Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 271

Sáng nay mấy nhóc không có nháo nhào dậy sớm kêu gọi cha, baba chở đi học nữa. Bởi vì sao? Bởi vì bây giờ mấy nhóc ngủ say như chết, mới chợp mắt được 2, 3 tiếng do ăn chơi sa đọa suốt đêm. Ngay cả Hứa Sinh bình thường dậy sớm bây giờ cũng ôm tiểu Hiếu ngủ say sưa. Trang Dụ và Cố Ngạo mở cửa đi vào nhìn cái phòng nó bừa còn hơn chữ bừa. Trang Dụ thở dài, tặt lưỡi nói:

" Cái điệu này là nghỉ học nữa rồi a. Anh coi đứa nào đứa nấy mắt nó còn đen hơn gấu trúc kìa. Không hiểu sao tụi nhỏ học giỏi được em cũng thấy hay a. Hồi xưa em phải cày bừa dữ lắm mới được lãnh thưởng đấy. "

Cố Ngạo nhướng nhướng mi, đắc ý khoe khoang:

" Bởi vì tụi nhỏ được thừa hưởng gen thông minh của Cố gia nha. He he! Tụi nhỏ không cần học gì nhiều cũng giỏi đó là sự khác nhau của người thông minh và người ít thông minh đó. Úi ùi mà vợ anh cũng siêng năng phết mới học giỏi đủ thứ tiếng nha. Anh làm biếng học muốn chết. Ngán quá chừng, học riếc điên á. He he! "

Trang Dụ lườm Cố Ngạo, kéo anh ra ngoài mắng:

" Ý anh là nói em điên đúng không hả? Đúng rồi, em điên vậy anh đi kiếm người khác đi, ở đây mân mê em làm chi. Hừ! Mân mê riếc cái mông muốn banh xác, điên là phải rồi. "

Nói giỡn làm gì căng phết thế không biết. Vợ anh thiệt là khó chịu nha. Cố Ngạo cười hề hề, bế ngang Trang Dụ lên, nói lời dụ dỗ:

" Bà xã đừng giận anh mà. Anh có mắng em điên hồi nào đâu a? Anh chỉ thấy em hơi hơi manh động quá thôi. He he! Em đau mông thì để anh bế đi ha. Ngoan, ăn cơm xong anh chở em đi làm. Moa moa! "

" Cái đồ đáng ghét. Anh mới manh động á chẳng những vậy anh còn là coi sói dê xồm. Hồi xưa có động dục dữ vậy đâu. "

" Èo, hồi xưa tại anh trong giai đoạn cua em nên mới không phát huy toàn bộ năng lực. Còn lấy vợ về rồi thì phải tranh thủ nha. Chứ mai mốt mà già hết sí quách như ba còn cái gì nữa mà sướng. Hắc hắc. "

Nhớ lại hôm qua thấy chim cụ của Cố Chính Khanh mà không nhịn nỗi cười to. Cái này để mấy anh em khác thấy chắc còn cười dữ hơn vợ chồng anh nữa. Nói chơi chơi thế là Trang Dụ quên giận dữ chuyện gì liền. Cố Ngạo mà, dụ vợ phải chất thôi.

Vừa lúc xuống lầu, Cố Hàm đang chuẩn bị đưa bừa Hứa ra ngoài. Bà Hứa nhìn thấy Cố Ngạo bế Trang Dụ một cách tình tứ như vậy, không khỏi cười trộm. Giới trẻ bây giờ chơi mạnh bạo phết, chắc đến thời tiểu Sinh còn dữ nữa. Chậc chậc vài bữa nữa phải dạy tiểu Sinh vào chiêu phòng thân mới được. Nằm dưới sướng thì có sướng chứ đau cũng không kém phần.

Cố Ngạo hỏi Cố Hàm:

" Anh hai định đưa bác Hứa đi khám bệnh hả? Có cần nói cho tiểu Sinh một tiếng không? "

" Ừ, chắc đợt này anh để bác nằm viện theo dõi mấy hôm. Chừng nào tiểu Sinh dậy thì nói cho nó biết sau. Bệnh viện của anh kêu nó muốn tới thì báo cho anh biết, anh ra đón. Giờ anh chở bác đi trước. Anh cũng có nhờ bạn liên hệ với một vị bác sĩ ở bên Mỹ rồi. Có thể vài hôm nữa ông ấy sẽ qua khám cho bác gái. Ông ấy chuyên nghiên cứu về bệnh ung thư, chắc sẽ có cách giúp được bác gái. Thôi nói nhiêu đó được rồi, anh đi đây. "

" Dạ, báy bay! Anh nói với em cũng như không hà. Em và vợ đi làm mất tiêu rồi có ở đây đâu. Để mẹ nói cho tiểu Sinh biết đi ha. Chắc tiểu Sinh nghe được tin này sẽ đỡ lo hơn đấy. "

Nói rồi anh liếc qua Cố Diễm, nháy mắt:

" Anh nhớ chi tiền nhiều nhiều chút nha. Lo cho người nhà chàng dâu cũng coi như giúp tiểu Hiếu một phần để cua vợ rồi. Phận làm cha là phải lo cho tương lai của con cái đó. Anh coi em lo cho tiểu Minh và tiểu Tinh ghê hơm? Vợ con, nhà cửa có đầy đủ hết trơn rồi. Giờ vợ chồng em chỉ lo hưởng thụ cuộc sống thôi. Kha kha. "

