Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 50

Thân thể Nhâm Thạch bắt đầu nóng lên, cả người lập tức căn thẳng, thân thể Cố Nghiêm cũng nóng không kém, dán sát vào Nhâm Thạch không một kẻ hở.

Nhâm Thạch hồi tưởng lại một chút, ban đầu vì muốn thử chút gì đó gọi là mới mẻ cậu đã kì kèo hắn làm chút chuyện gì đó, tuy cũng có chút khoái cảm cùng nhiều cảm giác kì lạ nhưng cái chuyện này cũng mang lại cho cậu cảm giác đau đớn khó nói, ở thế giới này Nhâm Thạch là một Alpha, muốn đánh dấu cậu?

Bằng đường nào?

Haha

Nhâm Thạch không nghĩ là Cố Nghiêm đã không biết hối lỗi mà da mặt còn dày như vậy, chắc hẳn đây cũng là chi tiết nhận diện người yêu cậu.

Mặt Cố Nghiêm chôn trong hõm vai cậu, chỉ có Omega mới khiến Alpha "mất lý trí" nhưng bây giờ cả khuôn mặt hắn lại bị dục vọng nguyên thủy làm lu mờ, cơ thể cậu tỏa ra mùi hương quyến rũ hấp dẫn riêng, hắn ngửi thấy trên người cậu còn thơm hơn gấp vạn lần Omega, hắn muốn người yêu hắn là kẻ mạnh không bị ai dẫm đạp có thể đứng cùng với hắn một chỗ, nhưng một lúc hắn lại nghĩ dù cậu là Omega hay Beta cũng chẳng quan trọng, chỉ cần là cậu là được.

Alpha thì đã sao? Alpha khiến hắn nổi lên dục vọng chiếm hữu cũng chỉ mình cậu, ngay lập tức hắn đã muốn đánh dấu cậu, đánh dấu cậu là người của hắn.

Khuôn mặt dã tính của Cố Nghiêm ngẩn lên ánh mắt ẩn đỏ nhìn cậu.

Nhâm Thạch giật mình, mặt dù biết hắn muốn làm gì nhưng cậu vẫn hỏi thử: "Anh nháo cái gì vậy, tôi là Alpha đấy!"

Cố Nghiêm nhếch môi: "Alpha thì không làm được à? Cũng chỉ có "một chỗ" thôi mà"

Nhâm Thạch: "..."

Nhâm Thạch thật sự không thể hiểu được, muốn bổ đầu Cố Nghiêm ra xem trong đó có gì ngay lập tức, đây là người yêu mấy kiếp của cậu sao? Đã luyện tới cấp độ gì vậy? Sao có thể vô sỉ như vậy?

Cố Nghiêm dịu dàng hôn lên đôi môi trơn bóng của Nhâm Thạch một đường đi rất lưu loát, chỉ vì Nhâm Thạch sơ hở mà đầu lưỡi Cố Nghiêm trơn tru luồng vào khẽ răng cậu, tim Nhâm Thạch đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực cả hô hấp cũng khó khăn, hắn ta vẫn kỹ xảo đầy mình như vậy, miệng lưỡi giao hòa, tựa như cùng chung một nhịp thở, khí tức Alpha mãnh liệt phát tình của Nhâm Thạch và Cố Nghiêm như hòa làm một mà bám dính lấy nhau, Cố Nghiêm sau một hồi lại dữ dội làm đầu lưỡi Nhâm Thạch tê liệt một trận Cố Nghiêm mới tha cho cậu.

Cố Nghiêm nhìn cậu nói: "Em đã khơi mào lên thì em phải chịu trách nhiệm"

Nhâm Thạch thở dốc một trận mặt đỏ tai hồng thực là không ra thể thống gì: "Tôi khơi mào khi nào?"

"Bộ dáng em như vậy chính là khơi mào!"

Cố Nghiêm dùng tay đẩy Nhâm Thạch xuống giường, đầu Nhâm Thạch bắt đầu Ong ong, Cố Nghiêm muốn "làm gì đó" thật sao? Nhìn cái thứ phát triển luôn chọc vào người cậu, cậu liền biết, thật rồi!

Ngay khắc này ngoài cửa phát ra tiếng gõ nhẹ, hồi lâu không thấy người liền gõ mạnh hơn.

"Cố Nghiêm con có ở trong này không?"

Hiển nhiên là giọng của Thuần Nhã, cả hai người trong phòng đều có chút sững sờ, nét mặt Cố Nghiêm liền không kiên nhẫn, Thuần Nhã vẫn cứ liều mạng gõ cửa tựa như không nghe tiếng người thì vẫn gõ.

Cố Nghiêm bất đắc dĩ nhìn Nhâm Thạch dưới thân, chưa bao giờ mà hắn giận mẹ hắn như vậy! Nét mặt Cố Nghiêm nhẫn đến trướng nhưng vẫn phát ra tiếng khàn khàn trầm thấp: "Mẹ tìm con có việc gì?"

