Nếu một năm có 730 ngày, một ngày có 48 tiếng, Bảo Thục nghĩ thời gian ngủ của cô chắc là đủ rồi.
Văn phòng của Dư Chính mới khai trương không bao lâu thì có một case lớn đưa tới cửa. Đây là một thương hiệu trước đó ở Hồng Kông, giờ muốn mở
một chi nhánh ở Thượng Hải, cuối cùng vẫn tới tìm Dư Chính.
Khi Bảo Thục kinh ngạc với vận may của anh, anh không nhanh không chậm nói: “Là tớ nhờ bọn Vincent giới thiệu qua đây.”
Cô nhất thời không nói gì. Nếu anh tỏ rõ dùng mánh khoé thường đều có thể đạt mục đích.
Vì thế bọn họ bận bịu ngày đêm cả tuần, rốt cuộc chỉ còn công đoạn cuối. Dư Chính thả cô và Ben trở về nghỉ ngơi, còn anh làm tiếp cho xong.
Bảo Thục từ trong chăn vươn tay ra, dưới ngọn đèn lờ mờ, cô lần mò đồng hồ đeo tay.
Sáu giờ.
Cô sửng sốt hơn mười giây, mới phát hiện bây giờ là sáu giờ chiều.
Trong phòng yên lặng, trên lầu không có chút tiếng động nào, cô nghĩ Dư Chính nhất định còn chưa trở về.
Gia Hoà ở Thượng Hải khoảng chừng một năm, hồi tháng năm cô trở về Hồng
Kông, nhưng tiền thuê đã thanh toán hết. Cô thuê lầu hai và lầu ba của
căn nhà nước ngoài kiểu cũ ba tầng.
Bảo Thục chọn lầu hai, lý do rất đơn giản, chỉ cần đi một tầng cầu thang.
Dư Chính chỉ ở lại trên lầu từ thứ hai đến thứ năm, cuối tuần anh phải về nhà.
Ngày thường anh ở đây, cô luôn có thể mang máng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ của anh phát ra trên sàn nhà bằng gỗ.
Không bằng đi xem cậu ấy đang làm cái gì.
Cô vừa nghĩ vừa ngáp, đứng dậy mặc quần áo.
Buổi tối tháng mười, Bảo Thục mặc áo gió hơi mỏng không cảm thấy lạnh
chút nào. Lúc ở dưới lầu toà nhà, nhìn thấy trong cửa sổ văn phòng có
ánh đèn, cô xách theo ma lạt năng trong tay, bước chân trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Khi đi tới cửa, cô đã cảm thấy trong văn phòng rất im lặng. Bảo Thục
nhón chân đi vài bước thì nhìn thấy Dư Chính đang nằm ngủ trước màn hình máy tính.
Cô đặt đồ trong tay lên bàn, rồi đi qua.
Đầu anh vùi giữa hai cánh tay, ngủ ngon đến mức im hơi lặng tiếng.
Bởi vì không nhìn tới mặt anh, Bảo Thục có chút ảo não, nói không chừng lúc ngủ Dư Chính cũng giương miệng chảy nước miếng đấy.
Nhưng mà từ trước đến giờ cô chưa từng thấy. Lúc nào anh cũng có dáng vẻ không chút sơ hở, so với cô thì cô có nhiều sơ hở lắm. Thế mà vì sao cô lại luôn muốn ở bên anh chứ?
Bảo Thục cười rộ lên, bởi vì bản thân cô là một người có lòng tự trọng
không mạnh mẽ thì phải. Cho nên bằng lòng làm bạn với người xuất sắc hơn mình rất nhiều.
Bỗng nhiên cô kinh ngạc nhìn chằm chằm trên đầu Dư Chính, từ lúc nào anh lại có mấy sợi tóc bạc.
Cô nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy một sợi tóc bạc trên đầu anh, rồi khẽ nhổ ra.
Sợi tóc trong tay cô, anh tỉnh lại.
Dư Chính dụi mắt, đây là động tác nhỏ của anh: “Sao cậu lại tới đây?”
Âm thanh của anh khàn khàn sau khi tỉnh ngủ.
“Tớ nghĩ có lẽ cậu còn chưa ăn gì nên tới tìm cậu.”
