Thời gian thấm thoát trôi qua, con người rồi mỗi lúc một thay đổi, cuộc sống của ai ai trong chúng ta theo năm tháng cũng sẽ có chút khác biệt... Lưu Đình Vĩ cùng Bạch An Túc cũng vậy, đã hai năm trôi qua... Hai người từ mối quan hệ thầy trò mà trở thành người yêu, sau đó lại tiến thêm một bước nữa thành đôi phu phu, có với nhau một đứa con trai trắng trắng mềm mềm tên là Lưu An Dương, nhũ danh thì gọi là Tiểu Bánh Trứng... Đứa bé này cũng chính là kết tinh do Đình Vĩ góp sức, do chính An Túc mang thai mà sinh ra
Còn nhớ cách đây hơn một năm trước, sau vụ công khai chuyện cậu có thai. Thì lập tức qua ngày sau, bên nhà chồng liền nháo nhào cả lên... Vợ chồng họ Lưu vội vã mua thật là nhiều đồ tẩm bổ cho cậu... Cô út cùng với vợ chú ba cũng thi nhau mua sắm áo quần các loại cho đứa cháu còn chưa rõ là giới tính gì....
Lưu Đình Vĩ thì còn làm quá hơn nữa, kể từ lúc được cha mẹ tha thứ chuyện làm cậu " lớn bụng" anh không nói nhiều lời, liền cho cậu nghỉ học, ở nhà bồi bổ dưỡng thai... Đối với anh, khi đó và bây giờ Bạch An Túc vẫn là quan trọng nhất... Thời điểm lúc trước vừa muốn tự tay chăm sóc vợ, vừa muốn tự tay làm việc kiếm tiền. Cho nên buổi sáng sau khi chăm lo cho cậu ăn xong, liền vội vàng mang túi đến công ty làm việc. Tối về thì lại tranh thủ tắm rửa, chăm lo ăn uống cho cậu... Thậm chí, lúc mang thai. Đêm đêm lại hay bị chột rút, cho nên có khi Đình Vĩ phải thức nguyên đêm xoa bóp chân rồi lại dỗ dành cậu an an ổn ổn nhắm mắt ngủ..... Thời gian đó, Đình Vĩ dường như ốm đi rất nhiều, mà An Túc thì lại tròn lên không ít... Giờ nghĩ lại mà thấy thương cha của Bánh Trứng rất nhiều nha~~~
Còn nhớ vào buổi sáng sớm đầu mùa xuân năm ấy, Lưu Đình Vĩ như thường lệ vừa hôn trán vợ mình, rồi lại căn dặn một chút về chuyện đi đứng cẩn thận khi mang thai, sau đó mới yên tâm đi làm... Nhưng không ngờ là, lúc anh vừa đi khỏi nhà hai tiếng.. An Túc liền chuyển dạ muốn sinh, cậu đau, may sao lúc đó vợ chồng họ Lưu đến nhà kịp thời, vừa thấy An Túc nằm sõng sòi trên mặt đất liền vội vã gọi cấp cứu chuyển cậu thẳng đến bệnh viện... Mà Lưu Đình Vĩ vừa nghe tin bảo bối đang sinh con, liền bỏ mặc mọi cổ đông ở công ty. Cấp tốc phóng xe đến nơi
Qua nhiều tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng An Túc gào thét vì đau đớn, anh hận không thể chạy vào nhìn cậu ra sao, tiếng kêu gào ấy thật sự như muốn xé nát ruột gan của từng người đang đứng chờ ở phía bên ngoài
Đến năm giờ chiều ngày hôm ấy, tiếng kêu của An Túc dừng lại, một tiếng khóc trẻ con vang lên khiến mọi người vui đến cười tít mắt... Đứa bé vừa mới sinh ra liền được bác sĩ ẵm trên tay truyền qua cho Đình Vĩ.... Lần đầu tiên được đón sinh linh bé nhỏ, là máu mủ, là sự chứng minh tình yêu của anh và cậu. Khiến một đại nam nhân to lớn ấy rơi nước mắt... Anh khóc trong sự hạnh phúc, khóc vì cảm giác làm cha... Khóc vì quá yêu thương cả cậu và con trai....
Qua một năm sau, Đình Vĩ cùng Bạch An Túc chính thức trở thành vợ chồng với nhau. Đôi khi, điều hạnh phúc nhất lại thật đơn giản mà
------**------
Sáng hôm nay là ngày chủ nhật. Bạch An Túc đang bế Tiểu Bánh Trứng nhỏ dạo chơi trong sân vườn nhà mình thì Lưu Đình Vĩ từ phía sau tiến lại gần, ân cần nói
- Vợ, bế con trên tay từ nãy đến giờ chắc là em đã mỏi lắm rồi đi? Bánh Trứng ngoan ngoan, cha bế con nhé?
Tiểu Bách Trứng tự ngậm tay của mình, đôi mắt to to nhìn cha không hiểu anh đang nói gì... Nhưng mà miệng bé con thì lại cười trông đến vui vẻ.... Bạch An Túc truyền con trai sang cho chồng mình, rồi lại nhìn cảnh anh chơi đùa với con... Trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, nhẹ đứng cạnh anh, cậu ôn nhu nói
- Lúc trước, em cứ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ luôn u tối, không thể khai sáng lên được... Nếu không gặp anh, có lẽ em không biết mình và mẹ sẽ làm sao? Lúc bà ấy mất, bản thân mình sẽ đi về đâu... Nhưng mà duyên cho ta gặp nhau, anh vô tình bước vào đời em... Cho em trải qua nhiều điều thú vị, cho bản thân em có một mái ấm thật sự. Bây giờ ngoảnh mặt nhìn lại, em cảm thấy mình thật may mắn khi có anh cùng con trai. Đình Vĩ, cảm ơn anh đã bước vào trái tim Bạch An Túc này...
Lưu Đình Vĩ đặt con ngay ngắn trong lòng mình, sau đó dùng tay kia kéo cậu vào lòng, hôn lên đầu nhỏ của vợ một cái. Dùng tất cả yêu thương nói
- Em và con cũng chính là động lực, là cuộc sống của anh... Bạch An Túc, anh muốn nói là.... Hạnh phúc của anh là từ khi gặp em
Tương lai ở phía trước còn dài, bọn họ rồi cũng sẽ già đi, con trai mỗi ngày lại một lớn lên... Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Riêng chỉ có niềm hạnh phúc của họ là không bao giờ thay đổi cả. Kể từ đây, hai người chợt nhận ra rằng. Đôi khi, chỉ cần một người thương ta là đủ
-------***-----
Kết truyện nhẹ nhàng nhưng ấm áp đã đủ thỏa mãn chưa nào? Nếu chưa thì hãy đón chờ bộ khác của Cỏ nhé, Địa Phủ lại sắp comback v:
-----**-----
Chính Thức Hoàn Truyện