Quả nhiên là đang ở đây, Thuần Nhã bên ngoài không nhận ra ngữ điệu khác thường của hắn, nhưng cũng nhận ra Cố Nghiêm không định mở mở cửa cho bà: "Mẹ mang chút đồ ăn cho con, mẹ tưởng con đang làm việc"

"Mẹ để ngoài cửa đi"

Thuần Nhã để ở cửa, lắc đầu rời đi, Cố Nghiêm chống hai tay trên đệm, đối mặt với Nhâm Thạch, Nhâm Thạch lựa thời cơ hắn phân tâm nói chuyện với Thuần Nhã một bên thúc cổ tay hắn lách thân người qua một bên liền nhanh chóng ngồi dậy, làm cơ thể Cố Nghiêm mất thăng bằng ngã xuống đệm lúc đó ánh mắt hắn liền khó hiểu lẫn bất ngờ.

Nhâm Thạch liếc Cố Nghiêm từ trên xuống dưới vô tâm vô phế cười lớn: "Tự giải quyết đi ha!"

Mặc dù loại chuyện này đối với Nhâm Thạch không vấn đề gì nhưng cơ thể này vẫn là Alpha, mà chỗ đó của Alpha căn bản không "vào" dễ dàng như Omega được, phải chịu đau như thế nào chứ! Đối với Nhâm Thạch là một loại sợ hãi, rất tiếc cậu chưa chuẩn bị được tâm lý.

Nhưng Cố Nghiêm cũng không có biểu hiện gì lắm, ánh mắt nhìn Nhâm Thạch vẫn nóng như lửa đốt, ánh mắt như vậy như muốn lột trần Nhâm Thạch từ trên xuống dưới, Nhâm Thạch bất giác rùng mình, đánh bạo trừng mắt nhìn hắn.

Cố Nghiêm đứng dậy bước tới Nhâm Thạch, làm Nhâm Thạch sợ hãi lùi bước, nhưng Cố Nghiêm chỉ sờ tóc cậu một cái rồi rẻ hướng vào toilet.

"Lần sau em đừng hòng mà trốn thoát"

Nhâm Thạch biết hắn vào nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu sinh lý, đàn ông mà một khi đã khơi lên dục dụng thì khó lòng chịu đựng, Cố Nghiêm chịu được đã là rất rốt, đáng khen ngợi.

Nhâm Thạch nhảy lên giường, cuộn chăn bao quanh, lăn đùng ra ngủ, đến khi Cố Nghiêm nét mặt dịu nhẹ hơn bước ra thấy cậu không thể giận được mà phì cười, hắn cũng xốc chăn lên chui vào, một vòng tay ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng.

"Ngủ ngon!"

Đến khi mặt trời chíu đến mông thì Nhâm Thạch mới tỉnh dậy, cậu nhìn qua bên cạnh thấy hai cái gối xếp bằng nhau Nhâm Thạch liền biết Cố Nghiêm hôm qua đã ở đêm cả đêm, bây giờ thì đã đi làm rồi, một cấp trên gương mẫu như hắn thì không thể nào đi muộn được.

Cậu dụi mắt, đưa tay với cái điện thoại rung muốn nhảy khỏi bàn, quả nhiên đến Nhâm Thạch cũng kinh ngạc sự nhẫn nại của bọn Phùng Hạo.

63 cuộc gọi nhỡ, 45 tin nhắn!?

《 Lão Đại mau nghe máy gấp 》

《 Lão Đại... 》

《... 》

Nhâm Thạch vừa đảo mắt đã có một cuộc gọi tới, không nghĩ ngợi Nhâm Thạch bắt máy nhanh chóng, Nhâm Thạch còn chưa kịp thở Lâm Phó ở bên kia đã dồn dập cơ hồ rống lên rồi bỗng dưng dịu lại.

『 Lão Đại bắt máy rồi! Lão Đại tại sao?...mà thôi, anh mau về nhà gấp, Lão Đại làm ơn đi mà Lão Đại 』

Nhâm Thạch: 『... 』

Nhâm Thạch rời giường, rửa mặt, cậu cũng lười ăn sáng nên bảo gì giúp việc khỏi mất công làm, Mạc Đường Phong đọc báo ở sofa thấy cậu hấp tấp như vậy, lo sợ cậu đi luôn, lông mày bất giác nheo lại đầy nếp nhăn.

"Con đi đâu vậy?"

Nhâm Thạch hòa nhã nói: "Con bận chút việc chiều con về"

Nhâm Thạch nói như thế Mạc Đường Phong cũng yên tâm.

Nhâm Thạch vội vã lái xe nữa tiếng đồng hồ về nhà cũ, chậm rãi đỗ xe ven đường vì căn bản Nhâm Thạch định vào một chút rồi đi không nán lại lâu.

