Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 155

Tới ngày hẹn, Cố Ngạo chở Uông Nguyệt Hoa đến quán bánh Ngạo Dụ. Trang Dụ bấm điện thoại cho bà coi hình: " Đây là mẹ của Hàn Đông. Bà ấy một lát nửa tới đó. Mẹ tìm cách bắt chuyện với bà ấy nha. Hàn Đông và a Khờ chờ mẹ thuyết phục xong sẽ vô. "

Bà nháy mắt, lòng tràn đầy tự tin: " Con yên tâm. Mẹ giỏi mấy cái vụ này lắm nha. Các con không đặt lòng tin nhầm người đâu. Ho ho ho. Các con hãy xem mẹ trổ tài đi. "

Ba người xù xì to nhỏ, Trang Dụ liếc thấy: " Mẹ mẹ! Mẹ Hàn Đông tới rồi kìa. Con ra tiếp bà ấy cái, lát mẹ ra nhe. Ok! "

Cậu trấn định mình, chạy đến tiếp bà Hàn: " Xin chào dì. Cám ơn dì đã đến ủng hộ quán Ngạo Dụ. Xin mời dì vào ngồi ạ. "

Bà Hàn cười nhẹ, gật đầu: " Ừm! "

Bà Hàn gọi một ly trà sữa nóng cùng ít bánh ngọt ngồi chờ Hàn Đông đến. Trong khi chờ, bà nhìn xung quanh đánh giá quán này. Trong đầu bà nghĩ cái quán này có chút quái lạ làm sao ấy? Bà không nói rõ được. Đàn bà, con gái thì ngồi xúm sụm lại một chỗ tám chuyện cười ha hả. Lâu lâu lại đưa mắt nhìn qua mấy người con trai giống như chết đói từ lâu muốn ăn tươi luôn người ta vào bụng. Trai thì ngồi theo từng cặp, cử chỉ thân mật thấy rõ. Toàn bộ quán này nhân viên tất tần tật không có một cô gái nào. Bâng quơ nghĩ hồi lâu, bà xem đồng hồ: " Đã trể cả nửa tiếng rồi sao mà tiểu Đông chưa tới nữa? Có khi nào kẹt xe giữa đường không hay có chuyện gì rồi? Mình gọi điện cho tiểu Đông xem sao. "

Uông Nguyệt Hoa ấn điện qua cho Cố Ngạo: " Tiểu Ngạo con bắt máy đi. Mẹ nói chuyện gì con và tiểu Dụ cũng có thể nghe được. Mẹ ra đây! "

Cố Ngạo nhân mày: " Mẹ không sợ hết tiền điện thoại à? Với trình độ tám chuyện của mẹ thì nói đến chừng nào? Sao không để tụi con lại gần nghe lén dễ hơn a? "

" Ngốc tử! Mẹ đăng kí rồi. Nói chuyện cả ngày tốt có mấy đồng. Nghe vầy rõ hơn. "

Nói rồi bà chậm rãi đi tới chỗ bà Hàn. Bà mỉm cười hi hi tự tiện ngồi xuống: " Chào chị! Cho em ngồi đây một lát nha. Chắc chị đang chờ người tới hả? "

Bà Hàn điện mãi cho con không được, cất điện thoại vào túi. Mặt có chút không vui gật đầu: " Tôi đang chờ con trai tới. Nó hẹn gặp tôi ở đây mà giờ còn chưa tới nữa. "

Uông Nguyệt Hoa bắt đầu lời ngon ngọt: " Em biết ngay mà. Trông chị đẹp vầy chắc chắn con trai chị cũng tài sắc hơn người a. "

Bà Hàn mặt đỡ căng hơn, cười đáp lại: " Tôi nào có đẹp như chị nói. Con tôi đẹp trai cũng thông minh chỉ mỗi tội... Hazz! Không nói tới chuyện đó nữa. À mà chị cũng đến đây chờ người à? "

Uông Nguyệt Hoa lắc đầu: " Không có! Đây là quán của con dâu tôi a. Tôi tới đây chơi thôi hà. Người con trai hồi nãy tiếp chị vào là con dâu tôi đó. Nó hiền và ngoan ngoãn lắm a. Ầy mà chắc chị nhỏ tuổi hơn tôi đó. Đây cỡ 60 cái nồi bánh chưng rồi. Giè đổi xưng hô hén. Đây xưng chị, đây xưng em. Ok! "

Bà Hàn kinh ngạc không thể tin nổi những gì mình vừa nghe: " Chàng trai đó thật là con dâu của chị? Vậy con trai chị là... là thích đàn ông? "

" Đúng rồi! Em quay đầu ra sau nhìn kìa. Con trai và con dâu chị đang ngồi ở đó đó. Tụi nó sống hạnh phúc lắm, có con nữa. Hai đứa con trai sinh đôi dễ thương được 5 tuổi a. "