Anh tựa lưng vào ghế rồi duỗi thắt lưng: “Được rồi, đi ăn gì đi.”
Bảo Thục lắc đầu: “Tớ ăn rồi.”
Cô lấy ra bát ma lạt năng đã đóng gói, Dư Chính sửng sốt một chút, ngay sau đó anh mỉm cười.
Anh ăn rất hăng say, giống như đã lâu chưa ăn gì. Vì thế Bảo Thục nhịn
không được hỏi anh: “Sáng nay sau khi tớ và Ben trở về thì cậu làm gì?”
Anh đang ăn, mồm miệng trả lời không rõ ràng: “Viết xong kế hoạch.”
“Cậu bận bịu là không lo ăn uống.”
Dư Chính vừa ăn măng vừa nhìn cô, khoé miệng dịu dàng cong lên.
“Chuyện gì cậu cũng quản lý tốt, chỉ là không quan tâm đến bản thân.” Bảo Thục đưa ra kết luận.
Tháng đầu tiên văn phòng khai trương mà vẫn có tiền phân phát, là một
chuyện khiến người ta vui vẻ có thể đi cửa hàng bách hoá shopping phung
phí.
Lương Kiến Phi từ xa đi tới, Bảo Thục cảm thấy mấy năm nay cô vẫn giữ được làn da tốt không thay đổi chút nào.
Mái tóc của cô vẫn không dài không ngắn, vóc dáng cao gầy, mặt mũi xinh
đẹp, rất có sức sống. Xem dáng vẻ của cô, làm sao cũng không giống thư
ký của chủ tịch khu Châu Á Thái Bình Dương.
“Cậu, cậu mặc thế này đi làm sao?” Bảo Thục mở to mắt nhìn cô.
Buổi trưa lúc ăn cơm cô gọi điện thoại hẹn Lương Kiến Phi sau khi tan
tầm đi dạo phố, đoán rằng Lương Kiến Phi nhất định trực tiếp từ công ty
tới.
Lương Kiến Phi ra vẻ vô tội nhún vai: “Chẳng lẽ tớ mặc thành thế này không thể đi làm sao, tớ có mặc quần áo mà.”
Bảo Thục chỉ mở to mắt nhìn áo thun rộng thùng thình cộng thêm áo khoác
cao bồi của cô mà không lời nào để nói. Cách ăn mặc của cô coi như lúc
nào cũng có thể đi cắm trại.
“Con người ông chủ cậu nhất định tốt lắm.”
Lương Kiến Phi kéo cô đi vào cửa hàng bách hoá: “Chính ông ấy cũng mặc áo thun Polo đi làm đấy.”
Sự chú ý của Bảo Thục nhanh chóng bị đủ loại hàng hoá giảm giá hấp dẫn,
cho dù Kiến Phi hoặc là ông chủ của cô lúc đi làm mặc đồ bơi cách cửa
kính phơi nắng thì cũng chẳng có quan hệ gì với Bảo Thục.
Mua xong đồ đạc thì đã tám giờ, nhưng hai người không muốn ăn cơm, mà đi qua Starbucks ở phố đối diện ngồi xuống, mỗi người chọn một phần bánh
sô cô la rừng đen.
“Cậu và Trì Thiếu Vũ định khi nào có con?”
Lương Kiến Phi cười khổ: “Hoàn toàn chưa tính đến.”
Bảo Thục dường như mơ hồ cảm thấy có phần không hợp, cô liền lập tức
thoải mái nói: “Hai cậu như là con nít ấy, khỏi phải nuôi thêm một đứa
nữa.”
Tình bạn giữa con gái và giữa con trai luôn có chút khác biệt.
Các chàng trai mấy năm không gặp, lúc gặp lại thì vẫn có thể giống như
mới chia tay ngày hôm qua. Đầy rẫy đề tài, trò chuyện một hồi đến mấy
tiếng, hơn nữa tán gẫu rất vui vẻ.
Các cô gái mấy năm không gặp, lúc gặp lại luôn khó tránh có vài phần xa
lạ. Đề tài chỉ có hồi ức ở chung trước kia hoặc là dự định tương lai,
dường như thời gian ở chính giữa trống rỗng, không thể nào nói đến.
