Hạnh Phúc Tiểu Khu Thất Hào Lâu

Chương 7

Lý Ninh Hạ xuất viện, lại quay trở về công ty chuyển phát nhanh, mỗi ngày leo lên chiếc xe “tiểu cừu” của cậu, bôn ba giao hàng.

Sau đó Lý Ninh Hạ có nghĩ tới, Niếp Thịnh Lâm cũng không còn nhỏ nữa, là một nam nhân đã trải qua sự đời, cho nên anh mới không ngại về quá khứ của Lý Ninh Hạ, có thể bao dung.

Sau khi thẳng thắn nhìn lại những chuyện mình đã đi qua, Lý Ninh Hạ cảm thấy thoải mái, cũng hiểu được cậu và Niếp Thịnh Lâm trong lúc đó dường như từng bước từng bước tới gần nhau hơn. Nhưng mà, suy nghĩ thực sự của lão Niếp rốt cuộc là gì a? Một nam nhân không nóng không lạnh, chờ anh đâm thủng được lớp cửa sổ giấy này, cũng không biết là chuyện của ngày tháng năm nào nữa.Nghĩ đến đây, Lý Ninh Hạ có phần oán niệm.

Lý Ninh Hạ đã tự mình hỏi qua Niếp Thịnh Lâm có từng kết hôn chưa, còn lại nhiều vấn đề khác vẫn không dám hỏi tới. Mà bản thân Lý Ninh Hạ cũng không thể hiểu nổi tình trạng hiện tại của mình.

Có phải hay không…. đã tới thời điểm nói một câu để tiến thêm một bước nữa?

Buổi tối, ăn xong cơm tối, Lý Ninh Hạ ngồi trên ghế sopha lật báo chí ra xem.

“Này, lão Niếp, có phim mới sắp chiếu này.”

Niếp Thịnh Lâm nâng kính mắt, “Phim? A, tôi hình như đã gần một năm rồi chưa tới rạp chiếu phim a.”

“Cùng đi xem đi.”

Niếp Thịnh Lâm không đồng ý, cũng không nói không đi, thái độ ba phải cái nào cũng được khiến cho Lý Ninh Hạ lo lắng. Cậu không biết đây đại biểu cho ý gì, cũng lo nghĩ không biết sau đó sẽ ra sao, không chừng sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Buổi tối thứ tư, Niếp Thịnh Lâm đem một vé xem phim đưa cho Lý Ninh Hạ, “Vé xem phim vào chin giờ tối thứ năm. Vốn định mua sớm một chút, tôi tới chậm, không mua được suất chiếu bảy giờ kia.”

“Anh mua rồi a!” Lý Ninh Hạ vui vẻ.

“Ân.”

Nhìn đối phương đưa hai vé xem phim cho mình, tâm trạng Lý Ninh Hạ lại trầm xuống, nét tươi cười trên mặt biến mất, “Anh không đi sao?”

“Cậu…. có thể đi cùng bạn gái.”

Lý Ninh Hạ trả lời thực rõ ràng, “Tôi không có bạn gái!”

Niếp Thịnh Lâm ngẩn người, ánh mắt dao động một chút.

“Nếu anh không đi với tôi, tôi sẽ không đi.” Lý Ninh Hạ hung dữ phun ra những lời này, làm ra một bộ dáng anh nhất định phải đi.

Niếp Thịnh Lâm tựa hồ là hối hận, cúi đầu, nhìn bộ dáng yếu ớt của anh, Lý Ninh Hạ liền sốt ruột.

“Cùng tôi đi xem phim không hay lắm, các cậu tuổi còn trẻ……”

“Này, anh rất già hay sao a? Ân!”

“Ngày mai cùng đi đi.”

Đạt được câu trả lời hài lòng, trong lòng Lý Ninh Hạ vẫn khó chịu, ừ một tiếng rồi nói: “Tôi muốn đi về.”

Niếp Thịnh Lâm tựa hồ cũng đã nhận ra anh vừa rồi làm không đúng, đuổi theo, bước chân cũng đi chậm lại,“Tôi tiễn cậu.”

Hai người đi tới dưới lầu, mắt thấy Lý Ninh Hạ muốn đi cửa của tiểu khu, nương theo bốn phía không thấy bóng dáng của ai, Lý Ninh Hạ quay đầu lại tới gần bên người Niếp Thịnh Lâm nhỏ giọng nói: “Này, nói cho anh, tôi cũng không có bạn trai a.” Nói xong, Lý Ninh Hạ không dám nhìn tới biểu tình của Niếp Thịnh Lâm, bỏ chạy mất.

Một đường vọt tói ngoài cửa tiểu khu, lúc này Lý Ninh Hạ mới cảm thấy trên mặt mình đang phát hỏa. Nói như vậy, cũng không biết cái tên ngu ngốc kia có thể hiểu hay không a. Quên đi, không thèm nghĩ nữa, Lý Ninh Hạ một đường trở về ký túc xá.

Lý Ninh Hạ không biết, Niếp Thịnh Lâm vẫn đứng ở cửa tiểu khu, nhìn theo thân ảnh biến mất trong đêm của cậu, trên mặt là một nụ cười thâm trầm.

Buổi tối thứ năm, hai người cùng đi xem phim lúc chín giờ.