Căn hộ Nhâm Thạch ở tầng trệt, tiện đi lại, khỏi mất công bấm thang máy, Nhâm Thạch quả thật hơi sợ đi thang máy, cứ có cảm giác chóng mặt, Phùng Hạo cùng mấy đám đàn em ngồi chễm chệ ở bệ cửa, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc phất phơ hơi khói, Phùng Hạo cả kinh phát hiện Nhâm Thạch tới liền thất thanh vứt điếu thuốc.

Phùng Hạo: "Lão Đại về rồi!"

Nhâm Thạch gật đầu nhưng hơi nhíu mày hỏi hắn: "Cơ thể đã khỏe chưa? Sau này đừng hút thuốc nữa có hại cho cơ thể"

Phùng Hạo khó tin nhìn Lão Đại, Lão Đại chưa bao giờ quan tâm đến việc hắn có thói quen gì, nhưng hắn cũng chỉ nói: "Cảm ơn Lão Đại đã khỏe hơn nhiều rồi"

Nhâm Thạch vỗ vai Phùng Hạo bước vào phòng, Lâm Phó đang ngồi trên sofa thấy cậu đến cũng chỉ nhìn lên cũng không lên tiếng chào hỏi.

Nhâm Thạch đành phải cất lời: "Lâm Phó!"

Lâm Phó đột nhiên nói: "Đây chính là quyết định của anh sao?"

Nhâm Thạch đương nhiên hiểu Lâm Phó đang nói về vấn đề gì, Nhâm Thạch biết đàn em Mạc Đường Chấn giống Mạc Đường Chấn đều không ưa nhà học Mạc, đặc biệt là Cố Nghiêm, quyết định quay về nhà chắc đã tạo thành cú sốc cho bọn hắn.

Nhâm Thạch khẽ: "Ừ"

Lâm Phó lại nói, cả khuôn mặt âm trầm: "Vậy được, nếu mà ai ép anh trở về căn nhà đó thì em sẽ không tha đâu, đây là quyết định của anh nên bọn em sẽ tôn trọng"

Lâm Phó không hỏi thêm gì nữa Nhâm Thạch cũng lười nói, cậu chỉ hỏi một cậu: "Ai nói cho cậu biết anh về nhà vậy?"

"Em tới công ty Cố Nghiêm, hắn ta bảo anh đã về nhà"

Nhâm Thạch bỗng lắm mồm bồi thêm: "Bây giờ các cậu cứ ở đây cũng được, bán căn hộ cũng được..."

Phùng Hạo bây giờ mới lên tiếng, giọng nói từ ngoài vọng vào, nghe ngữ điệu còn có một chút tức giận: "Bọn em sẽ không bán"

Nhâm Thạch cứng đờ, không ngờ bọn hắn lại phản ứng gây gắt như vậy.

Lâm Phó nhìn Nhâm Thạch bằng cặp mắt khó hiểu: "Lão Đại anh thay đổi rồi!"

Nhâm Thạch: "..."

Nhâm Thạch khó khăn lắm mới từ căn hộ rách nát đó đi ra, Nhâm Thạch thật bất ngờ với sự cuồng Lão Đại của bọn Lâm Phó, giống như một loại tín ngưỡng cố chấp vậy, nhưng mà Nhâm Thạch cũng phải ngưỡng mộ bọn hắn, sống tự do tự tại muốn làm gì thì làm không bị thứ gì ràng buộc hay cản trở.

Đi được nữa đường, điện thoại lại reo vang dội, Lâm Phó? Không phải mới vừa nói chuyện xong sao? Nhâm Thạch nhanh chóng bấm nhận.

『 Sao vậy Lâm Phó? 』

『 Người của chúng ta bảo thấy Lôi Khổng đang ở đâu... 』

Nhâm Thạch vừa nghe cái tên liền bị bất ngờ hơn là kinh hãi, thất thanh hô:『 Cái gì? 』

Nhâm Thạch đảo tay lái quay đầu xe lại, bánh xe vì phóng nhanh va chạm dưới nền đường phát ra âm thanh chói tai để lại nhiều vệt dấu đen xì.

Trở lại căn hộ Nhâm Thạch phi như bay vào cả giày cũng không thèm cởi.

Giữa sofa có Lâm Phó, Phùng Hạo cùng với 5 người đàn em nữa, ngồi chính giữa còn có một người Beta, Nhâm Thạch vẫn nhớ tên người này.

Lộ Thiên.

Lâm Phó nhìn Lão Đại quay lại, gặn hỏi Lộ Thiên nét mặt thiếu kiên nhẫn: "Sao mày không nói sớm cho tao biết"

Lộ Thiên biểu tình hơi sợ hãi nói: "Bây giờ tao mới nhớ ra"

Nhâm Thạch cũng hết kiên nhẫn, cậu phi về đây không phải để nghe một màn đối chọi này, Nhâm Thạch ngồi phịch xuống sofa bỗng nhiên gằn lên, dọa bọn người ở đây một phen: "Đừng nhiều lời nữa, nói cậu thấy gã ta ở đâu?"

____________
Bình Luận (0)
Comment