Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 274

Cả nhà ham chơi đến nổi mà sáng ngày không một ai có thể bước xuống giường. Mắt người nào người nấy thâm quần, ngủ say như chết. Công việc, đi học cái gì đó cũng mặt kệ luôn. Giờ khắc này đi làm không quan trọng bằng việc ngủ. Điện thoại hết người này đổ chuông đến người kia đổ chuông mà chẳng ai thèm bắt máy. Kiểu không thèm quan tâm luôn, mày gọi kệ mày, tao ngủ kệ tao rồi chúng ta làm gì nhau?

Ồn ào bao nhiêu Trang Bảo cũng không phản ứng nhưng khi điện thoại phát ra tiếng do chính cậu ghi âm đặc biệt dành riêng cho chồng: " Hàm Hàm gọi tới, ông xã Bảo Bảo gọi tới. Bắt máy mau, bắt máy mau. Ó ó ó ó! " là Trang Bảo rỉnh táo ngồi bậc dậy nghe máy liền.

" Alo! Hàm Hàm cuối cùng cũng chịu gọi điện cho Bảo Bảo. Em nhớ anh muốn chết luôn á. Hàm Hàm có nhớ em không? Hay anh qua đó thấy trai Tây quên em luôn rồi? "

Cố Hàm nghe cậu nói mà không khỏi cười phì ra tiếng. Anh tằng hắng giọng, yêu thương nói:

"Anh đương nhiên là nhớ Bảo Bảo rồi. Trai Tây làm sao mà đẹp bằng Bảo Bảo của anh a. Ở đây toàn mấy ông già, râu tóc bạc phơ cho dù anh có mê trai thì gu cũng không mặn mà mê lái máy bay ông già thế này đâu. Anh sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mới gọi cho Bảo Bảo nè. "

Trang Bảo ngáp dài ngáp ngắn, ừ hử:

" Hàm Hàm nói vậy nghe còn được. Anh mà có tò te với thằng nào về em thiến anh. Bảo Bảo có máu vũ phu lắm nha, về tuột quần Hàm Hàm ra lấy roi mây quất trăm cái vô mông. Ha ha. Nhớ chừng nào về mua quà cho em đó. "

" Ừm, anh nhớ mà. Vợ dặn anh sao dám quên. "

Chỉ tưởng tượng thôi là biết mông mình có một trăm đóa hoa hồng trên cái mông rồi. Dạo này vợ anh bạo lực quá hết khoét mông giờ tới tét mông mai mốt chắt lắt mông. Cố Hàm nhanh chóng đánh bay cái suy nghĩ đó đi sau khi nghe mấy cái ngáp dài của Trang Bảo. Anh quan tâm hỏi cậu:

" Tối qua em ngủ có ngon không đó? Sao nãy giờ em ngáp hoài vậy hả? "

Trang Bảo dụi dụi mắt gật gật đầu chợt nhớ anh có ở đây đâu mà gật, cậu vội lên tiếng:

" Tối qua em không không ngủ được, thức trắng đêm luôn. "

" Sao vậy? Em nhớ anh ngủ không được chứ gì. He he! Em thấy tầm quan trọng của anh rồi đúng hơm. Bắc hắc! "

Cậu trả lời mấy câu xong, Cố Hàm cảm giác bị dội nước đá vài mặt, buồn hết sức buồn.

" Không phải đâu. Tại tối qua cả nhà rủ nhau chơi đánh bài, kể chuyện tới sáng luôn. Em ham chơi buồn ngủ nhưng không muốn bỏ vui á. Sáng này mới ngủ được chút chéo là anh gọi em nè. Hi hi! Em ham chơi chứ không ham chồng. Nhớ là anh gọi em, em mới nói nhớ dụ anh để anh vui thôi. Chồng với chả con, thấy tối ngày nhớ gì nổi. Ho ho! "

" Em phũ quá bà xã ơi. Em nói vậy thì anh ở đây thêm vài ngày nữa à? Đồ chơi anh chắc cũng không cần mua nữa đâu. Hazz! Ở đây ra ngoài tìm vài chàng trai Tây trẻ trung chơi đánh bài mới được. Thôi, anh cúp máy đây. "

Trang Bảo sợ mất quà, vội la lên:

