Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 191

Vào nhà hàng, hai nhóc mới nhớ tới con lợn giấu trong cốp xe của mình. Hai nhóc vội nói với Cố Ngạo: " Cha! Cha! Khoan đã. Dắt tụi con ra xe lấy đồ đi. Tụi con bỏ quên một thứ rất quan trọng trong đó a. Lẹ lên cha ơi. "

Anh nhăn mặt: " Bỏ quên cái gì a? Để cha ra lấy! Các con ở đây đi. "

Hai nhóc nói thủ thỉ bên tai Cố Ngạo: " Cha ra cốp xe lấy giúp tụi con con lợn đất bằng giấy ấy. Nó nhỏ xíu hà! Không to lắm đâu. Hí hí! Cám ơn cha. Đi từ từ thôi nha cha, lỡ bể một cái là tiêu luôn đó. "

" Biết rồi! Trước tiên các con đi thay đồ đi. Lát cha đem vô liền! "

Anh nói mọi người vào phòng ăn đã được đặt trước còn mình đi lấy lợn cho hai nhóc. Tới khi mở cốp xe ra, anh mới hiểu ' nhỏ ' theo ý của hai nhóc là thế nào. Con heo đất có thể nói là to cỡ tướng hai nhóc luôn, à mà có khi còn bự hơn luôn ấy. Anh thở dài, ôm con lợn đỏ chót đi. Chẳng biết hai nhóc con nhà mình đem con lợn này bỏ trong đây hồi nào nữa. Mệt mỏi ghê, chắc lát tốn bộn tiền à.

Mấy nhóc con lúc này đang theo Trang Dụ đi thay đồ. Cậu chuẩn bị ba bộ đồ vest mini đúng như yêu cầu của mấy nhóc. " Đây! Đồ của các con đây. À còn nữa, đây là đồ của tiểu Hiếu, tiểu Hòa nè. Chú mua để các con thay chung vui, rắc hao, rắc cỏ dọc đường đi cho ba em. Ngày vui phải mặt đồ đẹp a. "

Mắt năm nhóc sáng lắp lánh, bụm mặt lắc qua lắc lại: " Oa! Đồ đẹp quá đi. Baba / chú thiệt là biết cách chọn đồ nha. Mặt vô là tôn lên hết vẻ đẹp trai của tụi con. He he! Đảm bảo ai nhìn vô cũng bị tụi con cua đỗ. "

Trang Dụ bậc cười ra tiếng, xoa đầu mấy nhóc: " Được rồi! Đừng có nịn. Để baba mặt đồ dùm hay tự thay? "

Hai nhóc con trả lời cái rụp: " Dạ, tự thay a. Mà baba đem bé Hạo đi thay chỗ khác đi. Lát nhìn bé Hạo mặt đồ đẹp mới bất ngờ và ngất ngây chín tầng mây a. Hi hi! "

" Ừ! Các con nói gì cũng được. Nay là ngày trọng đại của các con mà. Bốn đứa ở đây thay đồ cho đàng hoàng đi. Lát baba lại hú các con ra. "

Cậu nói xong ôm bé Hạo lên cùng với bộ đồ vest trắng tinh đi qua chỗ khác thay. Cậu đi ra được một lúc thì Cố Ngạo bê con heo đất của hai nhóc vào. Đặt lên bàn, anh chỉ chỉ con heo: " Đây! Hàng của hai đứa đã được ship tận nơi rồi đấy. "

Tiểu Minh, tiểu Tinh đang cởi quần thay, vội vã che lại: " Á á á! Cha dê xồm. Cha sắc lang. Tự nhiên vô đây mà không gõ cửa. Cha không thấy tụi con thay đồ à? Hay là cha muốn chiêm ngưỡng vẽ đẹp cờ rim của tụi con? Tụi con sắp thành hoa đã có chủ, cha đi vạch quần baba mà coi đi. Vợ của ai nấy xài, xài lung tung là có áng mạng đó nha. "

Anh nhếch mép tiến lại gần chỗ bốn nhóc. Cố Hiếu và Trang Hòa vẫn điềm nhiên thay đồ không sợ gì cả. Bởi vì hai nhóc còn độc thân ai muốn dòm nhiêu đó dòm. Nhưng ngược lại tiểu Minh, tiểu Tinh lại run cầm cập lùi lùi mấy bước: " Cha... cha tính làm gì a? Tránh xa tụi con ra. "

Không nói lời nào, anh cứ vậy mà tiến tới giật miếng vải che thân của hai nhóc ra nhìn đắm đuối. À lộn, nhìn khinh bỉ. Hai nhóc mất vải, lấy tai bụm lại nơi yêu quý của mình, mặt xanh lè xanh lét: " Cha... cha đừng nói là muốn dứt sữa tụi con tại chỗ này nga. Cha có tâm hồn biến thái vừa thôi, dê baba được rồi đừng dê tụi con. "

Anh đứng phát dậy trả lời hai nhóc: " Các con cứ ở đó mà suy diễn đi. Ảo tưởng thì cũng có mức độ thôi. Các con sao không nhìn lại cái cục thịt dư của mình nó có tí nị, đẹp đẽ gì đâu a. Nói túm lại là hai đứa các con chẳng có gì để mà cha dê cả. Không phải vì đem con lợn ' nhỏ bé ' của các con vào, cha đếch muốn vào đây. Nít ranh mà tưởng mình thanh niên. Thấy gúm! Hắc hắc! "

