Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 172

Tiểu Minh và tiểu Tinh mè nheo làm nũng với bé Hạo: " Bé Hạo! Bữa nay theo tụi anh về nhà chơi đi mà. Bé Hạo! Tụi anh năn nỉ đó. Nha bé Hạo. "

Bé Hạo lắc đầu: " Hôm nay không được đâu. Em còn phải về trông chừng em gái nữa. Ba mẹ em dạo này bận bịu dữ lắm nên không rãnh chăm sóc em gái. "

" Vậy còn vụ tập kịch của chúng ta thì sao? Không tập một hôm là quên bài hết đó. Hôm qua bé Hạo không tới rồi thì hôm nay phải tới chứ. "

Bé Hạo khó xử dữ lắm không biết phải làm sao mới được. " Ngày mai tập kịch lại cũng được hay là bây giờ chúng ta tập tại lớp đi. Em không thể bỏ mặt em gái không lo a. Mấy anh thông cảm cho bé Hạo đi mà. "

Hai nhóc suy ngẫm một chút tìm xem có giải pháp nào vẹn cả đôi đường không. Hai nhóc đồng thời nhìn nhau, trao đổi ý kiến nho nhỏ. Tiểu Minh nói với bé Hạo: " Không sao đâu bé Hạo. Tụi anh sẽ xin ba mẹ em đem em gái em về nhà tụi anh chơi luôn. Nhà anh có em nhỏ nên cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con a. "

Bé Hạo nghe thấy cũng có lý, gật đầu đồng ý: " Vậy cũng được. Mấy anh xin ba mẹ em đi. Em không dám xin đâu. "

" Ok! Để tụi anh lo. Em ngồi đây chờ tụi anh chút xíu. "

Hai nhóc chạy nhanh tới chỗ cô giáo. " Cô ơi cô! Cô xin đẹp tốt bụng cho tụi em mượn điện thoại gọi về cho cha đi ạ. Tụi em có việc gấp lắm a. "

Con nít thì có chuyện gì để mà gấp gáp chứ. Mà thôi kệ, cho mượn đại đi. Hai nhóc con này đáng yêu đến vậy cơ mà. " Đây! Điện thoại nè! Gọi xong nhớ trả lại cho cô. "

" Cám ơn cô giáo xinh đẹp, dịu hiền như nàng tiên. hi hi! "

Nhận được điện thoại, tiểu Tinh ấn máy gọi cho Uông Nguyệt Hoa: " Alo! Bà nội hả bà nội! Con là tiểu Tinh nè. Chiều nay dì Lâm gửi em gái của bé Hạo chơi ở nhà ta một hôm. Bà nội chăm sóc em gái bé Hạo giúp tụi con nga. "

Nghe tới em gái là mắt Uông Nguyệt Hoa sáng rực, bà đồng ý liền: " Được a! Bà chịu liền a. Chăm sóc con nít không ai rành bằng bà nội đâu. Hắc hắc! "

" Dạ! Con cám ơn bà nội. Báy bay bà nội, tụi con bận tí chuyện rồi. "

Tiểu Tinh nháy mặt với tiểu Minh: " Bà nội chịu rồi kìa. Ôi trời dễ như ăn cháo. Nhà có mỗi mình bà nội là phái nữ nên bà mê gái dữ lắm. Mà số bà nội xui, nhà toàn cháu trai không. Hí hí. "

Tiểu Minh gật gật: " Bây giờ em gọi điện cho dì Lâm đi. Xin dì cho em gái bé Hạo về nhà mình chơi. Nhanh nhanh còn nói cho bé Hạo biết. Để em ấy lo lắng tội nghiệp. "

" Dạ! Em biết rồi. "

Trang Tinh ấn số gọi cho mẹ bé Hạo. Số điện thoại của mấy người thân thích là mấy bé thuộc lào lào hết rồi. Huống chi là số điên thoại ba mẹ vợ. Tiểu Tinh dùng giọng điệu bé ngoan nói: " Alo! Dì Lâm con là tiểu Tinh nè. "

