Cô mang theo gương mặt vui vẻ suốt một chặng đường dài, sau hai giờ đồng hồ lái xe khoảng tám giờ sáng đã có mặt ở nhà bố mẹ đẻ.
Lâu ngày chưa về thăm nhà, vừa bước vào cửa Thư Ý đã không kìm lòng được mà cất tiếng gọi mẹ.
Bà Trần đang ngồi trong phòng khách, nghe tiếng con gái ngờ vực đi ra xem thử, thấy đúng là Thư Ý liền mừng rỡ nói: "Con bé này về mà không báo trước cho mẹ một tiếng.
"
Trần Thư Ý ôm cánh tay mẹ Trần, nỗi nhớ nhung hiện rõ trong đôi mắt đỏ hoe, cũng phải gần nửa năm rồi cô chưa về thăm nhà, nay gặp mẹ thấy đầu bà có thêm những sợi tóc bạc trắng, lòng sinh ra buồn phiền tự trách.
"Để mẹ xem nào, sao càng ngày càng gầy đi thế này? Vẫn giảm cân đấy à?" Bà Bùi Lam biết nguyên nhân vì sao Thư Ý lại phải giảm cân, nhưng là một người mẹ nhìn thấy con xanh sao hốc hác không tránh khỏi đau lòng, so với những việc khác bà quan tâm sức khỏe của con mình hơn.
"Con vẫn ăn uống đầy đủ dinh dưỡng mà mẹ, chẳng qua là chăm tập thể dục nên giảm được cân đấy mẹ.
" Thư Ý không dám nói cho mẹ biết mình đang ăn kiêng, tìm cách tốt nhất để bà có thể yên tâm.
Bà Bùi Lam xoa mặt con gái: "Con làm gì thì làm, đừng để bị bệnh.
"
"Dạ.
" Thư Ý mỉm cười tựa đầu vào vai mẹ.
Tự nhiên tầm mắt cô chú ý tới đôi giày lạ trên kệ, rời đầu khỏi vai mẹ tò mò hỏi:
"Nhà mình có khách hả mẹ?"
Bà Bùi Lam giải thích: "Con còn nhớ bác Trịnh ở cạnh nhà mình ngày trước không? Con trai bác ấy mới về nước đến thăm.
"
Thư Ý lục lọi mảnh ký ức thuở nhỏ, hình như cô có chút ấn tượng về người này.
Trước năm Thư Ý mười tuổi, nhà cô ở trên thành phố sau đó bố cô mở nhà máy mới chuyển về huyện này sinh sống.
Nhiều năm rồi không gặp, cô không nghĩ rằng hai nhà vẫn còn giữ liên lạc.
Thư Ý đi theo mẹ vào phòng khách, người đàn ông kia có lẽ cũng rất để ý, cho nên khi cô vừa đi vào đã đứng lên chào hỏi.
"Chào em, lâu quá rồi không rõ em còn nhớ anh không?"
Trịnh Nam Thành gương mặt này từ nhỏ đến lớn đều được ông trời ưu ái như vậy, chưa từng biết xấu là gì, nếu như Hà Đông Quân mang vẻ đẹp nhã nhặn dịu dàng, thì người đàn ông trước mặt cô đây lại có nét thâm trầm lạnh lùng.
!
Thời gian Hà Đông Quân ở trong phòng tắm, bà Tuyết Mai không hề rời đi mà kiên nhẫn chờ đợi, đến khi anh ta ra ngoài với diện mạo gọn gàng sạch sẽ thì nở nụ cười hài lòng.
"Xuống nhà thôi con, đừng để người ta chờ quá lâu.
"
Hà Đông Quân hơi cau mày, vừa rồi mẹ anh ta đâu có nhắc tới chuyện nhà có khách tới chơi đâu? Nhìn biểu cảm vui vẻ trên mặt bà chắc hẳn là người quan trọng, thắc mắc hỏi: "Ai tới vậy mẹ?"
"Lát nữa không phải sẽ biết rồi sao?" Bà Tuyết Mai cười đầy ẩn ý, sau đó thúc giục con trai nhanh xuống dưới nhà tiếp khách.
Bà Tuyết Mai giống như sợ Hà Đông Quân chạy mất, đi đằng sau anh ta trông chừng.
Lúc đầu Hà Đông Quân rất ngoan ngoãn, nhưng khi đi tới chiếu nghỉ cầu thang thì bất chợt dừng bước, ánh mắt tỏ ra bất mãn xoay người lại.
Thấy biểu hiện trốn chạy của con trai, bà Tuyết Mai nghiêm mặt nói: "Quay lại cho mẹ.
"
Hà Đông Quân nhìn thẳng vào mắt bà Tuyết Mai, thanh âm phát ra mang theo đôi chút trách móc: "Mẹ gọi Tuệ An tới? Con và cô ấy có quan hệ thế nào mẹ là người rõ nhất, con không muốn Thư Ý hiểu lầm.
"
Bà Tuyết Mai có hơi chột dạ, cố ý nói lớn để che giấu hành vi của mình: "Anh sợ cô ta như vậy? Mẹ quý con bé, coi nó như con gái không được à?"
Hà Đông Quân cứng họng, im lặng trong giây lát, anh ta thực lòng không muốn gặp mặt Lã Tuệ An một chút nào cả, cảm thấy mình và bạn gái cũ không có chuyện gì để nói.
