Hạnh Phúc Nông Nữ

Chương 4


Tô Lê trợn trắng mắt, Hứa thị này da mặt thật đủ sâu a, thật đúng là dám nói, theo như lời Gia Cát Lượng, ta chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế.

"Ca ca!" Lâm Tiểu Bút vẫn luôn từ cửa phòng nhô đầu ra nhìn lén, nhìn thấy hình bóng huynh trưởng nhà mình, ánh mắt sáng lên, giống như một cái tiểu đạn pháo xông tới nhào vào trong lòng ngực Lâm Mặc.

Vẻ lãnh đạm của Lâm Mặc rút đi một ít, hạ thấp thân bế Lâm Tiểu Bút lên, vỗ vỗ lưng bé.

"Ca ca, Tiểu Bút rất nhớ ngươi a, ngươi lần này đi thực lâu nga!" Lâm Tiểu Bút làm nũng, nhanh chóng ôm cổ Lâm Mặc, không muốn xa rời.

"Ca ca......" Lâm Tiểu Chỉ cũng hô một tiếng nhỏ, hướng bên này đi tới, còn quay đầu lại nhìn Tô Lê hô, "Tẩu tử, ca ca đã trở lại, ca ca đã trở lại!"
Tô Lê thấy nàng cười đến xán lạn, khuôn mặt nhỏ dường như sáng lên, càng thích, vội vàng tiến lên dắt tay nhỏ nàng, nói: "Biết rồi, tới, Tiểu Chỉ, tẩu tử dắt ngươi qua đi."
Lâm Tiểu Chỉ thấy Tô Lê dắt lấy tay nàng, càng là vui vẻ: "Tẩu tử......" Sau đó liền cười đến híp mắt.

Tô Lê nhìn thấy bộ dáng Lâm Tiểu Chỉ đáng yêu không khỏi bật cười.

Cách đó không xa Lâm Mặc nhìn Lâm Tiểu Chỉ cùng Tô Lê tương thân tương ái, trong lòng kinh ngạc.

Đây vẫn là Tô Lê sao?
Đây vẫn là Tô Lê cái người trời sinh tính khiếp nhược nhận hết ức hiếp sao? Nàng không phải là không muốn tới gần cặp song sinh sao? Như thế nào sẽ......!
Tô Lê thấy Lâm Mặc nhìn lại đây, một trận khẩn trương, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị một tiếng kêu "ộc ộc" từ bụng cắt ngang.


Lâm Tiểu Bút nghe bụng phát ra tiếng mặt liền đỏ bừng, vẻ mặt bối rối, vùi đầu trốn vào trong lòng ngực Lâm Mặc, không muốn đi ra, quá mất mặt.

Sáng sớm đã bị Hứa thị đánh thức, hai hài tử trước tiên cũng chưa ăn cơm sáng đã chạy đến cắt cỏ heo, tuổi còn nhỏ lại không chịu được đói, đến lúc này tự nhiên đã rất đói.

Tô Lê phản ứng lại ngay, vội vàng nói: "Tiểu Chỉ Tiểu Bút, tẩu tử làm cháo cùng bánh khoai lang đã xong, mau ăn cơm mau ăn cơm!" Nói liền lôi kéo Tiểu Chỉ vào phòng.

Lâm Mặc vẻ mặt trầm tư, nhìn bóng dáng Tô Lê, không nói một lời.

Mặc kệ Tô Lê vì cái gì biến hóa lớn như vậy, cuối cùng cũng không thể tiếp tục để hài tử bị đói, Lâm Mặc ôm Lâm Tiểu Bút vào phòng.

Còn những người khác, sớm đã đắm chìm ở việc bán con mồi kiếm tiền vui sướng, không rảnh lo chuyện khác.

Lâm Mặc bọn họ đi ăn cơm càng tốt, Tề thị hướng nhi tử vẻ mặt sai khiến, người một nhà mặt mày tươi rói mà dẫn dắt con mồi đi rồi.

Tô Lê không nhịn xuống: "Vì cái gì để bọn họ lấy đi con mồi?"
Lâm Mặc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Không sao."
Dù sao đầu to hắn cầm, những cái đó bất quá là vì đổ miệng bọn họ thôi.

Tô Lê há miệng thở dốc, vẫn là cái gì cũng chưa nói, con mồi kia dù sao cũng là hắn bắt, hắn muốn xử lý như thế nào, thì tùy hắn.


Nghĩ đến đây, Tô Lê buông xuống nghi vấn, quay đầu dọn ba chén cháo cho ba người, lại gắp bánh, nói: "Ăn trước chút bánh đi, lót bụng."
Lâm Mặc lại là một trận kinh ngạc.

