Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 237

Ăn cơm no căng cả bụng, tiểu Hiếu thở phì nằm xảy lại trên giường lướt điện thoại. Đang lướt Facebook like dạo cho người ta thì có người gọi điện đến.

" Alo! Baba điện con có việc gì không? "

" Phải có chuyện mới điện con được à. Con ở nhà thầy Sinh chơi vui quá không thèm nhớ người nhà luôn. Baba buồn dễ sợ. Hic hic! Nuôi con cũng như không mà. "

Tiểu Hiếu cười khanh khách: " Baba bớt diễn sâu lại dùm con đi. Ở trong công ty diễn chưa đủ sâu sao baba? Ha ha. "

" Nói đùa với con tí cho vui thôi. Bâb điện là báo cho con biết 4 giờ chiều nay cả nhà sẽ kéo đến nhà thầy Sinh của con chơi. Baba sẽ mua đồ ăn cùng bếp nướng qua. Tối nay mở picnic đồ nướng. Vậy đi hén, chiều nay gặp con. Báy bay! "

" Alo... rồi xong. "

Kiểu này chắc cái nhà của thầy Sinh bị tróc nóc luôn quá. Nhà đã nhỏ mà người lại đông cộng thêm thần kinh không bình thường nữa a, biệt thự còn muốn sập. Nhóc muốn cuống chạy ra chỗ Hứa Sinh rửa chén, hô:

" Thầy Sinh ơi! Nhà mình sắp bị bão táp cuống đu rồi. Bốn giờ chiều nay cả nhà em kéo tới nhà thầy mở picnic đó. A a a! Thầy vào học bài lẹ lên, chứ nhà em vô chơi là tối thầy không học bài nổi đâu. Thầy để đó, rửa chén cho. "

" Ả? Vậy vậy bây giờ phải làm sao đây? Nhà thầy không có gì để đãi nhà em ngoài bắp với khoai lang đâu a. "

Tiểu Hiếu đến vỗ vai Hứa Sinh: " Thầy không cần lo về chuyện đồ ăn. Baba em đem đồ ăn qua rồi. Giờ thầy tranh thủ học bài chút đi, chứ thầy học bị tuột hạng đừng trách sao xui nhen. "

" Ờm, chuyện đó em không cần lo. Thầy tranh thủ làm bài tập xong sớm để bồi em chơi hai ngày cuối tuần rồi. "

Rửa chén bát đem vào nhà cất, Hứa Sinh bắt tiểu Hiếu lấy tập ra học bài. Nhóc nhăn mặt vì bây giờ nhóc chẳng có tâm trạng để học chút nào hết trơn. Ở nhà có khi nào nhóc học bài đâu, toàn chơi với chơi. Lớp 1 chẳng có gì thú vị để học hết. Cho mấy bài phép tính, nhóc chóng cằm không thèm suy nghĩ viết ra đáp án. Hứa Sinh chấm bài cho nhóc, gật đầu khen ngợi:

" Nay tiểu Hiếu làm bài giỏi quá ta. Không sai câu nào luôn nè. Bởi vậy đâu phải em học dỡ đâu, tại em làm biếng học đó thôi. "

Nằm ườn ra bàn, nhóc lắc đầu: " Mấy bữa nay em có học gì đâu. Tính giỏi là nhờ em đếm tiền đó. Đem con số quy thành tiền là tính ra liền. Em tham tiền lắm, không ai ăn được của em đồng xu cắt bạc nào đâu. Em chỉ chi tiền cho thầy Sinh thôi hà. Hi hi! "

Đem tập toán bỏ qua một bên, Hứa Sinh lấy cuốn luyện chữ đẹp ra. " Em bớt nói đùa với thầy đi. Toán em ổn rồi thì em rèn chữ viết cho đẹp lại. Chữ em cua nó còn không thèm bò qua. Nhanh lên, học mà nằm vậy thầy tét mông em bây giờ. "

Đời thầy Sinh của nhóc ngoài việc học ra thì không còn nghĩ tới việc gì nữa sau. Chẳng hạn thầy sẽ nắm tay mình nói những lời ngọt ngào, tình cảm. ' Thầy yêu em, thầy thích em, thầy muốn em. Em là người thầy yêu quý nhất trên đời. Thầy nguyện ý làm vợ của em '. Không thì thầy lột áo, lột quần ra chạy nhong nhong rủ mình tắm chung. Cỡ đó xịt máu mũi tới chết mình cũng nguyện ý a.