Bà Hàn quay qua nhìn một chốc rồi quay lại nói chuyện với Uông Nguyệt Hoa: " Con trai làm sao mà sinh con được? Là nhận con nuôi? "

Uông Nguyệt Hoa cười cười lắc đầu tiếp: " Không là con chung của bai đứa tụi nó đó. Con ruột 100%. Con dâu tôi có có thể đặc biệt nên sinh con như đàn bà í.Chắc kiếp trước con trai tôi làm chuyện tốt dữ lắm mới gặp được người vợ tốt như vậy. "

Bà Hàn lại hỏi: " Ừm... Ờ! Vậy chị không sợ bị người ta đàm tiếu, nói xấu con trai mình sao? Con trai yêu con trai vẫn là quái lạ sao ấy. "

" Có gì phải sợ. Yêu con gái hai con trai thì nó vẫn là con mình. Nó cũng như bao người khác đóng góp lợi ích cho xã hội. Thậm chí con chị còn giỏi hơn nhiều đứa con trai thẳng đấy. Chị tự hào về con mình lắm. "

Cố Ngạo nghe bà nói vậy, vui sướng ôm vợ hôn hít: " Mẹ nói đúng quá. Anh giỏi đẹp trai hơn mấy thằng khác gắp trăm lần. Trong cuộc đời mẹ hơn 60 năm sinh tồn lần đầu tiên anh thấy mẹ nói chuẩn không cần chỉnh. He he. "

Trang Dụ buồn cười, nhéo mũi anh: " Anh bớt tự đa tình đi. Anh làm gì đẹp, tốt như mẹ nói. Sắc lang còn khùng nữa thì đúng hơn. Để nghe mẹ nói gì nữa. "

Uông Nguyệt Hoa lại nói tiếp: " Với lại bây giờ là thời buổi nào rồi mà còn thành kiến với chuyện này. Những người nói xấu con tôi thì họ quá cổ hủ cùng thiếu kiến thức. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Chuyện yêu thương nam hay nữ con mình cũng đâu thể tự quyết định. Nhiều người nổi tiếng, thành đạt cũng thuộc giới tính thứ ba đó. "

Bà Hàn đồng tình đôi phần: " Chị nói cũng có lý. Nhưng mà chị đỡ hơn em nhiều. Ít ra con dâu chị còn sinh cháu nội cho chị. Còn về phần em... "

" Trời ơi! Chuyện nhỏ ấy mà. Bây giờ muốn có cháu nói dõi tông đường thì đi nhờ người mang thay hộ. Mà con cháu đâu nhất thiết phải con ruột mìn đi xin con nuôi cũng được vậy. Chị thoáng mấy vụ này lắm a. Mà chắc em có tâm sự, kể chị nghe, biết đâu chị giúp được em. "

Bà Hàn thấy Uông Nguyệt Hoa vui tính cùng hiểu biết nhiều nên kể. " Thật ra, con trai em cũng thích đàn ông. Lúc học lớp 10 nó thích một người con trai bị bạn bè phát hiện đồn ầm lên. Ba mẹ người con trai đó đến kiếm chuyện, gây sự làm khó dễ gia đình em. Chồng em lại có bệnh tim trong người, chịu không nổi đã kích bệnh tim tái phát không lâu sau thì qua đời. "

Bà Hàn chậm chậm nước mắt kể tiếp: " Chồng mất, con lại thành ra nhue vậy nói thật lúc đó em chỉ muốn chết theo chồng. Nhưng nghĩ lại, nếu chết rồi thì con mình ai lo, ai chỉ dạy nó nên người. Em đưa con em đi bác sĩ khám nhiều lần nhưng họ nói con em bình thường, này là bẩm sinh. Em không chấp nhận sự thật. Ép nó quen bạn gái. Riếc nó chịu không nổi, vừa thi xong đại học liền không về nhà nữa ở riếc trên đây. Em bây giờ còn không biết con em làm gì, ở đâu nữa. Lâu lâu em gọi điện hỏi thăm vài câu, cãi nhau một chập liền ngắt máy. Mấy hôm trước nó nói nó quen bạn trai rồi nên hôm nay hẹn em ra đây nói chuyện. Bây giờ trong lòng em rối rắm, khó chịu cùng dằn vặt. "

Kể tới đó bà Hàn nức nở khóc, Uông Nguyệt Hoa đến vỗ vai an ủi bà: " Không sao đâu. Chị biết em sợ điều gì. Em thử mở lòng chấp nhận người mà con trai em yêu thương một lần đi. Chị tin em sẽ không hối hận với quyết định đó đâu. "

" Em vẫn là cảm thấy có lỗi với chồng ở thế giới bên kia. Em không dạy dỗ, chăm sóc tốt cho con trai. Tới lúc chết em không còn mặt mũi nào gặp ông ấy nữa. "