Nhìn Tô Lê ôn nhu hiền hậu trước mắt, hắn thật sự là có chút khó để lý giải, rốt cuộc là tình huống nào khiến nàng như thế? Như thế nào sẽ lo lắng làm cơm trưa cho bọn hắn? Quan trọng nhất chính là, bánh khoai lang này lại rất thơm và giòn, vừa thấy liền biết phí không ít dầu mỡ, người Lâm gia chưa nói cái gì?
Tựa hồ là nhìn ra nghi hoặc của hắn, Tô Lê nhấp nhấp miệng, nói: "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, gả vào Lâm gia ta có thể nói là chịu thương chịu khó, thức khuya dậy sớm làm việc, kết quả bất quá thân thể không thoải mái nghỉ ngơi một ngày, đã bị đại tẩu mắng đến máu chó phun đầu, nếu người trong nhà không lo ta là người thân, chỉ nghĩ bóc lột ta, kia còn không bằng tự mình chiếu cố bản thân.

Ngươi yên tâm, nếu gả cho ngươi, ta về sau sẽ cố gắng bảo vệ tốt gia đình này, cũng sẽ chiếu cố tốt cho hai muội muội."
Đây cũng là hy vọng ban đầu của Lâm Mặc, cưới vợ chỉ là vì thời điểm hắn không ở nhà cũng có người coi chừng muội muội một chút, hắn không dám tìm người quá hung hãn, vạn nhất gả vào lúc sau không chiếu cố muội muội không tính, ngược lại thêm một người ngược đãi muội muội.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là suy nghĩ không chu toàn, tính tình quá mức mềm mại tuy rằng sẽ không tổn thương muội muội, nhưng cũng không thể ngăn trở đám người Lâm gia quỷ hút máu, ngược lại làm nàng cũng chịu đủ ức hiếp.

Tô Lê không phải không nghĩ tới rời đi, nhưng nàng thân là một nữ tử, lại không một xu dính túi, đối với tình huống cổ đại lại không hề hiểu biết, tùy tiện rời đi chỉ sợ kết cục sẽ thảm hại hơn.

Thanh Trúc thôn tuy nghèo, nhưng tốt xấu cũng là nơi an cư lạc nghiệp, Lâm Mặc cũng là người tốt, tuy rằng Tô Lê quá mức yếu đuối không có thể giúp hắn bảo hộ muội muội, nhưng hắn cũng không vì vậy mà làm lơ hoặc tổn thương nàng, thời điểm ở nhà cũng tận lực che chở nguyên thân, ngốc tại đây cũng không tồi.

Lâm Mặc gật gật đầu, không ý kiến.

Hắn tạm thời còn làm không rõ ràng lắm Tô Lê rốt cuộc là bị cái gì kích thích, ở khoảng thời gian hắn rời nhà trong này đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên có biến hóa lớn như vậy, bất quá nếu nàng là thật sự đối tốt với muội muội, vậy đã có thể thật quá tốt, chỉ hy vọng, nàng là thiệt tình.


Mấy ngày kế tiếp, Lâm Mặc cùng Tô Lê hòa hợp ở chung, có loại cảm giác rơi vào cảnh đẹp.

Ít nhất, những món Tô Lê nấu xác thật là làm động tâm huynh muội Lâm Mặc.

Ở cùng Tiểu Bút Tiểu Chỉ cũng càng ngày càng quen thuộc, được Tô Lê dụng tâm chiếu cố mấy ngày hai hài tử hoàn toàn bị Tô Lê chinh phục, cùng nàng càng ngày càng thân mật, hận không thể hóa thân thành vật trang sức trên chân Tô Lê.

Tô Lê nhẹ nhàng thở ra, hai đứa nhỏ chẳng qua mới bảy tuổi, liền nhận hết nhân tình ấm lạnh, trong thôn đều không có mấy người đối với các nàng lòng mang thiện ý, Tô Lê hy vọng thông qua nỗ lực của chính mình làm Tiểu Bút Tiểu Chỉ cảm nhận được ấm áp, hưởng thụ thười thơ ấu hạnh phúc.

Hôm nay, Tô Lê đang ở trong viện rửa sạch rau dại hái về, tính toán phơi thành rau khô, thời điểm mùa đông cũng có đồ ăn dự trữ.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai từ trước sân truyền tới.

Tô Lê đầu óc chấn động, đồ ăn trong tay rớt đến trong nước.

