Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 309

Mấy ngày sau đó, các chàng trai cao to của Cố gia thay phiên nhau nấu cơm, rửa chén, lau nhà,... Túm lại là mọi việc họ đều phải làm hết. Mấy đứa con nít thấy cha mình cực khổ quá, lâu lâu cũng giúp lau nhà này nọ. Trang Bảo và Trang Dụ thì ôi thôi sướng hết chỗ chê. Hai người nằm phơi nắng trên cái ghế massage mà ba nhóc Thuận cho, tay thì bóc trái cây nhăm nhi liên tục. Thoải mái quá trời, Trang Bảo cười khanh khách:

" Đã thật đó tiểu Dụ. Ây da, cáu ghế này nằm thoái mái dữ dằn dện luôn. Giờ tự nhiên anh thấy mang bầu cũng sướng lắm a. Mình vừa không bị chồng bắt chơi trò chơi ban đêm còn được ăn ngon, khỏi cần làm gì hết trơn. Hí hí, anh Bảo chắc mai mốt quất thêm mấy đợt nữa. Nhiều con nít quây quần bên mình khỏi sợ chán. Đứa này có bồ thì còn đứa kia chơi với mình. "

Trang Dụ chép chép miệng, lắc lắc đầu:

" Hiện tại thì anh nói thế chứ tới lúc sinh là thấy cảnh. Đau đến chết đi sống lại cả trăm lần luôn í. Người ta nói sướng trước khổ sau, không ai sướng hoài đâu anh. Anh nghe lời em chập này đẻ là chập cuối, nghỉ đẻ chơi đời tươi trẻ. Mỗi lần mang thai là tướng em nó phì nhiêu, xấu không chịu được. "

Nhéo nhéo mặt mình, Trang Bảo đồng tình gật đầu.

" Tiểu Dụ nói có lý a. Đợt sinh bé Thỏ đau lắm, tại lâu quá nên anh Bảo quên mất tiêu. Hi hi. Hàm Hàm còn nói sinh con không đau, dụ người ta thì có. Hừ! "

Vất vả tưới cây mệt gần chết, Cố Hàm vẫn ráng cười tươi dỗ ngọt vợ.

" Bà xã nói vậy là không đúng nha. Anh nói anh không biết, chắc không đâu chứ anh không nói chắc chắn không đau. Hì hì, Bảo Bảo nghĩ coi tiểu Hi đáng yêu quá chừng luôn. Em có thêm vài tiểu Hi như thế nữa thì cảm giác ấy sẽ ra sao? "

" Bảo Bảo cảm giác mình có nguy cơ bị giật chồng rất cao. Ai biết được tương lai anh mê con bỏ vợ? "

Cả không gian lặng phắt như tờ sau câu trả lời của Trang Bảo. Đứng hình 3 giây, Cố Ngạo ôm bụng cười nắc nẻ.

" Ha ha ha! Anh Bảo có trí tưởng tượng thật phong phú. Chờ đến lúc con anh Bảo lớn rồi thì anh hai cũng đã già bạc đầu. Anh hai lỡ có mê trai trẻ, anh Bảo tung cước triệt sản ảnh luôn. Hắc hắc, chiêu đó là khỏi sợ chồng chạy. "

Trề trề môi, Trang Dụ nhướng nhướng mày, cao giọng nói:

" Ây du, ông xã của em nói hay quá nhờ. Chắc em dùng chiêu này với ông xã cũng được hén. Đến đây bà xã yêu quý tặng anh một cước. "

Buông cây kéo bỏ xuống đất, Cố Ngạo cười hề hề đến ôm vợ hôn hôn, xoa xoa:

" Bà xã bớt nóng! Anh đùa tí cho vui. Anh đâu thể mê ai khác ngoài bà xã được. Dạo này em càng ngày càng đẹp trai, càng cuống hút anh hơn a. Mặt hơi có chút thịt, động vô mềm mềm đã lắm a. Bà xã! "

" Ha ha, anh đừng đùa nữa nhột lắm. Lẽo mép vừa thôi... A... ấy ấy. Ông xã, có tia gì đỏ đỏ chói mắt quá. "

Cố Ngạo nhìn luồng sáng đỏ xẹt qua nhắm ngay đầu bé Gấu. Cố Ngạo vội chạy đến chỗ Gấu đang ngồi chơi với tiểu Hi, hô lớn:

" Cẩn thận! "

Vừa kịp ôm hai nhóc lăn lộn vài vòng thì viên đạn cũng xẹt qua. Tình huống quá bất ngờ làm ai cũng sợ đến hồn phi phách lạc. Trang Dụ phóng xuống ghế, kéo Trang Bảo nấp sau gốc cây.

" Anh Bảo đừng chạy lụng tung. Nguy hiểm lắm! "

" Anh hai đón lấy bé Gấu và tiểu Hi nè. "

Thêm vài phát súng sau đó, anh nhanh chóng ôm bé Gấu và tiểu Hi thảy qua tay Cố Hàm. Không kịp né, anh trúng một phát ngay tay.

