Hành Tinh Đảo Ngược

Chương 38



38.

EM ĐANG THIÊN VỊ ANH À?
Như Trần Vãn nói, sáng Lâm Di Đông đã tìm cô nói chuyện.

Cuộc nói chuyện này không kéo dài bao lâu, khi Trần Vãn đi ra vẻ mặt bình thản, hầu như không có mấy phiền muộn nào.

Hề Hàn đang chịu một dự án mới hành hạ tới đau đầu sắp nứt, Trần Vãn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh y lại có vẻ rất thả lỏng, đến bây giờ gông xiền quấn quanh cô dường như đang dần biến mất.

Công việc này có bao nhiêu không vui, trong lòng ai cũng rõ.

Khi Dương tổng tại nhiệm có thể cho 9h đi 5h về, nhưng bản chất gánh vác truyền thống vẫn luôn tồn tại, bọn họ là một đám người vì yêu cầu không ngừng của bên A mà chà đạp ranh giới cuối cùng của mình – Đây là sự thật không thể chối cãi.

Thỏa hiệp nhiều, quen nghe lời khó chịu, lòng người sẽ trở thành một tảng đá cứng rắn.


Đối với Trần Vãn mà nói, một mối quan hệ dài lâu sụp đổ có lẽ đã đủ thấu tim gan, nhưng nếu không có cú hích cuối cùng này, bong bóng cảm xúc có thể sẽ không nổ tung.

Trong group làm việc đang sóng sau xô sóng trước, nói phương án mới của bọn họ còn chẳng bằng sinh viên năm nhất, yếu tố cốt lõi quá lý tưởng hóa, cả ngày dùng tiền tài trợ để mộng mơ.

Có rất nhiều lời tổn thương người khác, khác rất xa với yêu cầu ban đầu của họ, nhưng các đồng nghiệp nhọc nhằn khổ sở cũng chẳng dám phản bác một câu.

Học tập, làm việc bao nhiêu năm, Hề Hàn thực sự cảm thấy mình cách ngày càng xa với lĩnh vực này, y giống như gỗ mục bị thủy triều cuốn đi, càng thêm bỏ đàn cô độc, cũng càng thêm đi ngược với ánh đèn nhộn nhịp của thành phố.

Một người trưởng thành nên học được cách bình tĩnh, Hề Hàn nghĩ.

Thế nhưng kinh nghiệm tích lũy trong những năm nay không những không làm tăng thêm sức lực, mà còn khiến y nhận biết rõ ràng y không phải là một miếng bọt biển khổng lồ, hay một lỗ đen nuốt chửng những cảm xúc tiêu cực, y chỉ là một lọ chứa nhỏ bé với thể tích cố định, không gánh được dòng chảy mãnh liệt mênh mông này.

Bởi vì vội vàng sửa lại bản thảo lần thứ năm, bôi vẽ đống lời tâng bốc thổi phồng trên màn hình, Hề Hàn thành công bỏ lỡ giờ cơm trưa, mãi đến khi bụng đói cồn cào kêu lên mới nhận ra mình còn chưa gọi thức ăn ngoài.

Y lấy điện đặt một phần ăn đơn giản từ cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, cầm hộp thuốc đi ra khu hút thuốc.

Đùa thật, đây có thể gọi là nơi quen thuộc nhất trong ba năm làm việc ở đây, những vết nứt nhỏ trên tưởng hiện lên rất rõ ràng, con nhện xám tro có lúc sẽ leo dọc theo góc đi lên, rơi xuống mạng bụi.

Nhìn từ khung cửa sổ u ám, y vẫn luôn đối diện với một tòa nhà cao tầng, cũng giống như tù nhân quanh năm đối diện với hàng rào sắt quen thuộc, nhàm chán so sánh vết gỉ kim loại, y cũng bị một thứ vô hình vây lại.

Cùng một hương vị hút quá nhiều sẽ trở nên đắng, còn cố hút sẽ thành ra mất vị.

Cảm giác nicotine đi vào phổi rất thư giãn, nhưng cũng làm tưa lưỡi như bị phủ một lớp keo dính, khiến cổ họng bị khô – chẳng còn gì ngoài sung sướng và đau khổ đan xen.

Hề Hàn nhấn bật lửa, âm thanh giòn giã vang lên trong không khí, lưu lại tiếng tách nhỏ không đáng kể.

Nên ra tiệm mua thêm một bao, đâu là điếu cuối cùng rồi, thật là lo, Hề Hàn ngơ ngác nhìn sắc trời mờ mịt nghĩ.

Thế nên khi Lâm Di Đông đứng bên cạnh, phải mất một lúc y mới chậm chạp định thần lại.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lâm Di Đông nhẹ giọng hỏi y.


"Rất nhiều, công việc...!còn có nhân sinh." Hề Hàn nở nụ cười khổ sở, "Có phải em đa sầu đa cảm quá không?"
"Không đâu." Lâm Di Đông lắc đầu, "Không cách nào kiểm soát được ý nghĩ mới chứng minh em đang sống, làm từng bước ngăn nắp gọn gàng, không khỏi sẽ thấy nhàm chán."
Hề Hàn có chút bất ngờ, "Học trưởng, đây thật sự không giống lời anh sẽ nói."
Lâm Di Đông yên lặng nhìn y nhả khói, bất đắc dĩ nói, "Tiểu Hề, cuối cùng trong mắt em anh là người thế nào hửm."
"Ừm..." Hề Hàn suy nghĩ một chốc, "Có lẽ là thiên tài chuyện gì cũng thạo, luôn luôn có thể nắm giữ tiết tấu, vững bước thực hiện mục tiêu, sẽ không vì việc vặt vãnh mà lo sầu."
Lâm Di Đông vươn tay mở cửa sổ, gió từ khẻ cửa tràn vào.

