Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 299

Qua ngày hôm sau, Cố Chính Khanh cùng đôi mắt thâm đen thâm đỏ xuống ăn cơm. Ông vừa đỡ cái lưng vừa ngồi xuống ghế, miệng rên rĩ liên tục:

" Ối trời trời, cáu lưng của tôi nó sắp gãy làm đôi rồi. Đau chết mất! Tất cả là tại bà hết, qua ăn gì mà mạnh bạo thế hử? Tôi già rồi chứ có còn thanh niên trai tráng gì nữa đâu. "

Uông Nguyệt Hoa cười hề hề, đấm đấm xoa xoa lưng cho ông. Bà nũng nịu trách khứ:

" Tại tiểu Ngạo cho ông xã mấy cái loại thuốc tốt quá. Chậc chậc, ông xã làm em sướng như tiên bởi vậy tranh thủ cơ hội chơi xả láng một đêm. Giờ còn xài được thì xài chứ thêm vài năm nữa là đem bán ve chai được rồi. "

Sưng sỉa ra mặt, Cố Ngạo cười khinh khỉnh. Chơi không sướng cũng trách mình mà chơi sướng cũng trách mình. Cố Ngạo đây phải sống sao cho vừa lòng mấy người? Hừ, phải móc méo mấy câu cho đỡ tức mới được. Dạo này mình ăn ' chay ' thấy ta ăn ' thịt ' nên ghen ăn tức ở dữ lắm.

" Xùy, cái đùi gà thiu của ba đem cho cá ăn nó còn không thèm chứ ở đó mà bán ve chai. Có nước mẹ đem vô bệnh viện tâm thần thì may ra có anh bạn ' tỉnh táo ' nào đó mua. Mẹ yên tâm, thuốc con mua cho bà vừa giúp tăng năng suất ban đêm vừa giúp tăng tinh lực nên mẹ còn xài cả chục năm nữa không có hư đâu. Thuốc này do con nhờ thằng bạn bên Nhật mua dùm đó. Tốt gấp mấy lần thuốc nước mình nhen, mua ở đây lạng quạng chưa ăn được gì đã về chầu diêm vương. Mẹ nghĩ đi, Nhật Bản là nước công nghiệp xx, không có mấy loại thuốc này mới là lạ. "

" Hắc hắc, con trai nói đúng lắm. Vậy mai mốt mẹ nhờ con mua luôn thuốc của 1 năm dùng nhen. Con coi bên đó có thuốc nào giúp mẹ nâng vòng một, giảm vòng hai, tăng vòng 3 không? Tuy là tâm hồn mẹ trẻ như gái 18 nhưng cơ địa là bà lão sắp tới thời kỳ mãn kinh. "

" Ok con dê! Mẹ đừng đem con xỉa xói để con tịnh tâm ' tu hành ' thì con sẽ mua. "

Nói tới người bạn bên Nhật gì đó là Trang Dụ đã muốn nổi sùng lên. Cậu trợn mắt, liếc tới liếc lui làm anh nổi hết da gà.

" Ha ha! Bà xã bớt giận, bình tĩnh nghe anh nói. Tại hồi đó anh không nói rõ nên mới mua lộn thuốc cho em uống. Đợt này anh rút kinh nghiệm từ trước, hỏi nó kĩ lắm. Anh nói thiệt, thuốc này anh mua để ba dùng chứ anh không có dùng. Giờ dùng cũng phí, có làm gì em được đâu. Hắc hắc! "

" Vậy ý anh nói là khi nào em sinh xong anh cho em uống thuốc đó nữa hay gì? Anh có tin tối nay anh bị trói ở phơi thây giữa nhà cho bàn dân thiên hạ coi không? "

" Ấy đừng đừng! Anh sai rồi, dạo này anh đang tu hành tuyệt đối không có ý nghĩ ám hại em vậy đâu. Trong thời gian em mang bầu, anh đã cố gắng nhịn ăn thịt lắm rồi đó. Em phải thông cảm, thương cho anh chớ. Nhắc tới làm anh thấy tủi thân ghê. "

Làm vẻ mặt diễn sâu, Cố Ngạo làm như mình oan ức lắm, cọ tới cọ lui trên người cậu làm nũng. Trang Dụ nổi hết da gà da vịt, đành bó tay chịu thua:

