Anh là Hoàng Minh Dương, năm nay ba mươi ba tuổi hiện đang là phó chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Z. Tuổi trẻ như vậy mà đã làm phó chủ nhiệm nên được rất nhiều người tín nhiệm và ngưỡng mộ.
Anh kết hôn khi năm anh hai mươi sáu tuổi, anh và vợ quen nhau ba năm rồi mới quyết định đi đến con đường hôn nhân, vợ anh là một cô gái quê chân chất, thật thà, cô ấy chỉ lầ một công chức nhỏ trong thành phố. Cả hai chung sống hạnh phúc và hoạch định kế hoạch cho tương lai nào là tiết kiệm mua nhà, sinh bao nhiêu em bé nhưng rồi ông trời ghen tị cho cuộc sống hạnh phúc của cả hai.
Một năm sau khi cưới, vợ anh bị tai nạn giao thông và đã ra đi vĩnh viễn, bỏ lại anh, bỏ lại tất cả hạnh phúc của cả hai để bước qua một thế giới khác, một thế giới song song tồn tại với thế giới của anh.
Anh là một bác sĩ tài năng, đã cứu mạng biết bao người nhưng vào lúc người vợ anh yêu thương cần anh thì anh lại đang trong phòng mổ cứu mạng một người khác. Vợ anh! Người con gái mà anh yêu thương, cưng chiều đã ra đi mãi mãi.
Khi anh từ phòng mổ bước ra nghe tin dữ từ đồng nghiệp anh không thể nào mà bĩnh tĩnh để tươi cười mà nhận lời cảm ơn từ người nhà bệnh nhân. Anh chạy đến phòng cấp cứu chỗ vợ anh nằm nhưng đối mặt với anh là chiếc giường trăng toát, cô vợ của anh đang bị người ta kéo chiếc khăn trắng lên người. Anh như người điên xông vào đẩy họ ra, không ai có thể cướp cô đi, cô là vợ của anh ai cũng đừng mong cướp cô đi.
Anh biết anh cố chấp, anh cố chấp ôm cô mặc cho mọi người kéo anh nhưng xin cho anh được cố chấp lần này vì anh không thể nào tin người bên cạnh anh lại tàn nhẫn bỏ lại anh mà ra đi như vậy.
Từ lúc mất vợ, anh như một cái xác không hồn, nhiều đêm anh luôn gặp ác mộng, anh không thể nào chấp nhận sự thật khủng khiếp đó. Anh ôm di ảnh của vợ anh ngồi trong căn nhà mà hai vợ chồng đã mua trước đó một tháng, nhìn ngôi nhà mới lòng anh như ai xé, chỉ mới đây thôi tưởng chừng như mới hôm qua, hai vợ chồng cùng nhau đi mua sắm đồ dùng mới cho ngôi nhà của họ. Tổ ấm chỉ thuộc về hai người họ, nơi mà anh và vợ đã từng lên kế hoạch để mua nó nhưng giờ đây cô vợ của anh đang ở nơi đâu, nhìn ngôi nhà mà lòng anh đau, tim anh đau. Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má rơi trên di ảnh của vợ anh, cô có biết giờ đây anh đau biết nhường nào hay không, nếu vợ anh còn thì cô ấy sẽ lo lắng cho anh, quan tâm chăm sóc cho anh không để anh đau như thế này.
Vợ ơi! Anh nhớ em.
Ba năm sau đó anh vẫn đi khắp nơi để là từ thiện, anh muốn mang vợ anh đi khắp nơi để thấy nụ cười của mọi người. Anh muốn đưa cô đi du lịch mà khi còn sống cô chưa thực hiện được. Anh đúng là một người chồng vô trách nhiệm, anh chưa bao giờ đưa cô đi du lịch mặc dù anh đã hứa rất nhiều lần nhưng rồi lại làm cho vợ anh thất vọng, nhưng vợ anh chưa một lời, một câu oán trách gì anh.
Vợ! Anh xin lỗi.
