Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 227

Ăn cơm no, tiểu Hiếu không ngồi yên một chỗ mà đi lục lọi hết số tiền mình có ra, đem luôn con lợn đất ủn ỉn, béo tròn của mình. Cố Hiếu cầm con heo đất giơ lên cao rồi thả xuống đất cái ầm. Ten ten, tội nghiệp, con heo đất đã bể banh xác, nát còn hơn chữ nát. Cái này gọi là chết không toàn thây mà. Cầu cho chú heo đất ủn ỉn sớm siêu thoát, kiếp sau đầu thai thành cái khác để chết được toàn thây hơn. Nguyên một đống gia tài đồ sồ nằm sau lớp miễn thịt heo đất lòi ra. Cố Hiếu ngồi xuống chăm chỉ lượm tiền.

Hứa Sinh không hiểu tiểu Hiếu đập heo ra để làm gì, ngồi xuống cạnh nhóc hỏi: " Em tự nhiên lấy heo đất ra đập chi vậy? Bộ em cần mua cái gì hả? "

Tiểu Hiếu lắc đầu, tập trung chuyên môn lượm tiền của mình: " Dạ, em đang kê khai tài sản của em a. Em muốn biết đó giờ em có bao nhiêu tiền rồi. Thầy phụ em lượm tiền đi. Lượm xong em còn phải đếm nữa. Đếm nhanh nhanh để thầy còn dạy em học nữa, đó là công việc kiếm cơm của thầy mừ. "

Hứa Sinh cũng không hiểu nhóc kê khai tài sản làm gì. Để khoe với ai hay là khoe với mình rằng em ấy có nhiều tiền đây. Mà thôi lượm thì cứ lượm: " Ừm! Để thầy giúp em. Phải công nhận em có nhiều tiền nhét heo đất ghê a. Chắc em để dành lâu lắm hả? "

Tiểu Hiếu lắc đầu, thành thành thật thật trả lời: " Dạ đâu có lâu đâu. Này chỉ là số tiền nhỏ em để dành mới có mấy tháng hà. Còn tiền để dành lúc trước á, em nhờ baba gửi sổ tiết kiệm cho em gòi. Sổ tiết kiệm của em ở trên giường đó, em mới lấy ra kìa. "

Hứa Sinh ngó lên giường thì đúng là có cuốn sổ tiết kiệm thật. Azz! Quả nhiên nhà giàu tiền tiết kiệm khủng bố hơn người bình thường gấp mấy lần. " Ừ! Thầy thấy rồi. "

" Tiền đó á là đa số là do em kiếm ra nha. Em không phải kẻ ăn không ngồi rồi mà cũng có tiền xài đâu. Em rất có đầu óc kinh doanh nha. "

N dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Hứa Sinh. Thằng nhóc này ngay cả phép cộng trừ đơn giản còn chưa làm được thì kinh doanh cái đỗi gì? Với lại nó chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa. Cậu phải hỏi nhóc mới được, để về bắt chước kinh doanh kiếm tiền coi.

" Em giỏi thật nha! Em kinh doanh về mãn não vậy? Chỉ thầy với! Thầy cũng muốn kiếm nhiều tiền như thế này a. "

Nhóc ngẩn đầu lên, nhìn chăm chăm Hứa Sinh. Xong lắc đầu, nói hơi bị phũ: " Thầy không thể làm việc này được đâu. Việc kinh doanh này không phù hợp với người trong sáng như thầy. Bởi vì sao, bởi vì chỉ những người có đầu óc đen tối mới làm được nha. Hì hì! Em chụp hình quay phim mấy cảnh cha và baba hôn hít á hay là mấy vợ chồng mấy chú xong đổi hình, lấy tiền. Mà em lấy rẽ dữ lắm luôn 1 tấm hình 10000 ngàn, một video tùy theo mức độ dài ngắn giá rẻ nhất là 100000 ngàn. Cha em phái lấy mấy tấm hình đó làm album lắm nên em đòi bao nhiêu tiền cha cũng cho. Mấy thằng em của em cũng kinh doanh y chang vậy á. Hì hì! "

