"Độp."
Phía trên cầu thang phát ra tiếng động rất nhỏ, tiếp theo sau đó là bóng người bước vội lên trên tầng.
Mẹ con Hà Đông Quân mải mê trò chuyện, không hề chú ý tới sự có mặt của Lã Tuệ An.
Cô ta nghe được những lời Hà Đông Quân nói, sắc mặt sa sầm giận dữ, về tới phòng một cái liền quăng chiếc gối anh ta xuống sàn nhà dẫm lên trút giận.
Miệng cô ta lẩm bẩm chửi rủa những câu hết sức khó nghe.
Giận dữ là thế, nhưng ngay khi phát giác ra tiếng bước chân quen thuộc đang tới gần, biểu hiện đó thoáng cái đã thay đổi, trở về dáng vẻ ngọt ngào ngày nào.
"Anh tưởng em ra ngoài rồi." Hà Đông Quân dường như không nghĩ Lã Tuệ An vẫn còn ở nhà, có hơi ngạc nhiên nói.
Lã Tuệ An giả vờ ôm gối phủi bụi, sau đó cúi người đặt trở về vị trí cũ: "Em cũng định như vậy, nhưng đứa nhỏ quậy quá làm em chóng mặt mãi thôi."
Hà Đông Quân mủi lòng bước tới bên cạnh đỡ cô ta ngồi xuống giường.
Lã Tuệ An kéo tay anh ta qua đặt lên trên bụng mình:
"Anh xem có phải con đã lớn thêm một chút rồi không?"
Mang thai ở tháng thứ ba cộng thêm chiếc váy body bó sát cơ thể làm làm cho bụng dưới cô ta có chút nhô lên.
Hà Đông Quân nghe cô ta nói, tay khẽ di nhẹ cảm nhận: "Đúng là đã to thêm rồi."
"Con mỗi ngày đều sẽ lớn lên, chẳng biết tới tháng sau sẽ như thế nào?" Lã Tuệ An khịt khịt mũi, nghiêng đầu tựa vào vai Hà Đông Quân, vốn là đang nhắc về quá trình phát triển của đứa nhỏ, nhưng mỗi lời cô ta nói ra lại mang theo tầng ẩn ý khác.
Hà Đông Quân có lẽ cũng nghĩ đến chuyện này, anh ta hơi trầm ngâm suy tư.
Sau một hồi anh ta đưa ra quyết định: "Anh xin lỗi đã không nghĩ tới cảm nhận của em, nhân lúc bụng em chưa lớn tổ chức đám cưới đi."
"Nhưng mà anh mới ly hôn, em lo mọi người nghĩ không tốt về anh." Đầu Lã Tuệ An hơi nhấc lên, ngẩng mặt nhìn Hà Đông Quân, giọng điệu tỏ ra lo âu.
"Ly hôn là mới nhưng ly thân đã lâu, không sao đâu em không cần bận tâm điều đó, chuẩn bị đi anh muốn tới gặp bố mẹ em thưa chuyện, nếu được tổ chức trước tết càng tốt."
Lã Tuệ An càng thể hiện bản thân là người phụ nữ hiểu chuyện, Hà Đông Quân càng cảm thấy mình là một tên đàn ông xấu xa.
Quan điểm anh ta trước nay chưa bao giờ đồng nhất, trong chuyện cưới hay không cưới hiện tại cũng vậy, chỉ một vài câu nói đáng thương của Lã Tuệ An đã khiến anh ta thay đổi quyết định.
Lã Tuệ An nhận được thứ mong muốn đã lâu, hai mắt híp lại cười rộ.
Cô ta thay đổi tư thế đứng trước mặt Hà Đông Quân, đôi tay mềm mại vòng qua cổ anh ta.
Chỉ một chút động chạm đã làm cơ thể Hà Đông Quân trở lên rạo rực, tầng kiềm chế mỏng manh bị phá vỡ ôm eo cô ta kéo sát vào người, lúc này đây cái gì là công ty hay Thư Ý đều bị anh ta cho vào quên lãng, điên cuồng gặm nhấm môi người trong lòng.
Một tuần sau đó, cách một ngày diễn ra hôn lễ giữa Hà Đông Quân và Lã Tuệ An.