" Ừm! Có chuyện gì đó con. "

" Dạ tụi con muốn rủ bé Hạo qua nhà tụi con chơi a. Mà bé Hạo mắc trông em gái rồi. Con biết dì với chú dạo này bận lắm nên dì cho em gái bé Hạo với bé Hạo qua nhà con chơi một bữa nha. Bà nội con có kinh nghiệm trông cháu lắm nên dì yên tâm. "

Mẹ bé Hạo do do dự dự nói: " Vậy thì làm phiền gia đình con lắm. "

" Không có sao đâu dì. Bà nội con thích cháu gái lắm a. Nếu dì chịu bà nội con nhất định sẽ rất vui. Con năn nỉ dì á, nếu dì không cho em gái qua nhà con chơi thì bé Hạo cũng không chịu đi. Nha dì. "

" Ừm vậy làm phiền gia đình con rồi. Chiều nay dì sẽ đem em đến trường để theo tụi con về nhà. "

" Dạ! Con cám ơn dì. Chúc dì luôn trẻ đẹp như gái 18. Báy bay! "

" Tạm biệt con! "

Hai nhóc nhanh chóng trả điện thoại cho cô giáo rồi chạy đến chỗ bé Hạo.

" Bé Hạo ơi! Tụi anh xin được rồi a. Chiều nay bé Hạo theo tụi anh về nhà chơi. "

Hai nhóc ôm ôm bé Hạo cười ha hả. Bé Hạo cũng vui lây, khen ngợi hai nhóc: " Hai anh thiệt là giỏi quá đi. Chuyện gì cũng tìm được cách giải quyết hết a. Hi hi! "

" Chứ sao nữa! Tụi anh thông minh mà. Chuyện đó khỏi bàn cãi. Bé Hạo chỉ cần gả cho tụi anh thôi còn cả thế giới để tụi anh lo. Đó là câu nói ngôn tình nổi tiếng nhất hiện nay nga. "

Tới chiều Cố Ngạo cùng Trang Dụ tới rước hai nhóc con về. Thấy mẹ bé Hạo bồng con gái đưa cho Trang Dụ bế kèm theo một số đồ dùng cần thiết. Hai vợ chồng nhìn nhau trăn trối không hiểu cái mô tê gì đang diễn ra. Một hồi mẹ bé Hạo nói hai người mới ngộ ra vấn đề. Nói chung đều là chiêu trò do hai nhóc con bày ra để rủ vợ tương lai về nhà chơi. Mệt mỏi khi có hai thằng con quậy hơn chữ quậy này. Trang Dụ ráng nặn ra nụ cười, ôm bé cưng: " Ha ha! Vậy vợ chồng em đưa mấy đứa nhỏ về trước. Em đảm bảo sẽ chăm sóc hai đứa thật tốt. "

Trên đường lái xe về nhà, Cố Ngạo hăm he hai nhóc con: " Các con hay quá hen. Con nít làm như dễ chăm sóc lắm vậy. Ăn no rửng mỡ không chuyện gì làm chỉ biết phá phách. "

Hai nhóc con dẫu dẫu cái mỏ nhọn hoắt cãi lại. " Tụi con ăn no rửng mỡ hồi nào a. Cho cha nói lại đó. Tụi con là đang bồi đắp tình cảm với vợ tương lại nha. Còn nữa còn có mấy hôm nữa là phải diễn kịch cho trường xem rồi mà tụi con chưa có nhớ hết cốt truyện nữa này. Tranh thủ luyện tập được bữa nào hay bữa đó. Ai kêu cha viết kịch bản khác nguyên tác quá chi. Bởi vậy cha bớt chê tụi con đi. Trong người tụi con có mang một nữa dòng máu của cha và baba đó nga. Chê tụi con cũng tức là tự chê mình đó. "

