Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 72

Mộ Phàm hắn tự nhận là một kẻ nham hiểm độc ác, vô dụng, thối nát, bần tiện mọi thứ dơ dáy đều quy tụ hết vào hắn, đích thực là một tên cặn bã của xã hội.

Từ nhỏ hắn con mẹ nó đến mặt mũi cha mẹ ruột còn chưa gặp qua, không biết khi nào được nhặt về sống ở cô nhi viện, cuộc sống của hắn trong này không quá tốt nói đúng hơn là tồi tệ, mấy lão bà ngoài mặt thì hiền lành giúp đỡ cô nhi nhưng thực chất là hay đánh đập tụi hắn, ở đây chỉ là một vùng ngoại thành nhỏ hẻo lánh đến chim còn không thèm ị, khi hắn lên mười bốn tuổi đã một thân gai gốc khó ở trèo tường trốn khỏi cô nhi viện.

Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, hắn chỉ biết lang thang tụ tập với một đám bọn lưu manh cướp bóc, trộm vặt coi như sống qua ngày, đám bạn của hắn cũng như hắn đều vô công rỗi nghề, mặt đầy sẹo, vai hùm lưng gấu, dọa mất mật mấy lão bà trong hẻm, thấy bọn hắn như thấy quỷ.

Đến năm hắn tròn mười tám tuổi có một sự kiện diễn ra làm chấn động cả địa cầu, hắn cũng hoàn toàn bất động mà không ngờ đến, vùng đất bọn họ xảy ra dịch bệch đầu tiên, rất nhiều người nhiễm virus kì lạ, bọn chúng rất gớm ghiếc cắn xé người thậm chí là ăn thịt người, mười ngày sau tình hình càng tệ hại hơn hắn mới biết thì ra chính là tận thế giáng lâm, bắt đầu những chuỗi này kết thúc thế giới.

Hắn cũng bộc phát dị năng, tốt đẹp hơn những người chờ chết nhiều, nhưng tang thi ngày càng nhiều, một mình hắn không phải là đối thủ của bọn chúng, cho nên hắn sợ hãi.

Mộ Phạm chính là một kẻ tham sống sợ chết một cách mãnh liệt, nói hắn bần tiện cũng được nhưng đâu có ai mà không sợ chết đâu? Hôm sau có lát đát vài lính đặc dụng được chính phủ cử tới đưa lương thực ít ỏi, bọn chúng đi bằng phi cơ chuyên dụng số còn lại đi xe đặc dụng quân đội, hắn thừa dịp không có ai trốn vào xe chở lương thực, xe lăn bánh đến những vùng miền khác, hắn liên tục vọt xuống rồi ẩn nấp để bọn chúng không phát hiện, rồi có một ngày hắn đến được thủ đô xa xôi mà hắn chưa bao giờ đặt chân tới, có trầm trồ nhưng tình tình cảnh này hắn vẫn hơi sợ hãi, sợ bọn chúng biết được ném hắn xuống.

Thủ đô không khá hơn vùng ngoại ô hắn ở là bao, ở trong xe đặc dụng chứa đồ ăn nóng nực hắn nghe được tiếng súng nã, tiếng gào rống tiếng dị năng cháy xèo xèo.

"Tình huống này quá nguy hiểm, chúng ta vứt xe lương thực e ra mới có cơ hội thoát thân..."

Trong đầu hắn ong ong vài tiếng đau đớn, và hắn biết số phận của mình sẽ ra sao, bọn chúng vứt xe lương thực, trước khi đi còn mở cửa xe để tang thi tràn vào, xe lương thực tỏa ra mùi lương khô, thịt heo bò hấp dẫn ánh nhìn của tang thi.

Hắn hét lên vang dội: "KHÔNG!!!"

Tuy hắn có dị năng nhưng đám tang thi ngày một đông, ở đây là một khu phố bỏ hoang sẽ không có ai vì một người như hắn mà tương cứu, hắn kiệt sức, hắn mệt mỏi, hắn nghĩ mình sẽ bị cấu xé làm trăm mảnh thành bữa thịt thịnh soạn cho bọn chúng, hắn sống một đời không hề oán tránh ai, ngay cả cha mẹ không hề biết mặt của hắn, nhưng giây phút cận kề sinh tử hắn lại hận tất cả, hắn thật sự một chút cũng không cam lòng.

Trong lúc hắn điên cuồng phát tiết, cánh tay đã bị một con tang thi gớm ghiếc vồ tới cắn một ngụm, tanh tưởi sền sệt, hắn nổi điên tay không phi lên bốp cổ tang thi, bốp đến nát bét, kết cục là chết!