Trong lúc hai mẹ con lời qua tiếng lại, bên tai truyền tới một giọng nói mềm mại:
"Anh Đông Quân.
"
Không rõ từ bao giờ Lã Tuệ An đứng dưới chân cầu thang nhìn mẹ con Hà Đông Quân, sắc mặt u buồn cộng thêm lối trang điểm nhẹ nhàng của cô ta thành công lay động được trái tim bà Tuyết Mai, khiến bà ta cảm thấy cô ta rất đáng thương, không nhịn được mà trừng mắt lườm con trai.
"Còn ngây ra đó, con bé gọi con kìa.
"
Nói dứt câu, không chờ Hà Đông Quân kịp có phản ứng, bà Tuyết Mai đã tiến lên phía trước kéo tay anh ta cùng đi xuống tầng.
"Bác gái đừng miễn cưỡng anh ấy, cháu biết anh ấy không muốn nhìn thấy cháu, là tại cháu cố chấp tới đây.
" Lã Tuệ An thấy Hà Đông Quân sắp đến gần, đứng nép sang một bên cúi đầu ủy khuất nói.
Bà Tuyết Mai buông tay con trai ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lã Tuệ An vỗ về: "Cháu ở đây chơi với bác, không phải quan tâm đến ai cả.
"
Hà Đông Quân nhìn hai người trước mặt lặng lẽ thở dài.
Trong gian phòng khách thiếu vắng không khí gia đình, bất ngờ vang lên những tiếng nói cười rộn ràng.
Phải nói Lã Tuệ An ở chung với bà Tuyết Mai thật sự rất hòa hợp, thoạt nhìn không ai có thể nhận ra đoạn tình cảm không mấy vui vẻ trước đây.
Đối với Thư Ý có thể bà Tuyết Mai là một người mẹ chồng hà khắc khó tính, như với Lã Tuệ An lúc này đây bà ta như biến thành một người khác, từ cách nói chuyện đến cử chỉ đều tạo cho đối phương sự ấm áp.
Giờ cơm trưa bà Tuyết Mai cao hứng khui chai rượu vang để tủ đã lâu, rót cho Lã Tuệ An cùng Hà Đông Quân mỗi người một ly.
"Tuệ An không cần lo lắng, uống say ngủ lại đây với bác.
"
Lã Tuệ An nâng ly rượu lên, ánh mắt chứa đầy tư tình liếc qua Hà Đông Quân, rồi khẽ ngượng ngùng đáp lại:
"Dạ.
"
Hà Đông Quân vờ như không nhìn thấy ánh mắt đó của Lã Tuệ An, cầm lấy ly rượu rót gần đầy miệng trước mặt, đưa lên môi nhấp xuống một ngụm nhỏ.
"Sao con lại uống trước thế, cả nhà chúng ta cùng nâng ly đi.
" Bà Tuyết Mai nhìn con trai rồi lại quay qua nhìn Lã Tuệ An, biểu hiện trên gương mặt vô cùng hài lòng, dường như trong lòng đang nghĩ đây mới chính là gia đình thực sự mà bà ta mong muốn.
Sau tiếng cạn ly, Lã Tuệ An uống cạn ly rượu chưa được bao lâu thì bắt đầu có dấu hiệu ngà ngà say, bà Tuyết Mai thấy vậy bèn bảo con trai đỡ cô ta lên phòng nghỉ ngơi.
"Phòng trên đó chưa dọn, để cô ấy nghỉ ở phòng mẹ đi.
" Hà Đông Quân nghĩ rằng bà Tuyết Mai muốn anh ta đưa Lã Tuệ An lên gian phòng trống bên cạnh chỗ mình, nên không đồng tình.
Nhưng anh ta đâu ngờ ý bà ta không phải như vậy.
"Phòng mẹ toàn mùi trầm hương sợ con bé ngửi không quen.
" Bà ta từ chối lời đề nghị để Lã Tuệ An nghỉ lại phòng mình, rồi nói:
"Chẳng phải phòng còn con đấy à? Để con bé nằm một dạo tỉnh rượu cũng đâu có sao?"
"Phòng con không được.
" Hà Đông Quân lập tức từ chối.
Bà Tuyết Mai lỳ mặt: "Có gì mà không được? Mẹ bảo được là được, chưa gì đã sợ vợ bảo sao nó suốt ngày đi sớm về muộn không coi ra cái gì.
"
Hà Đông Quân còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng đã bị bà Tuyết Mai chặn họng.
Bà ta cúi người đỡ Lã Tuệ An đứng dậy, rồi ấn vào lòng con trai, ép buộc anh ta phải làm theo ý mình đưa cô ta lên căn phòng vợ chồng hai người.
Hà Đông Quân mặc dù có phản kháng, nhưng lại cực kỳ yếu ớt như sợ làm mẹ tức giận, miễn cưỡng ôm lấy Lã Tuệ An nhanh chân đưa cô ta về phòng mình.
Đặt Lã Tuệ An lên giường, Hà Đông Quân gấp gáp muốn ra khỏi phòng tránh cho những hiểu lầm không đáng có xảy ra.
Nhưng anh ta còn chưa di chuyển bước chân, người vốn say xỉn bất ngờ vụt dậy ôm chầm lấy anh ta, ngữ điệu mê hoặc thì thầm bên tai:
"Đông Quân anh đang rất muốn có con đúng không? Em có thể sinh con cho anh, em không cần danh phận gì cả.
"