" Ông xã... "

Trang Dụ la thất thanh, bất chấp nguy hiểm nhào ra ôm lấy anh kéo đến chỗ nấp.

Cố Diễm nghe tiếng kêu, quan sát tình hình rồi lấy súng ngắm xa ra. Phát hiện tên sát thủ, Cố Diễm bóp cò viên đạn trúng tay hắn. Trong đạn có thuốc mê, tên sát thủ ngã lăng tại chỗ. Gọi điện kêu người đến bắt tên sát thủ, Cố Diễm chạy ra xem tình hình Cố Ngạo.

" Em bị thương rồi! Mau vào nhà trị thương, ở ngoài này nguy hiểm lắm. "

Giữ chặt tay toàn máu, Cố Ngạo cùng vợ đi vào nhà. Trang Bảo sợ hãi khóc thất thanh, bò lại chỗ Cố Hàm.

" Hu hu! Hàm Hàm, em sợ quá. "

" Đừng sợ! Bảo Bảo vào trong ha. Mọi chuyện đều ổn hết rồi. "

Cố Diễm bế hai nhóc con trên người toàn bùn với đất theo sau Cố Ngạo. Cố Hàm lấy hòm thuốc giúp trị thương cho Cố Ngạo. Mổ chay không thuốc tê lấy viên đạn ra. Tuy đau nhưng anh vẫn ráng chịu đựng không rên rỉ sợ làm vợ thêm lo lắng. Đợt này anh đúng là quá bất cẩn để sát thủ đến tận nơi. Trang Dụ im lặng không nói câu gì, một mực nhìn chằm chằm vào vết thương. Băng bó xong, anh kéo cậu vào lòng:

" Bà xã đừng lo lắng. Anh còn khỏe mạnh như trâu ấy, chết không nổi đâu. "

Đưa tay tát mạnh vào mặt anh, cậu nức nở dùi đầu vào ngực anh, khóc rống:

" Anh nói em làm sao không lo được? Hu hu... Lỡ anh... thì... thì em phải sống làm sao đây? Con... con mình còn chưa ra đời đó. Em không muốn nó mồ côi cha, em không muốn mất chồng. Hu hu! "

" Anh xin lỗi. Lúc đó cấp bách quá... sau này sẽ không như vậy nữa. "

Cố Hủ đồng cảm, nói đỡ giúp Cố Ngạo:

" Anh dâu đừng đổ hết lỗi cho anh ba. Hazz, đều do chúng ta quá xem thường kẻ địch mới bị chúng phục kích như vậy. Đây là lần đầu tiên xảy ra việc này a. Em chắc chắn 100% chuyện này là do lão quản gia cùng ả hồ ly kia giở trò. Bọn chúng ăn gan hùm, gan hổ rồi mới dám động vào nhà họ Cố. Em bây giờ kêu người bắt nhốt bọn chúng lại. "

" Khoan nóng vội. Chuyện này e là không đơn giản vậy đâu. Anh đã theo dõi máy nghe trộm trên người ả hồ ly nhưng không có bất cứ động tĩnh gì. Hơn nữa, anh vừa nhận được tin tên sát thủ bị trúng độc chết rồi. Dựa trên tình hình đúng là chúng muốn giết bé Gấu chỉ là giả mù sa mưa,... Anh nghi ngờ gả quản gia này không phải dạng tầm thường như chúng ta nghĩ đâu. Thông tin mà chúng ta điều tra chưa hẳn là đủ. "

Cố Diễm nhíu mày, hỏi Cố Ngạo:

" Tại sao em lại nói như vậy? Em có phải biết chuyện gì không? "

Do dự một chút, Cố Ngạo nói:

" Em không thể tin bé Gấu mới vừa sống cùng chúng ta không bao lâu mà ả hồ ly phát hiện. Dạng sồn sồn làm sao tìm được nhà chúng ta đến quấy rối. Ắt hẳn có người đứng sau chỉ thị lão quản gia. Người này còn có mối thâm thù đại hận với chúng ta vô cùng lớn. Chúng ta phải bắt đầu điều tra lại từ đây. Em tin sẽ có manh mối nhanh thôi. "

Cố Diễm cùng Cố Hủ đứng lên, vỗ vai Cố Ngạo:

" Anh hiểu rồi m Chuyện điều tra này giao cho anh và tiểu Hủ làm được rồi. Em nghỉ ngơi chi khỏe đi. "

" Ừm, trước anh đến chỗ em điều tra những kẻ thù em từng xích mích đã. Ở đây không ai có khả năng gây thù chuốc oán nhiều bằng em đâu. "

" Ừ! "

Sau đó, Cố Ngạo cùng Trang Dụ về phòng nghĩ ngơi. Trong lòng anh vẫn có gì đó khúc mắc. Anh chắc chắn, người này nhắm vào anh.

..............................
Bình Luận (0)
Comment