Tiểu Hiếu ủ rủ, âu sầu nhào qua ôm lấy Hứa Sinh:

" Thầy ơi em không học nữa đâu. Giờ này em không có tâm trạng để học tí nào cả. Chúng ta kiếm gì chơi đi. Học riếc chán, não em úng hết cả rồi. Cuối tuần là phải để đầu óc nghỉ ngơi nha. "

Hứa Sinh gấp tập sách lại, xoa đầu nhóc thở dài. Tiểu Hiếu đã học dỡ mà còn làm biếng nữa thì biết chừng nào mới giỏi được. Bó tay với nhóc thiệt mà. Thôi kệ, tiểu Hiếu mới học lớp một nên cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Tối thứ 2 bắt nhóc học bù lại sau.

" Thôi được rồi! Em không học thì thôi. Giờ theo thầy ra sau vườn đào khoai lang với bẻ bắp hén. Chiều nay lấy chúng nướng ăn cũng ngon lắm. "

Nhóc vực dậy tinh thần, vui sướng nhảy tưng tưng: " Oh yea! Thầy Sinh là nhất. Chúng ta đi đào khoai, bẻ bắp thôi. Về em khoe với mấy thằng em thể nào tụi nó cũng trầm trồ cho coi. Ho ho! "

Hai thầy trò lấy giỏ ra đựng khoai và bắp. Nhóc hăng hái dùng xẻn đào đào bới bới, lát sau khoai nó đứt ngang làm đôi hết trơn. Sợ quá nhóc lấy đất đắp lại không cho Hứa Sinh coi, cười hì hì thảy xẻn qua một bên. Than đào đau tay quá, không làm nữa. Hứa Sinh biết nhóc phá hư mấy củ khoai, đào ra lấy bỏ vào giỏ: " Khoai này đứt ngang còn ăn được. Em ngồi yên càm giỏ cho thầy thôi, làm hồi không có củ nào nguyên mà ăn. "

Gãi gãi đầu, nhóc cười chủm chủm làm vẻ hối lỗi: " Dạ, em xin lỗi mà. Tại mấy củ khoai này nó bị mục sẵn rồi cho nên em đụng vô nó đứt ngang vậy đó. Có trách là trách mấy củ khoai này nè, đừng trách em. "

Đúng bốn giờ nguyên cái xe mười mấy chỗ chạy đến trước nhà. Cả đám ồn ào xuống xe, mở cốp sau lấy một đống đồ ăn thức uống, lôi theo luôn cái bếp nướng ngoài trời.

" Tiểu Hiếu ơi! Chúng ta đến rồi đây này. "

Bà Hứa, Hứa Sinh và tiểu Hiếu đi ra đón tiếp. Lũ lượt kéo vào nhà, đám nhóc hi hi ha ha kéo tiểu Hiếu qua một bên xù xì: " Anh Hiếu! Công cuộc cua vợ của anh thế nào rồi? Có tiến triển gì chưa? Chẳng hạn hôn môi, bóp mông,... á. Anh nhanh nhanh rước thầy Sinh về nhà làm vợ đi nga. Không thì coi chừng người ta cướp mất vợ anh ráng chịu. "

Tiểu Hiếu sầu muộn, ảo não nói: " Bộ mấy em tưởng cua vợ là dễ lắm à. Huống chi đây còn là vợ già, cua khó dữ lắm. Anh đã nói rất nhiều lời ngon ngọt, hành động rõ ràng đến thế mà chỉ được coi là trò đùa, làm nũng kiểu con nít thôi. Chắc chờ khi nào anh đủ tuổi đem thầy Sinh đi động phòng thầy mới tin anh quá. Hazz! Mấy đứa quen xê xích có tí tuổi sướng ghê hà. Mới đó đã thân thiết thiếu điều chờ ngày sống chung một nhà nữa thôi. "