" Ấy ấy ấy! Hàm Hàm đừng có ngắt máy mừ. Anh không được đi theo trai Tây mà bỏ em a. Anh có tin giờ em bỏ nhà đi bụi nữa không? Đợt này anh ở bên kia Trái Đất rồi không tìm được em đâu. Ngon ngon ngoại tình đi, coi thằng nào mông đẹp động hẹp như mông em. Xía, anh lo dỗ ngọt đi, đếm tới 3 mà anh không làm em hài lòng em vứt áo ra đi liền. Mấy người trong nhà ngủ say như chết gòi không ai cản em đâu. 1... 2... "

Á chú choa, giờ vợ anh chơi uy hiếp lại anh luôn kìa. Ghê gớm thật!

" Bảo Bảo bớt giận đi mà. Anh sai rồi anh xin lỗi em nha. Về đợt này anh mua nhiều quà bánh hơn cho em ha. Trai Tây anh không nhìn là được chứ gì. Em ngoan ngoãn ở nhà ngủ, đừng có đi đâu hết. Giờ bắt cóc dữ lắm, em đi bậy chúng bắt cóc em là em bị đánh, bị bỏ đói thì khổ. "

Trang Bảo bị hù vậy cũng hơi hơi sợ. Cậu ậm ừ đồng ý:

" Được rồi, gọi điện cho Hàm Hàm xong Bảo Bảo đi ngủ. Mai mốt anh hù em nữa là có bị đánh em cũng đi. Hàm Hàm chọc em hoài, giờ có mình em thức em sợ ma muốn chết. Rủi ra hù em là em thăng thiên luôn á. Ma ghê lắm. "

" Anh xin lỗi. Nhưng cũng tại em nói ham chơi hơn ham anh mà. Em chê anh sao anh vui nổi, chẳng chọc em chẳng lẽ khen em nói hay quá, phủ quá giỏi. "

Cậu chu mỏ, lầu bầu chê Cố Hàm:

" Anh chẳng biết đùa là gì hết trơn. Em có nhớ Hàm Hàm nhưng cũng ham chơi nữa. Hàm Hàm không có ở đây thì em phải chơi cho vơi buồn thôi. Tối nói chuyện không được với anh mấy câu cái anh đè em chơi trò chơi rồi. Sáng dậy anh đi làm tới chiều luôn. Em lâu lâu cũng phải nói chuyện, xả sì trét a. Về anh phải tâm sự với em rồi em mới cho anh đè. "

Trang Bảo nói đúng thiệt, anh ham vui quá đà quên Bảo Bảo hay nhạy cảm quá độ.

" Anh hiểu rồi! Tối nay về anh tạ lỗi với em hén. "

" Dạ! "

Hai người tâm sự một lúc lâu mới tạm thời tắt máy. Trang Dụ dụi dụi mắt, ngơ ngáo hỏi Trang Bảo:

" Anh làm gì sao không ngủ đi? Anh đói bụng rồi hả? "

Trang Bảo sung sướng cất điện thoại, chạy đến đá đít Cố Ngạo qua một bên, chen vô nằm với Trang Dụ.

" Anh nói chuyện với Hàm Hàm á. Vui quá trời luôn. Tối nay Hàm Hàm về hứa mua cho anh nhiều thiệt nhiều đồ chơi và bánh kẹo á. Hazz, buồn ngủ quá, ngủ xíu thôi. Lát em chở anh đi chơi nha. Anh không dám đi một mình sợ bị bắt cóc bỏ đói. "

Trang Dụ ôm Trang Bảo, say ke gật đầu:

" Ừm, lát em cần anh đi. Oáp... "

Hai anh em tiếp tục công cuộc ngủ lấy lại sức. Cố Ngạo xoay qua ôm trúng Trang Bảo bị cậu đạp cho một cái nữa rớt luôn xuống giường.

" Tiểu Ngạo thối, anh là tiểu Bảo không phải tiểu Dụ. Dê nhầm vợ anh trai là bị phế đấy. Chẹp chẹp! "

Cố Ngạo không biết gì ôm sàn ngủ say, chừng nào tỉnh thì tính sau.

............ 1 con cừu, 2 con cừu,... Ồ xuất hiện một con dê............
Bình Luận (0)
Comment