Lý Ninh Hạ lặng lẽ đem balo đưa cho Niếp Thịnh Lâm xem, “Rạp chiếu phim bán đồ uống rất đắt, chúng ta tự mình yên lạng mang vào a.”

“Ân, hảo.”

Lý Ninh Hạ nghi ngờ, Niếp Thịnh Lâm không biết chiêu lừa này,hơn nữa cậu cũng hoài nghi, Niếp Thịnh Lâm là loại người đi karaoke sẽ gọi đồ uống giá cực cao ở trong đó.

Người này rất thành thật, chính xác. Cho nên không thể không chiếu cố anh ta một chút, theo dõi anh một ít, miễn cho anh bị lừa gạt.

Quả nhiên, Niếp Thịnh Lâm vẫn là tiêu tiền, mua hai gói lớn khoai tây chiên cùng bỏng ngô của rạp chiếu phim.

“Anh xem anh kìa, xài tiền như thế, thật sự là.”

Oán hận thì oán hận, Lý Ninh Hạ vẫn là sột soạt một tiếng xé mở gói khoai tây chiên lớn, vui vẻ mà ăn. Cậu kỳ thật thích ăn khoai tây chiên.

“Lão Niếp, đến ăn thử.”

Niếp Thịnh Lâm ngoan ngoãn đưa tay cầm miếng khoai tây chiên Lý Ninh Hạ đưa qua, Lý Ninh Hạ rất đắc ý, có loại cảm giác đang dưỡng sủng vật nhỏ.

Vừa xem phim vừa ăn khoai tây chiên, trong lòng Lý Ninh Hạ rất tốt. Nhìn trộm Niếp Thịnh Lâm đang xem phim bên cạnh, anh thực sự đang nghiêm túc xem phim. Xem một bộ phim tiêu khiển còn có vẻ mặt chăm chú như vậy. Bất quá, Lý Ninh Hạ chính là thích biểu tình chăm chú này của Niếp Thịnh Lâm.

Ra khỏi rạp chiếu phim, đây là khu vực sầm uất như khu vực này. Nhìn những cao ốc xây san sát nhau, ánh đèn neon sặc sỡ đủ màu, trong chốc lát Lý Ninh Hạ có cảm giác hơi lóa mắt.

Hai người một đường hướng tới trạm xe, Lý Ninh Hạ giữa chừng ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy được tòa nhà xây dựng nằm ngay trung tâm,cậu nâng một ngón tay, ý bảo Niếp Thịnh Lâm xem,“Uy, lão Niếp, xem bên kia.”

Niếp Thịnh Lâm quay đầu trả lời,“Cái gì?”

“Tòa cao ốc đó, có tấm quảng cáo neon màu đỏ đó, có nhìn thấy không?”

“Ân, thấy được, làm sao vậy?”

“Nghe nói trên tầng cao nhất của tòa nhà đó có một nhà hàng ăn xoay tròn.”

“Thật không.”

“Ăn một lần ở đó không biết tốn bao nhiêu tiền, nghe nói là nhà hàng sang trọng nhất. Tên của nhà hàng đó hình như là “Thượng Lâm Hinh Uyển”, một cái tên rất tao nhã.”

“Cậu muốn đi?” Niếp Thịnh Lâm cười hỏi.

Lý Ninh Hạ không trả lời, mà là tiếp tục nói:“Nghe nói ở trên đó có thể vừa ăn cơm vừa nhìn ngắm cảnh đêm của toàn bộ thành phốcòn có cảnh biển gần đó, rất đẹp.”

Niếp Thịnh Lâm nghe, khẽ mỉm cười, không có nói nữa. Lý Ninh Hạ không biết anh lúc này suy nghĩ cái gì.Nói ra nguyện vọng này, anh sẽ thay cậu thực hiện sao? Ai, vấn đề này người này có thể nghe hiểu được sao? Cũng không phải nói muốn Niếp Thịnh Lâm mời kháchmà là hy vọng tương lai một ngày nào đó, hai người có thể cùng đi. Đây là mục tiêu phấn đấu.

“Đi ăn cơm một lần, hẳn là tiêu pha rất nhiều đi.”Lý Ninh Hạ còn nói thêm.

“Ân, hẳn là vậy.” Niếp Thịnh Lâm gật gật đầu.

Lý Ninh Hạ tiếp tục đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu nở nụ cười,“Uy, lão Niếp.”

“Như thế nào?”

“Tòa nhà lớn kia, gọi là cao ốc Thịnh Lâm, trùng với tên của anh a.”

“A, phải không?” Niếp Thịnh Lâm ha ha cười.

“Thú vị đi.”

“Khá thú vị.”

“Chắc là trùng hợp.”

“Đại khái thế.”

Đi ra từ trạm xe điện ngầm,Lý Ninh Hạ nói phải đi đường nhỏ về nhà, có vẻ gần, cậu lôi kéo Niếp Thịnh Lâm đi,“Từ chồ này đi xuyên qua đi, sẽ gần hơn.”

“Không có đèn đường.” Niếp Thịnh Lâm muốn ngăn Lý Ninh Hạ lại.

“Anh là một đại nam nhân còn sợ gì nữa.” Lý Ninh Hạ nói xong dẫn đầu đi tới trước, Niếp Thịnh Lâm vội vàng theo sát phía sau cậu.
Bình Luận (0)
Comment