- Ngươi tìm ta có việc gì?
Zoro thiếu gia ngáp dài một cái rồi hỏi, xem ra hắn không vì bị Locke cắt ngang cuộc vui mà tức giận.
- Chủ yếu là đến báo cáo với ngài nhiệm vụ tác chiến của đội ngũ vào ngày mai, còn cả danh sách những tiểu đội trưởng mới được bổ sung.
Locke nói.
- Thôi phần danh sách tiểu đội trưởng không cần nói nữa, ngươi cùng Jelson tự mình giải quyết. Ngày mai đoàn đội sẽ xuất phát, đến buổi chiều mới có thể đến thành Fareins, chắc là sẽ chưa có đánh đấm gì đâu. Ta sẽ luôn ở trong doanh trại kỵ binh, ngày mai giao cho hai ngươi tự lo liệu, có chuyện gì thì cứ đến doanh trại kỵ binh gọi ta.
Zoro thiếu gia xua tay.
- Rõ.
Locke đáp.
- Còn chuyện gì nữa không?
Zoro biết hắn còn có điều muốn nói.
- Đại nhân, hoa Hồng Hải lần trước ngài ban rất có tác dụng.
Locke cuối cùng không nhịn được phải vào vấn đề chính.
- Ha ha, ngươi muốn hoa Hồng Hải chứ gì?
Zoro thiếu gia bỗng nhiên yên lặng.
- Loại hoa Hồng Hải đó chỉ có tác dụng đối với kỵ sĩ thực tập nhập môn, có thể tăng tốc vận chuyển đấu khí xung quanh, ăn sống cũng là cách tăng lượng đấu khí khá tốt, nhưng nó chỉ có thể áp dụng đối với kỵ sĩ thực tập nhập môn, còn khi đạt đến kỵ sĩ thực tập nhập môn đỉnh phong thì vô dụng, mặc dù ta không dùng nữa, nhưng vẫn là một báu vật tốt.
Đây là một sự từ chối rõ ràng, nghĩ cũng đúng, là một loại thiên tài địa bảo dùng để tăng phúc tu luyện, chỉ có con trai của lãnh chúa Kedozi mới có. Đồ vật này dùng tốt có thể tạo phúc cho con cháu, đâu thể ban cho người ngoài dễ dàng.
- Nếu ngươi lập được công gì lớn, khiến ta vui vẻ, ta có thể tặng cho ngươi.
Zoro thiếu gia nói tiếp.
- Hoa Hồng Hải tuy rằng quý giá, nhưng không phải là không thể mua được, cho nên tặng cũng không sao, nhưng dĩ nhiên là phải đi kèm với điều kiện.
- Vâng, thuộc hạ sẽ không làm ngài thất vọng đâu đại nhân.
Locke rất kích động, đây là con đường tắt để hắn trở nên mạnh hơn.
Sau khi trò chuyện với Zoro thiếu gia một lúc, Locke cúi đầu và rời đi.
Lúc 10 giờ sáng, Locke đến sân huấn luyện phía sau doanh trại, có mấy người đã bắt đầu luyện tập ở đó. Sau vài ngày tu luyện, Locke cũng đã làm quen được với một số trung đội trưởng có mặt ở đây.
Clariant, phó đội trưởng của trung đội một, Yorkshire đại thúc của trung đội hai, phó đội trưởng của trung đội ba hiện tại là Dahl, cùng với Jelson và Locke của trung đội bốn là những vị khách thường xuyên đến sân tập. Bọn hắn đến đây hầu như mỗi ngày để luyện tập, trong khi trung đội trưởng Monte và kỵ sĩ Will thỉnh thoảng mới có mặt.
Những trung đội trưởng còn lại không đến tu luyện đều không đặc biệt yêu thích sức mạnh, ví dụ như lão Karl của trung đội hai, theo lời ông ta nói thì:
“Khi về già, giữ sức để chém giết kẻ thù là được, ta không muốn đi luyện nhiều.”
Khi đến sân tập, những người khác đều đang tập trung tu luyện, Locke cũng không làm phiền, tự mình đi đến một khu đất trống và bắt đầu tập luyện, Locke không chỉ rèn luyện đấu khí mà còn luyện tập chiến đấu kết hợp vũ khí. Dù sao trước khi tu luyện đấu khí, hắn là dựa vào thứ này mới có thể sống sót.
Sau khi được thăng chức trung đội trưởng, đội hậu cần đã đưa cho hắn một bộ áo giáp nửa người và một thanh kiếm, hắn đem thanh kiếm cũ của mình tặng lại cho Hans. Áo giáp bán thân là thứ tốt, không có 20 đồng Diller bạc thì thậm chí đến cái xấu nhất cũng không mua được.
Hơn nữa, bộ giáp bán thân cấp cho hắn là tinh phẩm, được chế tạo từ đá vằn đen và quặng, không chỉ có lực phòng ngự vững chắc mà còn nhẹ hơn so với áo giáp bán thân khác, loại chế phẩm tốt như này bên chợ đen rao bán ít cũng phải 80 đồng Diller bạc. Quân lương hiện giờ của Locke là 20 đồng Diller bạc, bao gồm quân bộ cấp 10 đồng cùng với 10 đồng mà lãnh chúa đại nhân cho thêm, cộng thêm gần đây hắn nhận được một ít khoản trôi nổi, ước chừng một tháng sẽ có khoảng 40 đồng Diller bạc. Số tiền này gần bằng một năm quân lương trước đây của hắn.