Hai nhóc chụm chụm cái chân, lo che của quý nhưng cũng không quên cãi lại: " Cha nói gì mà chỉ là cục thịt dư tí nị? Cái này là cái để tụi con thực thi nhiệm vụ trọng đại với vợ yêu nha. Cha chê của tụi con thì cái của cha cũng là một cục thịt dư to đùng. Mà thịt dư thì cha đi lắt dục là vừa. "

" Lắt cái đầu hai con. Của các con là cục thịt dư chứ của cha là súng trường, bắn liên thanh luôn đấy. Vợ cha thiếu cái này là đánh mất hết niềm vui cả quảng đời về sau. Hắc hắc! Còn các con ấy thì chức năng đó chưa hoạt động nên thịt dư vẫn hoàng thịt dư. Cha sờ tí, ngắm tí cũng đâu thành vấn đề gì đâu. He he! Lại đây với cha. "

Hai nhóc đầu óc đen tối suy diễn đủ thứ chuyện khùng điên trên đời. Cha sẽ đem cờ rim mình lắt bỏ, đem mình thoát y múa bụng cho cha coi... Ai dè anh đến sửa sang lại nút áo cho hai nhóc: " Có mặt cái áo không mà cũng không được. Gắn gì mà bên dài bên thấp, chỗ cần gắn thì không gắn, chỗ không cần đem nhét hai ba cái nút. Sao vừa đây hai ông tướng. Một đứa đã đành còn này tận hai đứa sai y như nhau. Sở thích mặt đồ của các con lạ ghê. Đứng yên để cha mặt đồ dùm cho. Bớt bớt cái mặt ảo tưởng sức mạnh, nghĩ ngợi khùng điên dùm cái. Đã gọi là cha thì thấy cái gì của con mình là chuyện bình thường. Trừ phi lớn rồi thì thôi còn này mới có tí tuổi mà bày đặt ngượng với chả ngùng. "

Hai nhóc ho khan, mặt trở về nét tinh nghịch như bình thường: " Khụ khụ! Tại bận vầy đẹp hơn chứ không phải tụi con mặt đồ gắn cúc áo chệch đâu nha. Cha không được đi tọc mạch với bé Hạo nếu không cha biết tay tụi con. Với lại, ai nói con nít không có mắt cỡ. Nó mắt cỡ hơn người lớn nhiều luôn í nhe. Cha không được xem thường con nít a. Vài năm nữa, tụi con sẽ trở thành mộ người đờn ông lịch lãm, đẹp trai hơn cha luôn. "

Anh cười ha ha, vỗ đầu hai nhóc: " Các con thiệt là... Mau giơ chân lên, cha mặt quần luôn cho này. Mặt đồ lẹ thì cử hành lễ đính hôn lẹ. Cứ chụm chụm thế sao mà mặt quần. "

Hai nhóc một mực bụm của quý che tiếp, lắc đầu liên tục: " Thôi! Tụi con tự bận quần. Cha đi ra ngoài đi. Cám ơn tấm lòng bao la vĩ đại của cha đã giúp tụi con sửa sang lại áo. Thế là được gòi. Quần bận dễ, không có khó. "

Anh cầm.hai cái quần lên, giả bộ đi ra ngoài: " Ờ! Không chịu thì hôm nay hai đứa ở truồng mà làm lễ. Bé Hạo chắc thích vậy hơn nhỉ? Cha đem quần đi dục thùng rác. "

Hai nhóc lấy tay níu anh lại, mặt đau khổ hết chỗ nói: " Cha đừng đi mà. Mặt quần giúp tụi con đi. Tụi con sai rồi. "

Anh ngồi xuống, để tiểu Minh mặt quần trước: " Ờ! Vậy có phải được hơn không? Bướng bỉnh hồi bận đồ xấu quắc làm uổng công vợ cha lựa đồ cho các con. "

Mặc quần áo, thắt nơ đỏ cho hai nhóc xong, anh thỏa mãn gật đầu: " Đẹp lắm, các con nhìn thử trong gương đi. "

Hai nhóc ngắm nghía, xoay qua xoay lại: " Quá đẹp luôn. Nhưng chưa có đủ a. Hai nhóc lấy cây lược và chai xịt tóc tới. Xịt keo lên đầu, chải chuốt, vuốt vuốt tóc thành cái bờm ngựa, hai nhóc mới thỏa mãn cười hi hi: " Đẹp hơm cha? Nhìn quá oai luôn đúng hơm. Hai con ngựa. "

" Ha ha ha! Ừ ' hai con ngựa '. Ngựa gì mà ngựa thế không biết. Ai đám chơi chải cái đầu nửa người nửa động vật như hai đứa. Để cha chải lại cho. "

Ạn đoạt lấy cây lượt, chỉnh sửa lại kiểu tóc tém, tôn vinh lên cái gương mặt đáng yêu, sáng sủa của hai nhóc. " Xong rồi! Đẹp trai quá ta. Con trai của Cố Ngạo đẹp lạ đẹp lùng nha. "

" Ôi chu choa! Đẹp hơn kiểu bờm ngựa thiệt này. Cha khéo tau ghê. Sẵn cha tô son, trét phấn cho tụi con luôn đi. "

" Con nít mà tô son trét phấn hư hết dặt. Con trật xài son là thấy có vấn đề rồi đấy. Miễn đi, xịt thêm chi hai đứa tí nước bông là được rồi. Để cha xịt cho, các cờn xịt chắc ta chết hết vì ngạt thở. "

" Dạ! Cha vạn tuế! Vạn tuế! "

Sau màn diễn trò, ngựa ngựa của hai nhóc đã xong. Bây giờ hai nhóc cực kì soái ca với đồ đẹp mà baba mua cho. Rất sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra, vồ lấy bé Hạo mà cầu hôn.
Bình Luận (0)
Comment