Cố Diễm chẳng thèm nhìn Cố Ngạo lấy một cái, không nặng không nhẹ nói:

" Bớt chảnh chọe đi ông tướng. Xùy! Con mới 6 tuổi làm như 26 tuổi rồi ấy. Còn lo nhiều thứ lắm nha. Bớt ăn chơi lại dùm cái, chăm chỉ lo cái công ty đi của em dùm cái. Suốt ngày toàn kêu thư kí giải quyết, riếc người ta tưởng thư kí là chủ công ty không đấy. Còn chuyện lo cho bác gái và Hứa Sinh đương nhiên anh không tiếc tiền đâu. "

" Ờm, em nói vậy thôi. Em chở vợ đi ăn nhà hàng đây. Sáng nay không cần chở con cái đi học đỡ ghê. Anh gọi điện xin nghỉ dùm tụi nhỏ nha. Tụi nó nằm quắc cần câu trong phòng á, đi học không nổi đâu. Báy bay! "

Từng người, từng người đi hết trơn, chỉ còn mỗi Uông Nguyệt Hoa ngồi ở nhà. Bà chán muốn chết, bình thường còn có chồng cãi lộn với mình giờ ổng nằm ngủ ở đâu cũng không biết. Chán ghê. Sớm biết vậy kêu chồng giả gái ngủ chung luôn.

Ngủ trưa trời trưa trật, cả đám mới mò mẫm thức dậy, ai về phòng nấy đánh răng rửa mặt. Xuống lầu, Hứa Sinh hỏi Uông Nguyệt Hoa:

" Bà nội con đâu rồi bà? Nãy giờ đi lòng vòng con không thấy bà đâu hết trơn. "

" À bà con được chú Hàm đưa đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe mấy ngày. Con có gì muốn thăm bà nội nhớ điện cho nó nha. "

" Dạ, cám ơn bà. "

Uông Nguyệt Hoa thấy chồng cái là sáp sáp lại đu đeo:

" Ông xã ơi, em nhớ anh quá trời quá đất luôn. Tối qua không có em chắc anh buồn lắm đúng không? Em xin lỗi, tối nay anh về phòng ngủ với em nha. "

Cố Chính Khanh kêu mọi người ăn cơm trưa, đẩy bà ra một bên:

" Tôi không có buồn gì hết trơn á. Tối qua tôi với mấy cháu chơi xuyên đêm vui quá trời. Tối nay tôi ngủ chung với mấy đứa nhỏ tiếp. Bà tự đi ngủ một mình bà đi. Tới lúc cần mới tìm tôi còn lúc có bạn bè đá đít tôi ra cửa không thương tiếc. "

Mấy nhóc hưởng ứng theo ông, làm bà nhục muốn độn thổ.

" Đúng đó! Đúng đó! Hôm qua ông nội tắm chung với tụi con nè, khoe chim cúc chim bơ nữa, tối tối chơi lô tô, bịt mắt bắt dê,... Nói chung là chơi xuyên đêm. Ha ha! Bà nội ở đó là thấy được cực phẩm rồi. Cái của ông nội y chang cái đùi gà luôn, hèn gì bà thèm là phải . "

Uông Nguyệt Hoa tiếc hùi hụi, đứng lên đưa mông chu vào mặt Cố Chính Khanh, giọng điệu lấy lòng:

" Anh đạp đít em lại coi như trả thù đi. Tối nay cho em nhập bọn chơi chung với. Em cũng muốn ngắm cực phẩm nữa a. Chòi oi tiếc dễ sợ tiếc. "

" Hừ, đít bà thì bà tự đạp đê. Tôi làm biến rồi. Tối nay làm gì chơi vậy nữa với lại bà là đờn bà con gái coi cái gì mà coi? Già rồi mà không nên nết gì cả. "

Mấy nhóc con đứng nguyên dàn vạch quần khoe hàng, cười ha ha nói:

" Bà nội coi nè, tụi con cho bà coi hàng chính hãng miễn phí. Tối nay chơi ít ít ngày mai còn đi học nữa, ăn no chơi hoài mai mốt lớn lên nghèo chết. "

Uống Nguyệt Hoa mở to mắt nhìn, đi tới sờ tới sờ lui chẳng khác gì Cố Ngạo săm soi đánh giá như ngày hôm qua. Vừa coi vừa sờ bà xịt máu mũi, té xỉu luôn tại chỗ. Ôi mẹ ơi nó kích thích quá. Chết sớm, chết sớm.

Cố Chính Khanh và Hứa Sinh sợ hết hồn vội đỡ bà về phòng, lau máu mũi, cạo gió cho bà tỉnh dậy. Mấy nhóc nhìn nhau vẻ mặt âm hiểm, tật lưỡi:

" Eo ôi, bà nội thấy hàng của chúng ta thôi mà xịt máu mũi, xỉu luôn. Rồi lỡ bà thấy hàng của cha có phải là đắp mộ cuộc đời luôn không? Nghi lắm à. "

" Ừm, có thể đó. Bà nội coi vậy chứ có tâm lý biến thái dữ lắm. Thái biến biến thái là đem tụi mình đi cắt thành thái giám hết. Mai mốt giấu hàng, không cho bà nội coi nữa. "

Đám nhóc kéo nhau đi bàn chính sự tìm cách trị bệnh biến thái cho bà. Bệnh này khó trị, cần có thời gian lâu dài chữa mới hết được.
Bình Luận (0)
Comment