Bảy năm, vợ anh đã rời xa anh những bảy năm rồi, trong bảy năm này anh đưa cô đi khắp nơi, những nơi mà cô ao ước muốn đi.
Anh mới về nước tháng trước và đảm nhận chức vụ phó chủ nhiệm. Công việc này là vì một người thầy đã giới thiệu và đề bạt anh. Anh rất biết ơn thầy ấy. Người thầy đã cố gằng cứu vợ anh, mặc dù cô ấy đã buông tay nhưng anh vẫn rất biết ơn. Thầy đã giúp anh vượt qua những ngày u ám nhất trong đời khi không có vợ anh.
Bây giờ thầy đã không còn là bác sĩ nữa mà chuyển nghề làm một giáo sư của trường đại học. Anh cũng thấy rất có lỗi với thầy vì lúc thầy kết hôn anh không về được. Hôm nay là sinh nhật con trai của thầy nên anh được thầy mới đến nhà ăn cơm.
Khi vừa tới nhà thầy, người ra mở của cho anh làm anh không khỏi bất ngờ. Anh đứng nhìn cô hồi lâu, thật không thể tin được cô gái nhút nhát này lại là ra mở của, cô ấy có quan hệ gì với thầy anh.
Cô không thể tin được khi vừa mở cửa lại thấy anh. Chẳng lẽ anh đến là để bắt cô đền bù chuyện đụng trúng anh ta ngày hôm trước. Không, không thể nào, anh ta đâu biết cô là ai với lại nhà này là của dượng và cô út mà đâu phải nhà của cô đâu, vậy anh ta đến đây là để cái làm gì.
Anh nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt khi thấy anh thì trắng toát, không biết nghĩ gì mà vừa cắn môi vừa lắc đầu. Anh cau mày nhìn cô không biết là cô đang nghĩ gì mà lúc lại lắc đầu lúc lại lén nhìn anh, quả là một cô gái thú vị.
“ Dương đến rồi hả em, vào nhà ngồi, sao lại đứng ngoài của vậy? ” đang lúc cô không biết làm sao thì thấy dượng và cô út từ bếp đi ra.
“ Vâng, em chào thầy ” anh đi lướt qua cô vào nhà bắt tay với thầy “ em chào cô! em có mang chút trái cây để tặng thầy và cô, có món quà nhỏ tặng sinh nhật em trai ạ ”
“ Em đến chơi là thầy em vui rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém”
“ Dạ, em đâu thể đến ăn chực mà đi tay không được cô ”
“ Vậy cô cảm ơn nhé! Vi, vào bếp giúp cô nào. Hai thầy trò ngồi chơi một lát là có thể ăn cơm rồi ”
“ Vâng ạ ”
“ Vi...Vi... cái con bé này sao lại đứng thừ người ra vậy ” cái con bé này sạo là lạ thế nào ấy.
Nghe cô út gọi làm cho cô hồi hồn chạy nhanh vào bếp. Cầu trời là anh ta không nhớ cô.
“ Con bé là cháu của thầy, năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi mà như trẻ con vậy. được cái to xác vậy thôi chứ nhát lắm. Con bé hơi nhút nhát và mơ hồ một chút nhưng được cái ngoan, hiền lành ”
Nghe thầy nói anh chỉ cười nhẹ mà không nói gì. Ngồi nói chuyện với thầy nhưng không hiểu sao tầm mắt anh lại rơi trên người cô gái đang cười tươi trong bếp kia, nhìn cô cười anh mới thấy cô có nụ cười má lúm đồng tiền rất đẹp.
Cô cảm giác như có ai đang nhìn mình, cô quay đầu nhìn lại thì vừa hay chạm phải ánh mắt của anh làm cho cô sợ nên im bặt ngưng hẳn cười rồi nhanh chóng quay đầu đi dọn thức ăn ra bàn. Trong lòng thầm than thôi xong rôi chắc bữa ăn hôm nay thức ăn không tiêu hóa nổi quá.