Trần Thư Ý trong một lần ra ngoài gặp gỡ khách hàng bất ngờ cùng Lã Tuệ An chạm mặt, vốn dĩ cứ thế lướt qua nhau thì hơn, lại không nghĩ ra kẻ thứ ba kia lại mặt dày đến vậy, chẳng màng mặt mũi muốn cùng cô trò chuyện.
"Khác của cô đi rồi, cùng tôi nói vào lời thế nào?"
Thư Ý cũng muốn xem xem người phụ nữ này nói gì với mình? Thế nên không do dự đồng ý ngay: "Được thôi."
Lã Tuệ An khinh khỉnh kéo ghế đối diện Thư Ý ưỡn bụng đỡ eo ngồi xuống, tay đặt lên bàn cố ý để lộ chiếc nhẫn trên ngón tay áp út.
"Ngày mai tôi và anh ấy kết hôn rồi, đáng lẽ nên mời cô mới phải, nhưng cô biết đấy mẹ chồng tôi không ưa cô mà anh Đông Quân cũng không muốn cô có mặt."
Thư Ý cười mỉa mai, sau khi ly hôn được mấy ngày, thông qua một người quen cô mới biết được cuộc tình giơ bẩn giữa hai người.
Biết Hà Đông Quân từ khi còn là vợ chồng với cô đã đi ăn vụng bên ngoài, nhưng biết muộn như vậy cũng tốt, trải qua mọi chuyện khổ đau đã đủ rồi, giờ đây đối với cô những thứ đó chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.
Cô từng nghĩ, nếu như biết sớm hơn thì thế nào? Có phải rất đau đớn không?
Thế mới thấy lời thề cũng chỉ là đầu môi mà thôi.
Mà điều đáng nói ở đây là kẻ thứ ba ngày nay lộng hành đến vậy à? Đã ăn vụng còn mang đi rêu rao khắp làng?
"Vậy cô nói mấy lời thừa thãi này để làm gì? Đang khoe cho tôi chiến tích vụng trộm của hai người?"
Lã Tuệ An phát sẳng quát: "Trần Thư Ý mày ăn nói cho tử tế."
"Không lẽ tôi nói sai à? Chúng tôi ly hôn chưa tới một tháng, vậy thì cái bụng ba tháng trong bụng cô không phải của Hà Đông Quân rồi." Thư Ý ngả người tựa lưng ra sau ghế, khoanh tay hạ tầm mắt xuống bụng cô ta bô bô nói.
Giờ cao điểm, xung quanh các bàn đều đã kín chỗ, thanh âm Thư Ý không nặng không nhẹ đủ để người ta chú ý tới chỗ hai người.
Lã Tuệ An mím chặt môi giống như muốn xé tan Thư Ý thành trăm mảnh, lúc này cô ta có trả lời như thế nào đi chăng nữa trong mắt mọi người cô ta cũng trở thành kẻ xấu xa.
Cô ta ngậm chặt răng im lặng trong vài phút, chờ đám ông hết hứng thú mới mở miệng: "Cứ cho là thế, cô có chồng không biết giữ còn trách người khác?"
"Tôi có nói gì đâu? Các người cứ hạnh phúc sống với nhau đến bạc đầu đi." Thư Ý bật cười, là cô ta tìm tới cô trước mà, sao lại bày ra bộ mặt bị hại ở đây?
Lã Tuệ An nghiến răng ken két, cô ta cố tình nói để chọc tức Thư Ý, vậy mà người ôm một bụng tức lại là cô ta.
Sau vài lần không được như ý, Lã Tuệ An phe phẩy cái mông rời đi.
Cô ta đi rồi, Thư Ý không vội đứng dậy, nhàn nhã nâng tách cà phê lên uống từng ngụm.
Lã Tuệ An tự cho mình là kẻ thắng cuộc, nhưng chưa chắc cô đã phải là kẻ thua cuộc, cái gì cũng có sắp đặt của nó, ai khổ ai sướng chưa rõ được đâu.
Thời tiết cận kề tết có hơi nóng, một vài bông hoa mai đã nở rộ, tháng năm đó đã từng vui vẻ đâu mà nhớ mong..