Đột nhiên một con tang thi sắc mặt tái nhợt mặt đồ thể thao như mới bị nhiễm virus không biết ở đâu xuất hiện, nó phát tín hiệu gì đó với bọn tang thi đang vây quanh, mà bọn chúng rốt cuộc buông tha cho hắn, ồ ạt chạy biến đi, hắn không hơi để quan tâm quỳ gối xuống thở dốc, nhìn vết thương trên bắp tai, hắn đột nhiên mỉm cười, ngửa lên trời cười không ngừng hệt như thằng điên.

Tang thi mặt đồ thể thao mơ hồ đi về phía hắn, hắn không động đậy cũng không quan tâm, tang thi ngừng lại đột nhiên nói.

"Đi..thôi...bọn chúng...sẽ quay lại..."

Bây giờ hắn mới ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn tang thi, tai hắn không điếc nhưng phán đoán của hắn sẽ không sai, tang thi này đến cả cao cấp còn chưa phải, nó chỉ là tang thi cấp thấp không hề có linh trí mới phải? Tại sao?

Tang thi không nói ra nghi hoặc trong lòng hắn, chỉ liên tục giục hắn mau chạy, hình như mỗi khi nó cất tiếng rất khó khăn, như mắc xương trong cuống họng, khàn khàn, hắn tỉnh lại, hắn biết nó đang giúp hắn, hắn đứng dậy chạy như điên, một lúc lại dừng lại nhìn tang thi chạy phía sau hắn mới quay đầu chạy tiếp, mơ hồ chạy đến trời cũng sắp tối, bắp tay bắt đầu chảy mủ chảy máu tanh tưởi lan ra hết cả cánh tay.

Hắn biến dị, biến thành thứ hắn ghét nhất, biến thành thứ mà mọi người trên trái đất này đuổi giết, sau một thời gian quen dần với cảm giác thèm thịt người, hắn cảm thấy rất mới lạ, nhưng hắn không ăn chúng, hắn có bạn, một người bạn đã cứu hắn, con người nếu biến thành tang thi phải trải qua quá trình đau đớn từ cấp thấp lên cấp cao, hắn không nhớ mình là ai chỉ biết gào rống, thèm thịt người, hắn cảm nhận được một người đồng bọn luôn ở bên hắn, đồng bọn đó kiếm thịt động vật rừng cho hắn ăn, hình như đồng bọn hắn cũng không thích ăn thịt người, hắn chưa từng thấy đồng bọn hắn ăn.

Lâu dần hắn lại quen với hơi thở của "cậu" bọn hắn cùng nhau giết con người có dị năng, hình như hắn thấy được đồng bạn hắn có chút gấp gáp, bọn hắn ẩn nấu ở một khu siêu thị bỏ hoang, bị vơ hết không còn lại gì.

Một tang thi cấp thấp như hắn không biết mình là ai, chỉ biết làm theo bản năng, đồng bọn hắn tối hôm ấy đột nhiên cầm một con dao mẻ không biết nhặt ở đâu, hắn không biết cậu đang làm gì chỉ "gừ gừ" trầm thấp.

Tang thi vẫn mặt đồ thể theo từ khi quen biết hắn, "cậu" đột nhiên đâm con dao mẻ vào đầu, đâm đến tận não, máu tanh trào ra, "cậu" không rên một tiếng, xoay con dao một đường, "roẹt" tiếng nức nhẹ vang lên khiến Mộ Phàm lờ đờ ánh mắt về phía "cậu", "cậu" từ từ lấy tay về phía đầu, móc ra nửa khối nhầy nhớt dính máu tanh kèm theo ít vụn óc não kinh tởm, "cậu" bỏ dao xuống, lấy hai tay làm động tác kẹp chặt hai nửa đầu lại, tựa như có keo dính, hai bên khít lại nhưng vẫn trào máu đen, lủng lẳng như muốn đổ xuống, "cậu" như không đau đớn mà lấy ra một nửa tinh hạch của mình cho hắn.

"Cậu" là tang thi cấp thấp, mổ đầu lấy tinh hạch cho hắn thì có ích gì?

Mộ Phàm lúc đó không có linh trí, chỉ giương mất thấy một nửa tinh hạch từ từ hấp thu vào cơ thể mình.

Trải qua một đêm như thế này mai tỉnh dậy Mộ Phàm như một người khác, mọi kí ức như thủy triều tràn vào não hắn, từ lúc sống ở cô nhi viện tới bây giờ, cũng nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, "cậu" mổ não mình lấy một nữa tinh hạch cho hắn, hắn không hề nghi ngờ "cậu" là ai, từ một người bị bỏ rơi như hắn tới lúc thành tang thi mới cảm nhận được ấm áp bao quanh, nảy nở trong tâm hồn của hắn như đứa trẻ được mẹ cho kẹo.

Hắn không biết tinh hạch của "cậu" lại hơn cả tinh hạch của tang thi cấp cao, như vậy cũng làm cho hắn rất kinh ngạc vì có một nửa tinh hạch của "cậu" hắn thành công lên cấp, khai linh trí, hiển nhiên đã nói được, hắn nhìn sau đầu của "cậu" có một vết bổ lớn không thể lành, hắn không thể hiểu cảm giác của mình lúc này là gì, lúc đó hắn nói.