Đây là tiếng của Lâm Tiểu Chỉ!
Lâm Mặc đang ở bên cạnh chẻ củi cũng nháy mắt dừng lại, hai người nhìn nhau, vội vàng hướng trước viện đi tới.

Mới vừa đi ra ngoài viện, nhìn đến tình cảnh trước mắt, Tô Lê thân mình nhoáng lên, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Chỉ thấy Lâm Tiểu Chỉ ngồi dưới đất, trên người dơ hề hề tất cả đều là bùn cát, ngơ ngác mà nhìn phía trước, sau đó, há to miệng oa oa khóc lớn.

Lâm Tiểu Bút ngay lập tức quỳ rạp trên mặt đất, trên đầu máu tươi ào ạt chảy, cực kỳ chói mắt.


Lâm Mặc mày nhăn lại, vọt đi lên, bế Lâm Tiểu Bút lên, cố gắng đi nhanh trở về phòng, một bên đối Tô Lê kêu: "Đem Tiểu Chỉ ôm vào theo!"
Tô Lê phản ứng lại ngay, nhìn nhìn Lâm Thư bên cạnh đứng tựa hồ bị dọa choáng váng, không rảnh lo dò hỏi cái gì, vội vàng bế Lâm Tiểu Chỉ lên, hướng vào sân nhà mình.

Trở lại trong phòng, liền thấy Lâm Mặc đang giúp Tiểu Bút xử lý miệng vết thương, nhưng máu trên đầu như thế nào cũng ngăn không được.

Tô Lê hít sâu một hơi, đẩy Lâm Mặc ra, nỗ lực làm mình trấn định ngồi xuống, nói: "Ta tới xử lý, ngươi mau đi kêu lang trung trong thôn lại đây, chúng ta chỉ có thể đơn giản xử lý miệng vết thương, nhưng mặt khác vẫn là đại phu đến xem."
Lâm Mặc liếc mắt nhìn thật sâu Tô Lê một cái, quay đầu đi ra ngoài tìm lang trung.

Không bao lâu, Lâm Mặc liền mang theo lão đại phu chạy trở về, tiếp nhận công tác Tô Lê xử lý, giúp Lâm Tiểu Bút xử lý trên đầu miệng vết thương.

Hai người ở một bên chờ, bọn họ đều xem qua miệng vết thương Lâm Tiểu Bút, trong lòng lo sợ bất an, đặc biệt là Tô Lê, cổ đại chữa bệnh điều kiện quá lạc hậu, nàng thật sự lo Lâm Tiểu Bút sẽ mất máu quá nhiều.

Nhưng cũng may, lão đại phu tuy rằng là chữa trị ở nông thôn, nhưng là y thuật không tồi, xử lý tốt miệng vết thương, băng bó băng gạc cho Lâm Tiểu Bút thật dày, quay đầu trách cứ Lâm Mặc cùng Tô Lê: "Miệng vết thương này cũng quá sâu, cũng may được xử lý được kịp thời, không có chảy quá nhiều máu, bằng không......!Hừ, hai người các ngươi chuyện gì xảy ra? Như thế nào chiếu cố hài tử như vậy?"
Tô Lê mím chặt môi, đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt Lâm Tiểu Bút trên giường.

Lão lang trung còn ở một bên nhắc mãi: "Ai nha, như thế nào làm hài tử bị thương thành như vậy? Thật quá đáng!"
Lâm Mặc không nói một lời, vịn nhẹ lão đại phu, nói: "Tạ đại bá, hôm nay thật là cảm tạ ngươi, ngài xem tiền khám bệnh cùng dược phí là bao nhiêu? Ta liền giao tốt cho ngài, kế tiếp dược của Tiểu Bút còn muốn nhiều chút, làm phiền ngài."
Lão lang trung xua xua tay: "Được rồi được rồi, ngày thường ngươi cũng giúp ta không ít, không cần tiền khám bệnh, chăm hài tử cho tốt, ta ngày mai lại qua đây đổi dược, cũng đừng tiễn ta, ta tự mình trở về là được."
Nhìn theo bóng dáng lão lang trung rời đi, Lâm Mặc trên mặt như cũ là lãnh lãnh đạm đạm, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập cảm kích.

Từ nhỏ đến lớn, hắn bị thương vô số, rốt cuộc khi còn nhỏ tài nghệ không thuần thục, thường xuyên có con mồi làm bị thương, người Lâm gia căn bản không thèm để ý, bọn họ chỉ chú ý Lâm Mặc đánh được nhiều hay ít con mồi, mỗi một lần, đều là lão lang trung một bên hùng hùng hổ hổ một bên giúp hắn xử lý miệng vết thương..

Bình Luận (0)
Comment