Có lẽ, trong lòng của các cô gái, khi đối diện với hồi ức, họ luôn nhớ
rõ một số chuyện khiến người ta không thoải mái, nhưng tình bạn của các
cô sâu sắc; mà các chàng trai, đa số nhớ đến những chuyện vui vẻ, cho
nên tình bạn phần lớn cũng là nhợt nhạt.
Bởi vì, hạnh phúc là nông cạn, mà đau khổ là khắc sâu.
Bảo Thục không muốn nhìn thấy vẻ mặt cười khổ của Kiến Phi, cô hiểu
được, cho dù người bên ngoài thấy một đôi hạnh phúc cỡ nào nhưng bọn họ
luôn có phiền não của chính mình.
“Vậy cậu có bạn trai không?” Kiến Phi bỗng nhiên nháy mắt.
“Từng có một người.” Bảo Thục cẩn thận xúc miếng bánh nhỏ đưa đến miệng.
Kiến Phi nở nụ cười: “Cậu thích anh ta không?”
“Lúc ấy rất thích, nhưng bây giờ đã không còn cảm giác từ lâu.”
“Còn Dư Chính thì sao?”
“Cậu ấy…” Bảo Thục nheo mắt cẩn thận suy nghĩ một lúc, dường như giờ
phút này cô mới phát hiện, tên kia vậy mà vẫn không có bạn gái cố định.
Đương nhiên cũng có vài cô gái có quan hệ mập mờ với anh, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe anh nói bản thân mình đang yêu.
“Tớ không rõ lắm, có thể cậu ấy thích chơi trò mập mờ ở phương diện này.” Cô đưa ra kết luận.
Kiến Phi cười mờ ám: “Tớ cũng cảm thấy thế.”
Nói chuyện một hồi đến lúc muốn tính tiền, Trì Thiếu Vũ gọi điện đến bảo các cô đến một quán trà lân cận, nghe nói hôm nay hẹn với các bạn học
hồi trước, hiện tại đang chờ các cô.
Bạn học cũ gặp lại sau nhiều năm xa cách, cái loại cảm giác này giống
như là vật trân quý được khoá trong hộp, lúc lấy ra lần nữa, phát hiện
bề ngoài hơi nhẵn, nhưng không biết bên trong cũng có thay đổi hay
không.
Mới vừa ngồi xuống, một anh chàng liền khoát tay trên vai Bảo Thục, nói
với vẻ côn đồ: “Lâm Bảo Thục, không ngờ cậu bà cô thế cũng sẽ biến thành thiếu nữ nha.”
Cô sửng sốt vài giây mới lớn tiếng kêu lên: “Mập Mạp, là cậu!”
Cái người bị cô gọi là Mập Mạp kia, hiện tại thân hình thon gọn, trên
đầu gài một cặp kính râm, càng hiện ra vẻ khôi ngô. Anh ta cười cười:
“Ừ, nhưng mà tôi thấy cậu cũng chỉ thay đổi lớp da, con người vẫn ngốc
như vậy.”
Bảo Thục mỉm cười, cô không cảm thấy tức giận chút nào, ngược lại có
loại vui vẻ đã lâu không thấy. Khi âm thanh và giọng điệu quen thuộc này xuất hiện ở bên tai cô lần nữa, cô ngược lại có cảm giác như giành được vật quý báu. Giống như tình bạn mất đi liên lạc đã được lặng lẽ nối
liền tại khoảnh khắc này.
Trong hai năm đầu cô và Mập Mạp không quen thân lắm, cô chỉ biết anh ta
là người hay giễu cợt. Năm thứ ba, không biết vì sao anh ta đột nhiên
trở nên rất thích chọc cô, thường xuyên hành hạ cô đến nỗi cô giận dữ.
Sau đó quen nhau một thời gian dài, cô dần dần phát hiện, anh ta ngoài
miệng thích nói lời ác độc, thật ra trong lòng rất quan tâm bọn họ.
Còn nhớ có một ngày ở lại trực nhật, bóng đèn huỳnh quang vừa mới thay
lại rớt xuống, là anh ta đẩy cô ra, kết quả đầu mình bị đập trúng chảy
máu. Còn có một lần Dư Chính đi tham gia trận đấu bóng rổ bị thương ở
chân không thể đi được, cũng là anh ta chẳng nói hai lời lao xuống khán
đài cõng Dư Chính đến phòng y tế.