"Vì cái gì?"

"Cậu" chỉ ngơ ngác nhìn hắn nói:

"Không...biết...nhìn cậu..rất giống một...người thân của..tôi..."

Mộ Phàm đã quen thuộc khi có "cậu" bên cạnh, khi hắn khai linh trí nói chuyện cũng dễ dàng hơn, "cậu" tên là Chu Lưu Dương, cái tên rất dễ nghe khiến hắn cả đời cũng không quên.

Hắn không biết từ khi có một nửa tinh hạch của cậu, bọn họ dường như đi đâu cũng hai người.

Hắn ghét nhất là có kẻ dám tổn thương người của hắn, một kẻ phản bội dắt Chu Lưu Dương, hình như cũng không phải dạng vừa, khí bức áp trên người kẻ nọ rất mạnh khiến hắn phải phục tùng mà tránh xa, còn một kẻ cũng như vậy Trung tướng thủ đô Thiệu Hác Nguyên, kẻ đó muốn giết hết tang thi bọn hắn, Mộ Phàm bằng năng lực của mình tụ tập hết tang đám tang thi ở thủ đô tràn vào thành căn cứ của Thiệu Hác Nguyên, tuy Mộ Phàm thua thảm hại nhưng bọn hắn cũng không thắng.

Bọn chúng cư nhiên biến Chu Lưu Dương thành cái xác cháy di động, lúc đó hắn điên đến nổi muốn nhấn chìm cả thế giới, hắn ngày ngày muốn thăng cấp, muốn vượt lên cả tang thi Vương, hắn giết người ngày càng nhiều, giết hết người ở khu Đông rồi đến khu Tây hả hê vô cùng, tình yêu của hắn rất điên cuồng, một khi đã chìm vào thì không cách nào thoát ra, hắn ngày càng mạnh hơn nhưng không thể làm Chu Lưu Dương sống lại, cậu đã mãi mãi ra đi, rời bỏ hắn, hắn chỉ biết nhìn xác cháy của cậu ủ rũ như đứa trẻ.

Mộ Phàm gấp rút giết tới nhà Thiệu Hác Nguyên, cõng xác cháy Chu Lưu Dương trên lưng, dùng hơi thở cuối cùng của mình chôn vùi tất cả bọn chúng, bồi táng theo cậu, nhưng hắn lại nhận ra, hắn chỉ muốn mạng một người, một người ở lại sẽ đau đớn tới mức nào, giống như hắn vậy, đau như cắt thịt nổ tung linh hạch của hắn vậy, hắn thành công giết được một người, người nọ tên là Thẩm Thiên Lương.

Đến khi ở thế giới nữa, ngay lúc Đại Hồng Thủy vọt tới, người nọ vẫn ánh mắt như vậy, ôn nhu như vậy hệt như ánh mắt Chu Lưu Dương nhìn cậu.

"Chẳng lẽ ngươi đã quên...Mộ Phàm?"

Như một mũi đao nhọn khoét một lỗ trong tim hắn, như một lời nguyền rủa vây bủa tâm hồn dơ dáy của hắn, cả hai thế giới hắn đều sai, ngay từ đầu đã sai, người hắn điên cuồng tìm kiếm lật tung cả thế giới nay lại ở bên hắn, gần ngay trước mắt xa tận chân trời mà lạnh lùng chất vấn hắn.

Chẳng lẽ ngươi đã quên Mộ Phàm?

Ta một chút cũng không hề quên, ta vĩnh viễn không quên ngươi, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!!!

Hắn gào rống như một kẻ mất trí, người hắn tìm lại chính là cậu, đang ở trong tay của hắn, là hắn mù quáng hủy đi mạng sống của cậu, là hắn tự tay mình giết chết tình yêu của mình!

Đại Hồng Thủy ập tới, ập theo hắn, đánh tan những hồi ức đẹp đẽ trở về thực tại, đánh tan linh hồn rung động mãnh liệt của hắn thành một kẻ cặn bã, hắn sống trên đời này đã không có ý nghĩ gì cũng không dễ dàng tìm được người yêu thương mình lại bị chính tay mình phá nát.

Linh hồn hắn rung động mãnh liệt, gào rống bò ra khỏi thân thể, cái xác trôi không hồn bị Đại Hồng Thủy ập tới cuỗm đi thật xa, linh hồn tạo nghiệt của hắn nhào tới rất nhanh rất nhanh, về phía hai thân ảnh quấn quýt nhau phía trước.

Hắn không thể chết!

Hắn phải ở bên người hắn yêu để trả lại cậu nửa phần đời còn lại của hắn!

_________

HOÀN PHIÊN NGOẠI.
Bình Luận (0)
Comment