"Anh cũng sẽ nghi ngờ bản thân mình." Anh đưa một điếu thuốc lên miệng, nghiêng đầu mượn tàn thuốc của Hề Hàn châm lửa, trong chớp mắt giao nhau, Hề Hàn trông thấy đôi mắt chất chứa cảm xúc sâu kín của anh, vì quá phức tạp nên không cách nào miêu tả, sâu thẩm trong đó là mỏi mệt xa lạ.

Hiếm khi Lâm Di Đông bộc lộ tâm tình của mình một cách thẳng thắn như vậy, "Hôm nay nói chuyện với Trần Vãn, anh mới biết hóa ra trong lòng nhân viên vẫn luôn nghĩ thế."
"Mục tiêu của công ty là làm cho mỗi một nhân viên cảm nhận được giá trị của bản thân, nhưng giờ nhìn lại thật sự khác xa với ước nguyện ban đầu."
Hề Hàn chú ý tới tay trái đang vịn hành lang của anh, gân xanh hằn lên càng lộ vẻ gầy gò.

"Có lẽ anh cũng không phải là một lãnh đạo thành công, rất nhiều lúc anh nghĩ chỉ cần mình kéo mọi người đi về phía trước, thực hiện một mục tiêu chung.

Rời cấp cơ sở nhiều năm, dần dần trong mắt anh chỉ còn lại chỉ tiêu cấp vĩ mô, trong đầu chỉ có làm sao để hạng mục thành công, đạt được thu nhập ròng hàng năm.

Mỗi cấp dưới dường như là một phần của cỗ máy khổng lồ này, nghiêm túc hoàn thiện hoạt động là tốt rồi, dần dần không còn quan tâm đến cảm xúc cá nhân của họ nữa."
"Ở phương diện này, anh là một người rất lạnh lùng." Lâm Di Đông cười tự giễu, "Bản thân liều mạng, cũng hi vọng người khác liều mạng cùng; trong cuộc sống chỉ còn lại công việc, cũng hi vọng đồng nghiệp cũng thế."
"Thành công ư? Có lẽ vậy.

Ánh mắt lạnh lùng bọn em từng chịu anh cũng đã thấy, nhận xét ghê tởm cũng từng như con rận làm cả người anh khó chịu, nhưng chuyện cũ không mong cứ thế mờ đi, nó giống như trở thành một vết sẹo không đáng nhắc tới.

Anh dần trở thành loại người mà mình từng chán ghét nhất, dẫm lên máu thịt của người khác để hưởng thụ thu nhập tốt, đem nhiệt huyết của người trẻ tuổi xem thành điều viễn vông.

Cho đến ngày hôm nay, thay vì còn sáng tạo và suy nghĩ, thì anh chỉ còn là một doanh nhân đầy mùi tiền."
Anh thở một làn khói, khuôn mặt lờ mờ dần trở nên mờ mịt, "Kỳ thực anh cũng không nhớ rõ trạng thái hay tâm tình lúc ban đầu, khi thu nhập thấp thì không vui, nhưng đó cũng chỉ là cuộc chiến cá nhân."
"Học trưởng...", đây là lần đầu tiên Hề Hàn gọi anh ở công ty như vậy, không gọi anh là Lâm tổng như mọi khi, anh không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào, "Thật ra anh cũng không quá đáng lắm.

Ở vị trí nào ai cũng có bất đắc dĩ riêng."

"Em đang thiên vị anh à?" Lâm Di Đông vỗ lưng y, xương bướm nhô ra làm cộm tay anh, nhưng lại làm tim anh mềm mại.

"Anh cũng không phải là người giống trong tưởng tượng của em, em có thất vọng không, tiểu Hề." Anh trầm giọng nói.

Từ đầu em đã biết anh là một tên nghiện công việc, tín ngưỡng cuộc sống là không ngừng đi về phía trước, đã giỏi lại còn liều mạng như thế, chẳng cho người bình thường chút đường sống, đôi khi còn cố chấp...!Không giống cá mắm em chút nào.

Chúng ta như hai hành tinh đảo ngược, có quỹ đạo hoàn toàn khác nhau, giống như hai bán cầu nam bắc của sao Thiên Vương, rất nhiều nơi khác nhau một trời một vực.

Có lẽ em vẫn còn yêu anh.

Hề Hàn nói trong lòng.

Chắc là giống như lời anh nói, không cách nào kiềm chế được suy nghĩ mới giống như đang sống, tình yêu cũng thế.

"Em sẽ không bao giờ thất vọng về anh, học trưởng." Hề Hàn dừng một lúc, kiên định nắm chặt tay anh.

Y không rảnh bận tâm có bị người khác thấy hay không, hay chăng đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, "Như mùa hè năm tư đau khổ, anh biết em suy nghĩ gì không? – nếu như nỗ lực thêm một chút, có phải sẽ không bỏ lỡ cơ hội không? Khoảng cách giữa hai mình cũng ngày càng xa, em rất rất thất vọng về mình...!khi đó buông tay em đã khóc rất nhiều, nhưng điều đó cũng có nghĩa anh không phải tốn sức kéo em nữa."
"Với anh đó không phải là gánh nặng." Lâm Di Đông siết chặt mười ngón đan xen, "Tiểu Hề, anh đã đi một mình quá lâu rồi."
Tình yêu trong đôi mắt như mực ấy quá sâu, Hề Hàn không biết có phải mình cũng vậy không.

Lần đầu tiên gan y to bằng trời, kéo học trưởng của mình trốn vào góc cầu thang tối tăm không ai chú ý, hôn lên đôi môi anh.

Tác giả: Đếm ngược đến cuối...!
Mọi người có thể bình luận bất cứ điều gì muốn nói..


Bình Luận (0)
Comment