Ngày đó tốt nghiệp, cô rốt cuộc nhịn không được hỏi Mập Mạp: “Sao lúc nào cậu cũng gây chuyện với tôi?”
Anh ta sửng sốt một chút, sau đó buồn cười nói: “Người tôi chọc cũng không phải cậu.”
Cô không hiểu, nhưng mà có hiểu hay không có lẽ cũng chẳng quan trọng.
Có đôi khi, trên con đường thanh xuân, có một người bạn chân thành, cũng đã đủ rồi.
Đời người thường thường tràn ngập sự kinh ngạc, Phân Phân hồi trước nói
chuyện với con trai sẽ đỏ mặt, bây giờ đã kết hôn có con, A Cuống cả
ngày không làm bài tập giờ làm việc tại thư viện, Gia Kỳ chỉ vừa đủ điểm toán thi vào trường cao đẳng hiện tại đang làm nhà phân tích ở ngân
hàng, mà Mập Mạp luôn bị mọi người cười là không có phẩm vị lại tự mình
mở cửa hàng quần áo, còn nghe nói việc làm ăn rất tốt.
Bảo Thục uống rượu hoa quả nghe bọn họ nói chuyện trời đất, cho dù Dư
Chính lúc thường không nói nhiều lắm cũng chầm chậm nói chuyện. Thì ra
có rất nhiều lúc, ngày tháng bên cạnh chúng ta lơ đãng trôi đi, vào một
khắc ngẩng đầu lên, thế giới này đã trở nên không còn là thứ chúng ta
nhận biết lúc ban đầu.
Không có gì là vĩnh hằng, điều chúng ta phải làm chính là bắt lấy khoảnh khắc kia.
Buổi tối trở về nhà trọ, Bảo Thục gọi điện thoại cho Gia Hoà, đầu dây bên kia rất ồn ào, cô đoán rằng Gia Hoà đang dự party.
“I miss you so.” Câu đầu tiên cô liền nói.
Gia Hoà mỉm cười: “I miss you too.”
Thật không ngờ các cô vừa đoàn tụ được hai tháng thì đã chia lìa. Tăng
Gia Hoà là người bạn duy nhất khi gặp lại cô sẽ không cảm thấy xa lạ.
“You know, hôm nay tớ gặp phải học trưởng quần vợt của cậu đấy.” Gia Hoà đi đến một chỗ yên tĩnh.
“Hôm nay tớ gặp rất nhiều bạn học cũ, quả thực không nhận ra.”
“Lúc gặp lại luôn có ngạc nhiên vui mừng.”
Bảo Thục không phân biệt rõ ràng là cô nói đùa hay là có cảm xúc nghiêm
túc. Cô thừa nhận, tuy rằng tuổi tác xấp xỉ, nhưng cách cư xử của Gia
Hoà hơn cô rất nhiều.
“Cậu biết không, hôm nay tớ bỗng nhiên muốn yêu đương.”
Gia Hoà cười ha ha hai tiếng: “Cảnh giác cao độ thế, có lẽ nguyện vọng này có thể thực hiện ngay lập tức.”
“Nhưng cậu biết không, tớ đã 26 tuổi.”
“Vậy thì sao?”
“Gần đây tớ phát hiện mình có hai nếp nhăn rất sâu ở khoé mắt, thoa kem hơn mười ngày cũng chẳng đỡ hơn.”
“Chuyện này có liên quan đến yêu đương sao?”
“Đương nhiên, tớ không còn thanh xuân vô địch.”
Gia Hoà lại cười ha ha: “Thanh xuân chưa bao giờ vô địch cả.”
Bảo Thục suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý. Thanh xuân không
phải vô địch, không biết mới là vô địch, mà thanh xuân thường thường
không biết.
Nhưng cô lập tức nói lại vấn đề này: “Nhưng Dư Chính là vô địch, tuy rằng cậu ấy có tóc bạc rồi.”
Gia Hoà tiếp tục cười ha ha, Bảo Thục nghĩ rằng, từ khi cô bạn mình quen với cậu bạn trai mới hơn 20 tuổi, cô thường xuyên thoải mái cười to.
“BoBo you must trust me, Dư Chính anh ấy chưa bao giờ là vô địch.”
