Hành Trình Chinh Phục Papa Lạnh Lùng

Chương 5

Cục Cưng...

[ Trả lời] [Kết thúc cuộc gọi]

Tống Thần Vĩ nhìn lên đồng hồ, giờ này bé con đang ở trường sao có thể gọi điện cho hắn được? Trường  hắn chọn cho cô là một ngôi trường diểm, về việc sử dụng điện thoại rất nghiêm ngặt, cô cũng không phải là học sinh hư thích lén sử dụng điện thoại. Tống Thần Vĩ trượt máy:

" Alo "

Vài giọng nói vang lên. Trong những tiếng nói đó có giọng của em. Tống Thần Vĩ choáng váng vì mất vài giây để nhận ra điều gì đó đang xảy ra đầu giây bên kia, cô la hét, khóc lóc, dường như bé con của hắn đang sợ hãi. Có chăng lúc sợ hãi nhất bé con đã bấm máy gọi cho hắn để cầu cứu. Hắn đứng dậy cuống cuồng gọi:

" Bé con, bé con!! Con nghe papa gọi không?"

Khuynh Giao khóc trong hoảng loạn:

" Papa cứu, cứu con.. Á"

Tống Thần Vĩ vội vã bật GPS, hắn như điên lao xuống xe ô tô phóng tới chỗ định vị được - là đường cao tốc. Trước đó hắn đã ra lệnh cho cấp dưới gọi điện  bố trí cảnh sát địa phương đến đó trước. 

Hắn phóng với tốc độ kinh người. Cảnh sát A đứng gần đó buông một câu:

" Tôi chưa từng thấy sếp mất bình tĩnh như vậy."

Cảnh sát B cười cười:

" Tôi và  cậu cá  xem đó là ai? "

Cảnh sát A rút ví ra lấy tờ 500 ngàn:

" Tôi cá bạn gái!"

Cảnh sát B nhận tiền vừa cười vừa nói:

" Tôi cá là người thân của sếp."

Chấm đỏ trên màn hình GPS di chuyển trên đường cao tốc rồi tắt hẳn. Mẹ kiếp, hắn như phát điên đấm mạnh vào vô lăng. Nỗi lạc lõng mất mát dâng lên trong lòng hắn. Tựa như người chìm vào sợ hãi mới chính là hắn, bé con, con đang ở đâu?

Tống Thần Vĩ lao xe đến đường cao tốc thì nhận được điện thoại của cảnh sát lân cận, bọn họ nói phát hiện chiếc xe tình nghi đang lưu thông trên đoạn 47. Đầu hắn ding lên một tiếng. Phố 47 là khu đèn đỏ, chúng muốn bán bé con của hắn vào đó. Quặt, tay lái hắn bẻ vào con đường tắt nhanh nhất đến phố 47.

Chiếc xe 7 chỗ che kín mít không đủ chỗ cho Khuynh Giao lùi lại phía sau. Cô bị tên cầm đầu kéo ra phía trước rồi đè người cô nằm xuống hàng nệm ghế. Cô la hét, vùng vẫy nhưng vô dụng, y cưỡng bức vẫn tiếp tục cưỡng bức. Chiếc áo đồng phục bị bung hàng cúc ra, bầu ngực trắng muốt lộ ra:

" Hàng tốt.."

Khuynh Giao che trước ngực:

" THả tôi ra, thả tôi ra!!"

Chát, cái tát hạ xuống mặt cô bỏng rát, gã gằn giọng:

" Mày đã vào tay tao.." _ Rầm, gã và cô cùng ngã sấp xuống gầm xe. Đầu cô bị đập xuống thành ghế, trải qua sợ hãi lẫn cú sốc từ bên ngoài truyền đến làm cô bất tỉnh.

Hóa ra chiếc xe đâm vào xe gã là xe hắn. Tống Thần Vĩ rất tức giận, nếu không phải đám cảnh sát ập đến ngay sau đó thì có lẽ hắn đã bắn chết gã. Hắn ôm cô đặt lên xe  rồi đem đến bệnh viện.

Đêm, nhìn thấy cô tỉnh dậy hắn liền nắm lấy tay cô. Vạn nhất hắn cũng không ngờ Khuynh Giao sẽ  nói ra câu:

" Chú là ai?"
Bình Luận (0)
Comment