Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 38

“Tiến ơi…tao vê` gòi nè!!!”,từ đằng xa…giọng tôi đã oang oang lên…tôi còn vừa đi vừa ca hát..không khỏi khiến hắn phải nghi ngờ..

“Mày có chuyện gí vui thế???”

“Hi….tao nói cho mày biết tin này nè!!!Vui lắm..hihihi..”

“Chuyện gì???”

“Tao…tìm được việc làm rồi!!Hihih…”

“Cái gì????”,hắn thốt lên một cách đầy kinh ngạc..hệt như chuyện này lạ lắm vậy..

“Thái độ mày vậy là sao hả???”,tôi lườm hắn và nói…

“Àh..không có gì…nhưng…mày làm công việc gì thế???”

“Hi…..tao làm thêm trong một tiệm bánh vô cùng nổi tiếng!!Ai ai cũng biết hết…”,tôi cố tình”nổ” cho hắn phải thám phục tôi!! ^.^

“Ờ…tao…hy vọng mày làm ở đó dài lâu há…đừng để bị đuổi việc vì tội ham ăn đó!!”,hắn không quên “quăng”cho tôi vài câu châm chọc..

“Mày mơ có vụ đuổi tao nhá!!!Từ nay tao hok cần mượn tiền mày nữa!!!Tự tao kiếm được tiền rồi….”

“Nhưng trước đó hãy trả cho tao mấy món nợ mày đã mượn.,được chứ???”

Sau câu nói này của hắn….tôi cứng họng…không biết phải ứng xử ra sao…

“Ờ thì….từ từ tao trả cho!!Mệt quá hà…chưa đi làm ngày nào mà mày đã đòi tiền tao rồi!!Bực mình…”,tôi cố tình nổi nóng,sau đó cũng cố tình dùng dằng bỏ lên phòng….để hắn không còn nhắc đến vụ”nợ” kia nữa!! ^^

******************

“Tiến ơi…dọn cơm lên ăn đi!!Tao đói bụng rồi nè…”,cuối cùng trời đã tối…thời gian này ngoài đi chơi ra tôi chẳng còn biết phải di đâu nữa cả…nên đành ở nhà xem tivi vậy…và không quên để bên cạnh mình mấy thỏi kẹo sô cô la!!!

“Từ từ…xuống đây mang nồi cơm lên mày!!!”,hắn từ dưới bếp nói vọng lên ..

“Thôi mà…mày ở dưới bếp thì lát mang lên luôn đi!!!Cứ đày đọa tao hoài là sao???”

“Đồ làm biếng!!Không mang lên tao cũng không mang luôn!!!”,hắn hét to lên như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy….nên tôi đành..phải lết xuống bếp,và không quên càu nhàu hắn vài câu..

“Aaaaa…..tao mệt mày quá hà!!!”

Chợt…tiếng chuông điện thoại của tôi bỗng vang lên…nên thay vì xuống bếp…tôi liền chạy đến nghe điện thoại ngay…

Ah….số của thầy Nam….thầy ấy đang gọi cho tôi….

“Alo…”

“Em đang làm gì vậy???Ăn cơm tối chưa thế???”,giọng ngọt ngào của thầy vang lên trong điện thoại…bấy nhiêu đó…cũng đủ làm tôi sướng run lên rồi…

“Em….giờ em mới ăn cơm nè!!!”

“Trời…sao em ăn muộn thế???”

“Tại…em chưa thấy đói mà thầy!!”,tôi khẽ mỉm cười khi thấy thầy quan tâm tôi như thế….

“Em nhớ phải ăn uống điều độ vào đó nha!!Kẻo có ngày đau bao tử như chơi đó,biết chưa???”

“hì…em biết gòi!!”

“Lâm nè…”

“Sao thầy???”

“Mai thầy chỏ em đến nhà thầy há…mai thầy có cuộc họp trên trường..nên không rảnh quét dọn nhà cửa!!Nên…em có thể giúp thầy không vậy???”

“Ok…hok thành vấn đề!!Hì….”,tôi trả lời một cách không suy nghĩ..mặc dù…tôi làm việc nhà chẳng đâu vào đâu cả….

“Cảm ơn em nhiều lắm!!Em ăn cơm đi…thầy không làm phiền em nữa!!”

“UHm….mai có gì em đến nhà thầy!!Thầy yên tâm đi!! Bye bye thầy…”

“Uhm….bye em!!!”

Vừa cúp điện thoại…tôi muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng….nhưng.,…tôi không thể làm thế được…vì tên Tiến sẽ phát hiện ra chuyện bất thường mất thôi!! ^^

“Tiến ui….tao dọn cơm giúp mày nha!!hihihih….”

“Ờ…biết vậy là tốt đó con!!”

******************

“Ngại quá…phải nhờ em làm việc nhà giúp thầy!!”