Nhưng Bảo Thục không làm sao trust cô, ít nhất trên điểm này.
“James đang tìm tớ, trễ một chút gọi lại cho cậu, cậu nên ngủ đi.” Nói xong, cô cúp máy.
Bảo Thục đi đến trước cửa sổ nhìn thấy đèn đường u ám chiếu xuống sân
vườn đầy hoa, hôm nay Dư Chính về nhà, một mình cô làm gì đây nhỉ.
Bà nội Dư Chính rất nhiệt tình, tuy rằng lớn tuổi, bà vẫn thích chỉ thị
người khác làm cái này cái kia. Mà mẹ của Dư Chính thì ngược lại, tuy
rằng không dữ dằn, nhưng ít nói, lặng lẽ nghe lời chỉ thị của bà nội.
“Bảo Thục à, cháu ăn nhiều một chút.” Bà nội cười với cô, gắp một chân gà kho vào trong bát cô.
Bảo Thục cười không nổi, nhưng cô vẫn bày ra nụ cười, bởi vì đây là chân gà thứ ba mà bà nội mời cô ăn.
Cô nhìn sang Dư Chính cầu cứu, anh đương nhiên nhận được ánh mắt của cô, nhưng anh cười như không cười mà tiếp tục ăn cơm trong bát. Cô chỉ có
thể cố gắng không bày ra vẻ mặt như đưa đám mà liều mạng nuốt xuống.
Cơm nước xong cô nằm trên chiếc giường lớn ở giữa phòng của Dư Chính, nói: “Tớ thề, sau này không bao giờ chạm vào chân gà nữa.”
Dư Chính cười, kéo ghế xoay trước bàn viết ra, bắt đầu lên mạng.
“Bà nội cậu vẫn nhiệt tình như vậy.”
“Ừ, bởi vì cậu là con gái thôi.”
“Nhưng bà nội cậu cũng rất thương cậu nha.”
“Đương nhiên, tớ ngoan ngoãn mà.”
Bảo Thục suy nghĩ hồi lâu, quả thật không thể phản bác anh, cô liền bỏ
cuộc không lên tiếng. Từ bé Dư Chính đã có tiếng là ngoan ngoãn, không
như cô, lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng, nhưng hai năm nay bà không quản
cô nữa, cũng không biết là bà thật sự yên tâm hay là đã bỏ cuộc.
Cô đứng dậy từ từ đến sau người Dư Chính, anh cảm giác được bước chân của cô nhưng không quay đầu lại.
Ở dưới ngọn đèn cô nhìn đỉnh đầu anh, chợt nói: “Cậu có năm sợi tóc bạc
rồi đấy, hơn nữa lần trước tớ giúp cậu nhổ một sợi, tổng cộng là sáu
sợi.”
Dư Chính mỉm cười: “Đếm rõ ràng như vậy làm chi.”
Bảo Thục bĩu môi, không nói được nguyên do. Dường như Dư Chính luôn có thể làm cô á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng cô vẫn thốt ra một câu: “Chứng minh cậu già đấy.”
Anh rõ ràng cứng người một chút, sau đó ngoảnh đầu nhìn cô, vẻ mặt có phần nghiêm túc: “Thật sao?”
Cô bỗng nhiên rất muốn trêu chọc anh: “Đúng vậy, cậu xem mấy năm nay,
cậu rõ ràng không còn đẹp trai như trước, làm không tốt lập tức sẽ hói
đầu, cậu thông minh như vậy…”
Cô chưa nói tiếp, cái đầu thông minh không tóc, ai cũng biết cả.
Bây giờ đến phiên Dư Chính trầm lặng.
Bảo Thục lén cười, vẫn nhịn không được mà đưa tay làm rối bời mái tóc của anh: “Lừa cậu đấy, cựu nam sinh đẹp trai nhất trường.”
Kỳ thật Dư Chính cũng không phải rất đẹp trai, nhưng Bảo Thục nghĩ rằng, một mình anh cũng có thể đứng đầu trong top mười. Có lẽ vì cô rất sùng
bái trí tuệ của anh.
“Haizz…” Cô bỗng nhiên lại thở dài, “Nếu tớ cũng có vận may như Gia Hoà, có thể bắt được một người bạn trai rất handsome thì tốt rồi.”