Tiểu Minh và tiểu Tinh cọ cọ bé Hạo, làm điệu chảnh cờ hó: " Ai kêu gu bạn trai của anh đặt biệt quá chi. Trai trẻ xum xuê làm mai cho anh biết bao nhiêu người anh không chọn, anh lại đi chọn gu lớn tuổi. Cực khổ này là anh tự chuốc lấy, không phải tại tụi em gây nghiệp đâu à. "

Trang Hòa đồng cảm, vỗ vai tiểu Hiếu an ủi: " Em cũng không sướng hơn ạn là bao đâu. Tối qua nhờ ơn của tiểu Minh và tiểu Tinh mà em bị nhóc Thuận hành cho ra bã. Tập luyện thể lực gì chứ, rõ ràng là tra tấn con người ta. Chán ghê. Kiểu này em tổn thọ sớm. "

A Thuận gồng chuột lên khoe: " Em là muốn tốt cho anh Hòa thôi nha. Anh coi em khỏe mạnh, chuột cống khôg nè. Vào lớp có thằng cà chớn nào ăn hiếp em đâu. Anh bị ăn hiếp hoài là do anh yếu như sên, đụng cái than đau gòi. Em đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh thì em phải giúp anh không bị người ta đánh. Ha ha! "

Tiểu Hòa đẩy tay a Thuận ra, lòng khó chịu không thôi. Mặt dù biết là mình nói xạo nhưng cũng đâu có cần bị trừng phạt nặng dữ vậy. Còn là vợ tương lai phạt nữa, đắng cay cuộc đời quá mà.

" Hừ! Coi như anh xui. Chuột có tí tẹo khoe hoài. Anh cũng có chuột chứ bộ. "

" Chuột đâu? Gồng lên cho em coi. "

Tiểu Hòa sắn tay áo, làm màu đủ thứ, rặng thiệt mạnh gồng lên: " Gự à! Coi nè! Đó không phải chuột thì là gì. "

A Thuận sờ sờ, tay lắc lắc chuột của tiểu Hòa. Bỏ ra nhóc ôm bụng cười ha hả: " Đó mà gọi là chuột, chuột gì mà nhảo nhà nhảo nhẹt. Tay anh mỡ lắc động đậy luôn ấy. Ha ha ha! Mỡ không mà cũng đòi có chuột. "

Mấy nhóc còn lại hóng chuyện vui cũng nhịn không được cười lớn: " Ha ha ha! Tội cho anh Hòa quá hà. Anh coi chừng mai mốt lớn lên vai vế bị đổi ngôi đó nha. Ha ha ha! "

Vừa xấu hổ vừa giận, tiểu Hòa mặt đỏ lừ, gầm gừ gầm gừ: " Đáng ghét! Cười nữa là giận mấy người luôn. Ta có chuột chứ bộ, tại nó ẩn thôi. Chờ đi, có ngày mấy người phải sửng sốt vì body của em. Xía! "

" A! Giận rồi kìa. Tiểu Thuận đuổi theo chồng mau lên em. Chồng bỏ là em ế à nha. ha ha. "

Tiểu Hòa giận dỗi lủi vô một góc ngồi, cầm cây cỏ chọt chọt mấy con kiến vô tội. Miệng mắng thầm mấy người anh em phũ phàng của mình. A Thuận mò mò từ đằng sau, ôm hôn tiểu Hòa, nhỏ giọng an ủi đủ thứ. Nhóc hứa tối nay không bắt tiểu Hòa tập thể dục nữa coi như để nhận lỗi. Tiểu Hòa nghe vậy mới gật đầu, xóa giận cho a Thuận cùng mấy nhóc chơi bắn chim trên điện thoại.

............. Trai càng già càng khó cua............
Bình Luận (0)
Comment