" Chồng em không thể nào giận em được. Chồng em cũng góp phần lớn sức em mới sinh ra con trai mà. Chồng em còn không chỉ dạy con trai tốt thì oán trách cái gì? Chị nói thật nhá, chị còn thảm hơn em đấy. Chị sinh bốn đứa con trai mà hết bốn đứa lấy vợ con trai. Bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi một mình gái già là chị. Em thử tưởng tượng một mình em mà sống chung với 14 thằng đực rựa coi. Hơi bị thảm! Bất quá con cháu đầy đàn vui nhà vui cửa. "

Bà Hàn nín bặt không khóc nữa, tưởng tượng một mình Uông Nguyệt Hoa sống như vậy có chút buồn cười. " Chị thật vui tính. Em không ngờ chị lại bao dung và lạc quan vậy luôn á. Mấy ai suy nghĩ được như chị. "

Uông Nguyệt Hoa được khen nở mũi: " Cám ơn em quá khen. Chị tin chỉ cần em mở lòng mình ra chút là có hạnh phúc hà. Hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm em. Nói túm lại cũng tại mấy ông chồng chúng ta hết. t*ng trùng mấy ổng đuôi cụt ngủn mới liên lụy con trai chúng ta. Đặc biệt là chồng chị, bốn thằng con trai chưa ít ỏi gì. Đáng giận! "

Cố Chính Khanh đang ở nhà đọc báo hắt hơi mấy cái: " Át chìu! Át chìu! Át át chìu. A cảm rồi sao? Chắc đi ngủ sớm thôi. "

Bà Hàn cười lớn: " Chị nói nữa không chừng chồng em đồi mồ dậy đến bóp cổ chị đó. Cái gì chứ đụng chạm đến chuyện tinh lực là mấy tên đực rựa nhảy đổng tự ái ghê gớm. "

Bà dỏng mỏ nói: " Tự tái gì chứ, chị nói đúng chứ có sai chỗ nào? Ngon lên đây bóp cỏ chị, chị nói cho chui xuống đất nằm tiếp. Hắc hắc! "

" Cám ơn chị! Em thông suốt một số chuyện rồi. Em sẽ thử chấp nhận con em một lần xem sao. "

" Đúng đó! Em thông suốt vậy là tốt. Con em chỉ có em là người thân duy nhất để tựa vào. Em mà từ bỏ nó thì còn ai chịu mở lòng với con em. Con cháu ắt tự có phúc của con cháu. Chị nói vậy em hiểu rồi chứ gì. Sau này buồn hay gì gọi điện cho chị. Chị ở nhà riếc cũng chán, lâu lâu đi chơi với chị em bửa. Em chi chị số điện thoại đi có gì chị em mình tiện liên lạc với nhau. "

Lưu số cho nhau vừa kịp lúc. Hàn Đông cùng a Khờ từ từ đi tới: " Mẹ! "

Bà Hàn vừa thấy Hàn Đông mắt lại rưng rưng rơi lệ. Uông Nguyệt Hoa vỗ vai bà: " Có gì mẹ con em từ từ nói. Chị không làm phiền nữa. "

Uông Nguyệt Hoa để không gian riêng tư cho ba người họ, chạy đến khoe khoang với Cố Ngạo: " Các con thấy được tài năng của mẹ rồi đúng không. Ha ha! Mẹ là thiên tài của thiên tài a. "

Cố Ngạo vờ tựa vai Trang Dụ ngủ gật, làm như vừa mới tỉnh giấc: " Ả ả? Mẹ nói gì thế? Nãy giờ con ngủ quên mất tiêu. Sorry mẹ nha. "

Bà tức tối, giậm giậm chân ngồi quay đầu sang một bên: " Hứ! Con thật đáng ghét. Mai mốt đừng hòng nhờ mẹ nữa nha. Lợi dụng mẹ xong liền trở mặt nhanh vậy đó. Mặt con làm bằng bánh tráng à. "

Anh nhào tới ôm bà hôn má một cái: " Mẹ đừng giận! Con đùa tí thôi mà. Mẹ của con giỏi cực kì. Công mẹ lớn vậy lát con cùng Dụ Dụ đưa mẹ đi ăn nhà hàng 5 sao. Mẹ chịu không? Không thì thôi con chở mình vợ con đi à. "

Bà có bị điên mới không chịu đi: " Đi chứ đi chứ. Nhớ kêu mấy món ngon ngon. Rủ mẹ con Hàn Đông đi chung cho vui. Coi như mẹ cũng quen được thêm một chị em bạn bè. "

" Ok! "

Bây giờ nhiệm vụ của ba người Uông Nguyệt Hoa, Cố Ngạo và Trang Dụ chỉ việc ngồi chờ tin tốt lành từ họ. Lâu lâu làm việc tốt cũng vui phết ra đấy chứ.
Bình Luận (0)
Comment