Hứa Sinh cười khổ, cái này là kinh doanh lấy lời của người nhà thì cũng như cho tiền thôi chứ gì đâu. Có khác là khác phương thức cho thôi, đặc biệt hơn người ta. " Ha ha! Thì không phù hợp thiệt rồi. Thôi thầy dạy thêm kiếm tiền vầy cũng đủ sống. "

Lượm hết tiền lên, bỏ một đống trên giường, tay chấm.chấm nước miếng, tiểu Hiếu bắt đầu xẹt xẹt đếm tiền. Đếm hơi bị chuyên nghiệp vừa nhanh vừa chính xác. Hứa Sinh nhìn nhóc đếm tiền thành thạo khác hoàn toàn với lúc ngồi làm phép toán. Hứa Sinh mới đầu cũng không tin nhóc đếm đúng đâu. Chờ nhóc đếm xong một xấp cậu mới cầm lại đếm thử coi đúng không. Đếm mấy sấp, sấp nào cũng trúng kết quả của nhóc. Trên đời không có gì là không thể xảy ra. Hứa Sinh hỏi nhóc thử:

" Em nói coi sấp này là một trăm ngàn cộng với sấp này là ba trăm ngàn vậy tổng cộng có bao nhiêu tiền? "

" Bốn trăm ngàn! Cộng tiền dễ ợt chứ gì? Tự nhiên thầy hỏi em chi vậy? Em đang bạn a, muốn hỏi thì thầy chờ em xíu nữa đi. Em đếm sắp xong gòi.... 23, 24, 25... "

Nhóc nói vậy thì Hứa Sinh còn hỏ gì nữa, nghiêm nghiêm túc túc quan sát nhóc đếm tiền cho xong. Nhìn kĩ thì tiểu Hiếu cũng dễ thương, còn nhỏ mà đã đẹp trai vậy rồi thì lớn lên còn đẹp cỡ nào nữa. Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh. Mặt mềm mềm lúc hôn đã quá trời quá đất, tự nhiên muốn thơm tiểu Hiếu mấy cái ghê. Ể?? Sao mình lại nghĩ vu vơ, tào lao bí đao nữa rồi. Hứa Sinh ơi, mày làm sao đó làm đừng có để bị người ta chửi là có bệnh luyến đồng nha. Nhưng mà muốn thơm tiểu Hiếu thiệt.

Đếm tiền xong xui nhóc xếp tầng tầng ngăn nắp, mở sổ tiết kiệm ra coi nhóc tính luôn: " Thêm trong này nữa tổng cộng là 9 triệu 9 trăm 80 ngàn. Ây da, tiếc quá đi, còn có 20 ngàn nữa đủ 10 triệu rồi. Chạy qua xin baba mới được. "

" Em qua tìm baba xíu rồi em về liền. Thầy ở đây trông chừng tiền dùm em nha. "

" Em... hazz! "

Nói là làm nhóc phóng xuống giường mở cửa chạy một mạch qua phòng Cố Diễm: " Baba ơi! Mở cửa cho con vào đi! Con tiểu Hiếu nè. "

Trang Duy ra mở cửa, cúi đầu hỏi nhóc: " Có chuyện gì vậy con? Con đã ăn cơm chưa? "

" Dạ, con ăn cơm rồi. Giờ baba cho con 20 ngàn đi. Con cần gấp dữ lắm. "

" Giờ con xin tiền làm gì? Sáng mai baba cho tiền tiêu vặt sau. "

" Không! Con cần liền bây giờ. Baba cho con đi mà, tiền tiết kiệm của con càn 20 ngàn nữa mới đủ 10 triệu nha. Đi mà baba! "

" Ờ! Ra là vậy. Con chờ baba chút. Baba đi lấy bóp tiền. "

Trang Duy lại bàn lấy bóp tiền, nhóc cũng lẻo đẻo theo sau chìa tay ra sẵn.