Nói thật Bảo Thục rất hâm mộ Gia Hoà, bạn trai của cô vừa trẻ tuổi lại rất đẹp trai.
“Cậu đừng chỉ nhìn bề ngoài.” Dư Chính lạnh lùng nói, không quay đầu lại.
Cô biết anh đang nói gì, người bạn trai Crig cô quen hai năm trước rất
đẹp trai, nhưng cuối cùng bởi vì anh ta bay bướm mà hai người chia tay.
Sau đó cô chẳng còn hứng thú với vấn đề yêu đương.
Bảo Thục bỗng nhiên có phần giận dữ, tuy rằng Dư Chính thông minh, chín
chắn, nhưng anh cũng không có tư cách chế nhạo tình yêu của cô. Vì thế
cô hậm hực cầm lấy túi xách, nói: “Tớ chính là nông cạn thế đấy, chỉ
biết nhìn bề ngoài. Tớ đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, cô ra ngoài tạm biệt người nhà Dư Chính, ba chân gà kia vẫn
còn chưa tiêu hoá, ngược lại khiến cô càng thấy khó chịu, dạ dày hơi
đau.
Cô về nhà uống hai cốc nước ấm lớn, hình như khoẻ hơn nhiều nhưng vẫn còn chút không thoải mái.
Vì thế tâm tình tệ hại không biết từ đâu đến, tệ đến mức cô muốn khóc.
Đúng vậy, cô chính là nông cạn, ngốc nghếch thế đấy. Bạn trai ở bên
ngoài vui chơi với rất nhiều cô gái khác nhưng cô lại không biết gì,
cũng có bạn học từng nói với cô, nhưng cô đầy tự tin, cho rằng mình có
sức hấp dẫn vô hạn, cô nghĩ rằng đàn ông đáng để tin tưởng. Cho đến một
ngày cô tận mắt thấy anh ta thân mật ôm một cô gái khác cùng nhau đi ra
từ quán bar, cô mới tin mình đã sai lầm.
Singapore, cô ghét nhất mảnh đất nhỏ bé này. Nhỏ đến mức khiến cô hiểu được thì ra tình cảm không có vĩnh hằng.
Lúc cô nói muốn chia tay, anh ta hơi ngạc nhiên. Kỳ thật cô nên đắc ý,
anh ta bay bướm như vậy, nhưng chỉ thừa nhận mình cô là bạn gái. Nhưng
cô không muốn đắc ý như vậy, cô chỉ cần anh ta một lòng một dạ.
Nghĩ đến đây, dạ dày càng khó chịu hơn. Lúc này, cầu thang ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Bảo Thục ngừng thở, tiếng bước chân dừng ở trước cửa nhà cô một chút, rồi tiếp tục đi lên trên.
Dư Chính đã trở lại.
Cô thở dài, thực ra anh không sai.
Trong lúc ngủ mơ dường như có cái gì đó đang kéo cô, cô bất an thức dậy. Bốn phía giống như bốc cháy oi bức, có phần xuyên khí qua đây. Bỗng
nhiên cô cảm thấy nỗi đau đớn xé rách, cô chưa từng có cảm giác này, cho dù hồi trung học chạy bộ ngã trên mặt đất, cũng không đau dữ dội như
vậy. Cô nghĩ rằng mình quả thực muốn bất tỉnh, nhưng trong nháy mắt cô
mở to mắt tỉnh táo lại.
Thật là rất đau, cô ôm bụng, là đau dạ dày.
Cô thường xuyên đau dạ dày, vì thế trước khi ngủ cô hay uống thuốc dạ
dày, cho rằng khi thức dậy sẽ khoẻ hơn. Nhưng hiện tại cô đau đến nỗi
không nói ra lời.
Bảo Thục vùng vẫy vài lần, một tay ôm bụng một tay lấy di động ở tủ đầu
giường, cô hình như có thể cảm giác mồ hôi từ khuôn mặt lạnh như băng
của mình đang chảy xuống, tứ chi tê dại, nhưng cô vẫn gắng gượng ấn tám
con số.
Cô suy sụp ngã trên giường, chờ điện thoại nối máy. Trong ban đêm tĩnh
lặng, cô thậm chí có thể nghe được tiếng chuông điện thoại vọng lại ở
trên lầu.