" Ok ok! Anh làm ơn nghiêm túc ăn dùm em cái. Anh học hỏi bé Gấu kìa, con ta còn nhỏ mà ngoan ngoãn ăn cơm có nháo nhào gì đâu. Coi như đợt này em nghĩ bậy nghĩ sai về anh. "

Bữa sáng kết thúc, đưa tụi nhóc đi học rồi cả nhà liền tụ họp về nhà bày bố cơ quan để yêu tinh sa đọa yêu ông nội Cố. Cố Hủ canh ngoài cửa, thấy bóng dáng ẻo lả của ả kiền kêu meo meo:

" Nhao nhao nháo nhào nhao! "

Cố Ngạo đổ dầu ăn xuống sàn, ngoắc ngoắc mọi người:

" Địch tới, đã sẵn sàng. Mọi người nấp mau! Ba ráng biểu hiện cho tốt, đỡ đượng yêu tinh nhen. Nhớ ôn nhu, ánh mắt phóng điện cực độ lên. Ba trang điểm đẹp trai vầy phải ra dáng chút. Ok, đúng rồi! "

Anh nói xong nhanh chân núp lùm cùng mọi người. Cố Chính Khanh lưng còn mỏi muốn chết, dáng đứng thẳng thủ thế đỡ con hồ ly. Eo ôi, nghi đỡ xong là tiêu cái mạng già luôn. Ông nuốt nước miếng ực ực, quan sát mục tiêu kĩ càng. Cô ả ỏng ẹo đi vào với bộ vấy vàng rực rỡ bó sát người như... và.... Đi cái tướng ngực tấn công mông phòng thủ, trai thẳng nhìn là nhỏ dãi. Mới bước vào cửa, cô ả trượt chân ngã nhào ra sau. Trong đầu ai cũng nghĩ ông sẽ đỡ cô như cảnh lãng mạng trong phim tình củm. Ai dè ông đưa tay đấm đấm lưng, đỡ không kịp thế là ẻm ăn hành.

" Á! Ôi cái mông của tôi. Đau chết đi được. Trời ơi, dầu ở đâu mà đổ lên láng thế này? "

Cố Ngạo lắc đầu, thở dài thường thượt:

" Thôi xong, kế hoạch một đã thất bại thảm hại. Ba thật là, việc có chút xíu vậy làm cũng không xong. Anh em, kế hoạch 2 chuẩn bị. "

Ngó lên thấy ông, cô ả mắng xa xả:

" Ông quản gia kia còn không mau đỡ tôi lên. Làm ăn gì sống nhăn, dầu để đổ tùm lum vậy đó. Tại ông ở đây thôi chứ ông mà làm việc ở chỗ tôi là tôi đuổi ông ra đường, cho chó cắn từ lâu. "

Cơn đau ở lưng cộng thêm việc mắng mình, ông hậm hực đạp mạnh vào mông ả một cái cho đỡ tức. Đạp xong, ông mắng lại liền:

" Cái đồ tiểu yêu tinh như cô đúng là có mắt không tròng. Ông đây đẹp trai phong độ thế này mà kêu là quản gia. Ông là chủ cái nhà này nhá. Cô có mà tự đứng lên bước vào, tôi đếm đến 3 cô đứng không được tôi lêu người lấy nước mắm đuổi cô đi. Chuyện bàn bạc gì đó coi như bỏ qua. Hừ! "

Ông mắng đã đời, phủi mông đi tới ghế sô pha ngồi, miệng không quên đếm:

" Một... hai... "

" Ấy! Tôi đứng rồi nè. Đừng đếm nữa! "

Bê mông lê lết từng bước đến chỗ ngồi. Cố Hàm, Cố Diễm ra chiếm chỗ an toàn trước, bắt buộc cô phải ngồi ở một chỗ còn trống duy nhất. Cô đặt mông xuống được mà nhất mông lên không được. Bởi vì dưới ghế Cố Ngạo đã cố tình mua một loại keo dính thật dính bôi lên, rắc chút bột ngứa massage mông cho cô. Tự nhiên ngứa mông dữ dội, cô nàng ngọ ngậy để đỡ ngứa. Mỗi tội cô nhích mông không được. Hoảng hồn cô thử đứng lên quả nhiên mông dính chặt vào ghế, bất động không nhúc nhích. Cô ta dùng tay kéo kéo cái váy, la hét thất thanh:

" Trời ơi thằng nào chơi trò khốn nạn thế này? Ông già mau giúp tôi coi, ngứa mông quá. "

Cố Chính Khanh không làm theo kịch bản, nghinh nghinh cái mặt chảnh chọe:

" Cô kêu tôi ông già tôi không giúp. Ông đây còn trẻ thế này, già chỗ nào? Hừ, đáng đời, cho cô chết. Kêu ông đây tiếng soái ca ông liền giúp. "

Tình huống cấp bách, cô ả không tiếc nhả ra vài tiếng lấy lòng:

" Anh soái ca giúp em với. Em cầu xin anh soái ca. "

" Ha ha ha! Được được. Cô chờ tôi một chút. "

Khoái chí, ông chạy vào bếp lấy cái kéo ra nhấp nhấp vài đường trên cái váy, cuối cùng cô đã thoát khỏi cái ghế. Váy rất đẹp, kiểu dáng lạ khoe mông hết tất tần tật, nguyên một lỗ to ở đằng sau. Có thể nói vừa mát vừa tiện để cô thỏa sức gãy ngứa. Cố Hàm và Cố Diễm che mắt, chê trách cô:

" Đàn bà con gái gì đâu mà tùy tiện đứng gãi mông trước mặt bao nhiêu người đàn ông vầy mà coi được. Chúng tôi có vợ rồi mong cô giữ tự trọng, tém tém hai cái chảo chống dính lại dùm. "

Nghe vậy, cô nàng mới sực nhớ vội đưa tay ôm mông:

" Trời ơi là trời. Ông già ông làm cái gì kì cục vầy nè. Ông làm đồ tôi rách một lỗ to thế này thì làm sao tôi ra đường. Đáng ghét! "

Nhún nhún vai, ông thản nhiên nói:

" Keo đó dính chặt dữ lắm. Tôi chỉ có thế dùng cách đó để làm cô thoát khỏi đó thôi. Cô chê tôi già thì tôi đâu còn sức lực kéo cô ra. Hazz, thấy cô cũng tội nghiệp mà thôi cũng kệ. Đó, phòng vệ sinh đó, cô vô lấy cái gì che được thì che đi nhôn. "

Ả ta câm phẫn chạy trối chết vào nhà vệ sinh. Cố Ngoan quan sát kĩ, gầm gừ bước ra:

" Ba làm cái gì kì vậy? Kế hoạch hai, kế hoạch ba của con vỡ nợ luôn rồi. Đáng lẽ ba phải nhẹ nhàng kéo cô ta ra, an ủi mấy câu. Sau đó anh cả cố tình làm rách đồ cô ta tan nát, ba ga lăng cởi áo vest phủ lên người ả rồi ôm ả vào lòng vỗ về. Ba làm theo đúng kế hoạch là giờ này cô ta mê như điếu đổ rồi đó. Tức thật! "

" Con trách ba cái giề? Ba đã nói làm không được mà con vẫn cố kêu ba làm. Hừ, ai thèm chạm vào con hồ ly thúi đó chứ. Giờ con tự giải quyết hậu quả, ba mệt lắm rồi. Giờ ba làm khán giả xem các con diễn trò. Phắng lẹ, ả sắp ra rồi đấy. "

Nhăn nhăn mặt, anh nheo mắt suy nghĩ kế sách mới. Đã mỹ nam kế không được thì dùng nghe trộm kế. Hứ, ông đây thông minh đếch sợ thua. Chạy vọt lên lầu, Cố Ngạo lấy một đống chíp định vị, nghe lén cho vào túi áo. Đem phân phác cho anh em mình vài cái, ai có cơ hội thì lén bỏ vào đồ cô ta. Xem cô ả có tẩy gì!

" Ha! Con hồ ly kia, mi không thoát khỏi bàn tay của bổn thiếu gia đâu. Chờ ngày về ăn cơm miễn phí nha cưng. "

Nhếch mép cười, anh từ từ nắm bàn tay lại dùng con mắt nham hiểm hơn mọi ngày quan sát ả ta.

.................................

Tính trước bước không qua. Áp dụng trường hợp này đúng không nhỉ? .
Bình Luận (0)
Comment