" 20 ngàn của con! "

" Cám ơn baba! Con phắn liền đây. Chúc cha và baba có một đêm ân ái thật thoải mái. Báy bay! "

Nhóc lấy được tiền liền vọt nhanh như tên lửa ra khỏi phòng. Mở cửa đi vào, nhóc cười te tét với Hứa Sinh: " Thầy ơi! Em có 20 ngàn rồi nè. Hì hì! Vậy là em đủ 10 tr rồi. "

" Ừm! Chúc mừng em a! "

Đặt sổ tiết kiệm vào tay Hứa Sinh, nhóc đẩy hết số tiền mặt lại gần cậu luôn.

" Đây là tất cả tài chính của em đó. Thầy giữ hết đi! Em nhờ thầy xài tiền hộ em. Thầy muốn làm gì với số tiền này cũng được. "

Tiểu Hiếu tự nhiên đưa cho mình nhiều tiền vầy làm Hứa Sinh sợ xanh mặt, vội vàng trả lại sổ tiết kiệm cho nhóc: " Em tự nhiên đưa tiền cho thầy làm gì? Thầy không lấy đâu! Em tự giữ lấy đi. Mất cái thầy có bán mạng cũng không đủ tiền trả lại cho em. Em đừng làm thầy sợ mà. "

" Thầy nhất định phải lấy số tiền này. Em là muốn thầy dùng tiền này phụng dưỡng bà nội thầy á. Bà già yếu gòi cần mua đồ tẩm bổ nhiều nhiều, vậy mới sống lâu với thầy. Thầy cất cẩn thận, em cho luôn không có đòi lại đâu. "

" Cho dù là vì bà thầy thì thầy cũng không thể lấy số tiền này. Em ngoan ngoãn nghe lời thầy. Đem số tiền này đi cất hay là đem cho baba em giữ dùm đi. Thầy không dám nhận đâu. "

" Sao thầy không chịu nhận. Hức hức! Em là muốn giúp đỡ cho thầy mừ. Thầy không thương em mới không chịu lấy tiền của em. Hức hức... hu hu! "

Nhóc vừa nói vừa khóc nấc lên, lòng ủy khuất không thôi. Hứa Sinh đẩy tiền qua một bên, ôm nhóc vỗ về: " Ngoan! Tiểu Hiếu đừng khóc mà. Thầy thương em lắm nhưng tiền này thầy không lấy được đâu. Em tạm thời cứ giữ lại đi ha, chờ khi em lớn rồi, em có quyết định cho thì thầy sẽ suy nghĩ coi có nên lấy không ha. Thầy bây giờ lấy tiền thì có khác gì là kẻ lừa gạt con nít. Bà nội thầy biết là đánh thầy nhừ đòn luôn đấy. Bị đòn đau lắm, em không muốn thầy bị đau mà đúng không? "

Nhóc dùi đầu vào ngực Hứa Sinh, liên tục gật đầu: " Dạ... em không muốn thầy đau đâu. Thầy đau em cũng đau theo. Hức hức! Để vài bữa em qua bàn đại sự với bà nội thầy sao. Bà nội chịu em sẽ đưa tiền hết cho thầy còn không thì em giữ đến lúc lớn em cho thầy. Hức hức! "

Xoa đầu nhóc, Hứa Sinh thơm lên má nhóc một cái đầy yêu thương. Chỉ một vài câu nói cùng sự quan tâm của tiểu Hiếu cũng đủ để cậu thấy ấm lòng rồi. Tiền bạc gì đó Hứa Sinh thấy không quan trọng lắm vừa đủ dùng là được.

" Cám ơn em! Tiểu Hiếu của thầy! "

............ Tiểu Hiếu định giao tiền cho thầy Sinh giữ dùm mà bất thành rồi!.............
Bình Luận (0)
Comment