“Hi…có gì đâu thầy!!Thầy mai đi họp đi…rồi về sớm nha!!!”

“Uhm….thầy đi đây!!Thức ăn và uống có sẵn trong tủ lạnh đó,em cứ tự nhiên há!!!”

“Vâng ạ!!!”

Tôi nhìn bóng thày khuất dần sau dãy hành lang…sau đó mới bước vào nhà….chuẩn bị”chiến đấu”với mớ hỗn độn ttrong căn phòng này…

“Aaaaaaaaaaaaaa………”,tôi thốt lên hoảng hốt khi thấy bãi chiến trường này còn”ác liệt”hơn những gì tôi đã tưởng tượng….

“Trời ơi…chắc mình chết mất!!!Thầy sao mà……..”,tôi ôm trán với vẻ chán chường mà nói…

“Ok….công việc cứ để đó!!!Xem trong tủ lạnh nhà thầy có gì ăn không nào???”,nói xong,tôi liền chạy vèo đến đó…và thật ngạc nhiên….thức ăn và uống của thầy ngoài chai bia uống dang dở,mấy chai nước lạnh với cái bánh kem thì…trong tủ hoàn toàn trống không…..

“Gì vậy trời???Có làm không đây?????”,tôi lại tiếp tục thất vọng thêm lần nữa và đóng sầm cánh cửa tủ lại…..và chuẩn bị…….với cái công việc ngu ngốc này!!!

**********

30’ trôi qua…….thêm 20’ nữa….cuối cùng công việc cũng đã xong……

“Trời ơi……..Lâm ơi…tao không ngờ mày tài giỏi đến vậy!!Phen này…đi làm thêm không sợ bị đuổi rồi!!!”,tôi vừa thở…vừa nói lên từng tiếng một…

“Phải uống chút nước mới được…không thì mình chết mất…..”

Đang uống ừng ực ly nước mát lạnh……ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh xem mọi thứ đã gọn gàng sạch sẽ chưa…..bất chợt….tôi nhìn thấy một vật khá kỳ lạ….

Tôi tiến lại gần nó….cầm nó lên xem thử là vật gì……nhìn một hồi…tôi mới biết đó là cái máy ảnh cũ kỹ…..tôi thắc mắc không hiểu sao thầy lại giữ lại cái máy ảnh này…..dường như nó đâu còn xài được???

“Thầy về rồi nè!!!”

Cánh cửa mở ra một cách bất thình lình,không khiến tôi khỏi giật bắn cả người…..và…..cái máy ảnh đang cầm trên tay cũng rớt xuống đất…..

Bụppppp…….

Sau âm thanh ngắn gọn trong phút chốc…nhưng…nó đã mang lại tai họa cho chính bản thân tôi……

“Thầy………..thầy…….”,tôi ấp úng không nói lên thành tiếng…

Ánh mắt thầy trân trân nhìn vào cái máy ảnh đó,tuy không có gì nghiêm trọng.nó chỉ bị rớt vài mảnh ra thôi….nhưng…dường như thầy đang sắp điên lên vậy….

“Em vừa làm gì với cái máy ảnh này thế hả???EM VỪA LÀM GÌ THẾ????????”

Thầy bỗng hét lên thật to,khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ……..điều này như muốn làm tôi sợ chết khiếp đi được…

“Em…..em…..”

“em có biết cái máy ảnh này quan trọng với tôi đến cỡ nào không????Chính vì cái máy ảnh này……mà đã cướp đi sinh mạng của Thanh đó!!Em biết không????”

“Em…em…..”cho đến giờ phút này…tôi vẫn không biết nói gì hơn…chỉ rơm rớm nước mắt nhìn thầy…..

“Tôi đã cố gắng giữ gìn nó!!Nhưng em lại phá hủy chỉ trong vài giây lát….em bảo tôi phải làm sao đây hả???”

“Em…..Em thành thật xin lỗi thầy!!Em…..”,cho đến khi tôi lấy can đảm nói lên được mấy câu…thì thầy lại cướp đi sự can đảm hiếm có của tôi trong lúc này…

“Em đi đi…tôi cần được yên tĩnh!!!”

Tôi quả thật…quả thật rát shock khi thầy đối xử với tôi như vậy!!!Chân tôi như cứng đờ lại một chỗ…không thế nhúc nhích được….nhưng…tôi cũng phải cố gắng…vì bấy nhiêu đây đủ làm tôi xấu hổ chết đi rồi!!!

“Em……em không biết nói gì trong lúc này cả!!Chỉ mong…chỉ mong thầy tha thứ cho em!!!”,nói xong…..tôi liền chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng này…..cảm giác ê chề….đau dớn đang lấn áp tâm trí tôi…..

Bình Luận (0)
Comment