Lúc vang lên tiếng thứ năm, âm thanh khàn khàn của Dư Chính từ đầu dây bên kia truyền đến.
“A lo?”
“Dư Chính…”
Cô không biết âm thanh của mình đau đớn lại có chút nghẹn ngào đã khiến anh ngồi dậy.
“Cậu sao thế?”
“Tớ…dạ dày đau quá…”
Anh nói câu “Tớ đến ngay” rồi cúp điện thoại.
Bảo Thục yếu ớt buông ống nghe trong tay, cô có phần yên tâm. Dư Chính
có chìa khoá nhà cô, anh sẽ đến đây, anh đến rồi tất cả đều có cách giải quyết.
Không quá vài giây, cô quả nhiên nghe được tiếng bước chân gấp gáp trên cầu thang, cửa được mở ra.
Trong bóng đêm cô trông thấy vẻ mặt lo lắng của anh, bỗng nhiên cô rất
muốn khóc. Cô không phải vì đau mà khóc, tuy rằng cũng thực sự đau đến
mức khiến người ta khóc. Cô chỉ là muốn khóc, lúc chính mình đang đau
đớn, lại nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của anh.
Dư Chính ôm lấy cô, mở đèn bàn. Cô đau đến môi trắng bệch, nhưng khi
nhìn thấy anh mặc đồ ngủ Winnie the Pooh bên trong chiếc áo khoác đen,
cô vẫn rất muốn cười.
Anh tìm quần áo trên ghế ở bên cạnh giường mà bao bọc cô lại, sau đó cô cảm thấy mình bay lên.
Anh ôm cô đi qua hành lang, vừa nói: “Không sao đâu không sao đâu, tớ đưa cậu đi bác sĩ.”
Bảo Thục rốt cuộc yên lòng mà nhắm mắt lại, cô ghét nhất đi bác sĩ, nhưng Dư Chính nói không sao thì chính là không sao.
Lúc này đây, cô không khóc, nhưng vẫn thấy được biểu tình đau đớn trên mặt cô.
Khi Bảo Thục tỉnh lại, ngoài cửa sổ là nắng chiều của hoàng hôn. Cô thử
động đậy cơ thể, nhưng cảm thấy bụng mình đau đến xương cốt, không động
đậy thì chỉ hơi đau thôi. Cô làm sao vậy?
Cô nhìn bốn phía, trong phòng bệnh có ba cái giường, hai cái khác trống
không. Trong phòng chẳng có ai, ngay cả Dư Chính cũng không ở đây.
Một lát sau Dư Chính đẩy cửa vào, anh đã thay quần áo, trong tay còn
xách theo một gói to, nhìn thấy cô tỉnh anh vội vàng đi tới.
“Cậu tỉnh lại hồi nào?”
“Vừa mới đây.” Âm thanh của cô nhỏ bé lại yếu ớt, ngay cả chính cô cũng không nghe thấy.
“Cậu còn đau không?”
Cô gật đầu, sau đó hỏi: “Tớ sao thế?”
Dư Chính bất đắc dĩ nói: “Viêm ruột thừa.”
Cô ngạc nhiên. Hồi nhỏ cô đã bị cảnh cáo nhất thiết đừng ăn quá nhiều
sau bữa cơm, nếu không sẽ viêm ruột thừa, đưa đến bệnh viện giải phẫu.
Cô tự giác tuân thủ quy tắc này biết bao, bởi vì cô sợ nhất đến bệnh viện giải phẫu.
Nhưng không ngờ, năm 26 tuổi vẫn không thể tránh được nạn này.
“Cảm ơn cậu.” Bảo Thục nói. Anh luôn có mặt vào lúc cô cần nhất để giúp đỡ cô, dường như anh vĩnh viễn là cứu tinh của cô.
“Đồ ngốc.” Dư Chính cười một cái, “Làm tớ sợ muốn chết.”
Ngay khoảnh khắc đó, Bảo Thục cảm thấy trái tim mình lỗi một nhịp, khi
anh nói câu này, bọn họ giống như là một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm.
Nhưng cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Ai bảo cậu không giúp tớ ngăn chặn chân gà của bà nội cậu.”