Cố Ngạo làm mặt quỷ không thèm nói chuyện với hai nhóc nữa. Đem mấy cục nợ này giao cho mẹ anh là tốt nhất. Tự làm tự chịu, tối đừng có la làng than phiền phức. Bé con nằm trong lòng Trang Dụ nằm ngủ rất ngoan ngoãn. " A! Con gái công nhận ngoan hơn con trai nhiều. Nãy giờ con bé không quấy quá khi nằm trong tay người lạ luôn í. Đáng yêu quá đi mất. "

Cố Ngạo mặt dâm tà, nói nhỏ: " Hay là em sinh cho anh thêm vài đứa con gái đi. Em đã thích đến vậy kia mà. Nhằm nhò gì vài lần đẻ con. Tinh lực anh dồi dào lắm nga. "

" Miễn bàn! Đẻ đau thấu trời chứ giỡn. Anh sinh con dùm em đi, cớ sao anh cứ bắt vợ chịu đau hoài vậy? Anh cũng phải đau một lần cho biết với người ta. "

Anh nhún nhún vai: " Anh cũng muốn sinh con dùm em dữ lắm tại chưa có cơ hội thôi. Em đâu có khả năng đè anh nên lấy đâu nguyên liệu để tạo ra con. Em tốt hơn hết là chấp nhận số phận cây cổ thụ trăm năm của mình đê. "

" Xía! Anh đừng có tưởng bở. Tại em chưa muốn đè anh thôi. Chứ em dứt sữa anh một lần là dính bầu liền. Chờ đi, rồi có ngày anh biết tay em. "

" Cái câu này em nói từ đầu mùa xuân đến cuối mùa đông rồi có ăn được anh đâu. Không quan trọng nói nhiều hay ít, quan trọng là thực lực của mình a. Em cứ thỏa thích nói sao cũng được, em không chịu làm thụ cũng được. Anh không quan tâm bởi vì số phận cuối cùng của em vẫn là kèo dưới của anh. "

Trang Dụ tức đỏ mặt, hậm hực vì số phận bị đè của mình. Tại sao cuộc đời lại bất công với cậu như vậy chứ? ( Bất công là không làm công đấy). Để cậu ăn anh một lần thì cả nhân loại chết hết sao? Đảo chính thôi mà sao khó dữ vậy trời.

Hai nhóc con trêu ghẹo cậu: " Bắt thang lên hỏi ông trời

Tại sao con cứ làm thụ cả đời vậy ông?

Ông trời ổng vẫn làm thin.

Con lại gào thét kêu trời giúp con.

Làm ơn cho con làm công

Làm thụ suốt ngày sức nào chịu nỗi.

Ông trời ổng trả lời rằng

Tao còn bị đè huống chi là mày.

Vợ tao bã đã đã trên

Tao đây hưởng thụ ngu gì động thân.

Tại mày, mày thích đàn ông.

Còn tao tao thích đàn bà đó nga.

Cho nên tao có bị đè

Thì tao vẫn làm chồng đấy thôi.

Số mày đội lớp đàn ông

Nhưng phận đàn bà thì chịu đi con.

Kiếp này ráng sống tốt hơn

Kiếp sau cho mày làm đàn bà hẵn luôn.

Đến đây tao xin hết lời.

Tao đi bồi vợ mày ở nhà chơi vui. "

Hai nhóc đọc xong bài thơ mình tự chế cười ha hả. Cố Ngạo ghìm mình lắm cũng bậc cười theo. Trang Dụ cứng họng không biết nói gì nữa. Mình bị lép vế đã đành tới con nít còn chọc mình được huống chi ai. Đau lòng, đứt từng đoạn ruột. Uổng công chịu đau sinh ra hai thằng con trai cũng như không. Tụi nó bên vực cha chứ có bên vực baba đâu. Hic hic!
Bình Luận (0)
Comment