Có khả năng kiếm nhiều tiền hơn thì cuộc sống về sau cũng khá giả hơn, Locke không có nhiều tham vọng, trước đây hắn một lòng muốn gia đình có cuộc sống sung túc, bây giờ thêm một điều nữa, đó là phải có thực lực mạnh mẽ. Bây giờ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt, Locke rất hài lòng. Cầm một thanh trường kiếm có trọng lượng khá nặng trên sân tập, Locke bắt đầu tự luyện.
Buổi trưa, nhóm người kết thúc buổi luyện mệt mỏi trên sân tập, vừa cười nói sảng khoái vừa bước tới tòa lều ở trung tâm doanh trại chuẩn bị ăn cơm. Trong doanh trại không có tiết mục giải trí nên các trung đội trưởng cũng thường xuyên luyện tập cùng nhau để giết thời gian. Dù có khúc mắc gì với nhau, thì ngoài mặt tất cả đều hòa hợp êm thấm. Thêm nữa là lãnh chúa yêu cầu tất cả các trung đội trưởng ngồi ăn cùng mình nên mối quan hệ giữa các trung đội trưởng trong doanh trại của họ khá tốt, cái kiểu cười mắng trêu ghẹo là trạng thái bình thường sau khi tu luyện.
Locke cũng tham gia cùng họ, hắn là hậu bối nên thái độ tiết chế rất trầm, hơn nữa, do Yorkshire đại thúc khéo léo kéo gần mối quan hệ nên tất cả các trung đội trưởng đều nhanh chóng tiếp nhận Locke. Đây cũng là để chuẩn bị cho tương lai, Yorkshire đại thúc từng nói với hắn:
“Đừng nhìn địa vị của mọi người bây giờ đều giống nhau, chẳng ai biết trước về sau sẽ ra sao! Clariant tuy là thường dân nhưng hắn có họ hàng xa với một nhà quý tộc. Cái tay Dahl kia trẻ hơn ta nhưng thực lực đấu khí lại mạnh hơn, tại sao? Bởi vì gia đình của hắn là một thương nhân lớn trong lãnh thổ của lãnh chúa, và Chris ấy mà, ta thậm chí còn nghe nói rằng hắn sắp ở rể nhà lãnh chúa đấy, bọn hắn đều không đơn giản tí nào.
- Đương nhiên, ngươi cũng không cần coi nhẹ chính mình, chúng ta mặc dù là người bình thường, nhưng đã là trung đội trưởng thì về sau trở lại lãnh địa ít nhất cũng là cấp trưởng trấn, cũng là người cửa trên, bọn hắn cũng phải nịnh bợ ngươi đôi khi, tóm lại là hiện giờ thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp là đúng đắn.
Yorkshire đại thúc vỗ vai Locke, những lời an ủi không ngừng vang vọng bên tai.
Bởi vì ngày mai bọn họ phải lên đường, trên bàn ăn cơm lãnh chúa cùng bọn hắn thảo luận vấn đề khởi hành, về phần hậu cần cùng những vấn đề khác ngài sẽ tự mình xử lý, bọn hắn vẫn là phụ trách chiến đấu. Locke phát hiện ra một sự thật thú vị ở doanh trại của mình, đó là hầu như tất cả các buổi hội nghị đều được tổ chức ngay tại tại bàn ăn, điều này cũng vô hình chung tăng cường sự gắn kết trong doanh trại, Locke cũng thầm bội phục cách hành xử của lãnh chúa Kedozi.
Tối đó, Locke lại đến thị trấn Giza.
- Ta đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai sẽ có người tới đón nàng, nàng ngoan ngoãn chờ ta ở quân nhu doanh, có thời gian rảnh rỗi ta sẽ đến tìm nàng.
Locke nhẹ nhàng xoa đầu Akano, ôn nhu nói.
Nàng trìu mến nhìn Locke, cúi đầu đáp một tiếng “vâng”, nằm gọn trong vòng tay của Locke.
Rượu trong quán đã bán hết, Akano ở lại đây thêm nữa cũng không còn việc gì làm, do vậy hắn dứt khoát đưa nàng đi. Sắp phải rời khỏi nơi mình sống nhiều năm, trong lòng vẫn có chút không nỡ, nhưng trong lòng nàng giờ đây Locke chiếm vị trí quan trọng hơn, mặc dù mới ở bên nhau hơn mười ngày nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng Locke thực lòng đối xử tốt với mình, cho nên nàng nguyện ý đi theo nam nhân này.
- Vậy còn ca ca của ta…
Akano thỏ thẻ nói.
Ca ca của nàng Locke đã từng gặp một lần, là một người đàn ông lương thiện và có trách nhiệm, cuộc sống gian khổ đã khiến nam nhân mới tuổi đôi mươi có khuôn mặt ngăm đen và vóc dáng gầy gò.
- Ca ca nàng mai cũng gọi tới đây, cứ theo người của ta thu xếp để ổn định trước đã, đợi trận chiến tới kết thúc ta sẽ tìm việc cho hắn.
Locke suy nghĩ một chút, nói.
Hắn cùng Akano ấm cúng một lúc liền rời đi, tối nay lãnh chúa có thể sẽ tuần tra doanh trại để điều động binh lính, vì vậy hắn cần phải về sớm, không được vắng mặt, cái chính là cần phải tạo ấn tượng tốt với lãnh chúa.
Sáng sớm ngày hôm sau, doanh trại của vương quốc Faustain, nơi đã yên tĩnh gần một tháng dưới những ánh mắt tò mò của người Charlie bắt đầu di chuyển như một con thú khổng lồ. Sau bữa sáng đơn giản nhanh chóng, tất cả binh lính tập hợp về đội hình của mình, toàn bộ tiểu đội tập hợp lại, bốn trung đội bộ binh với hơn 400 người xếp thành năm hàng chậm rãi đi ra khỏi quân doanh. Quốc kỳ hình vương miệng của vương quốc Faustain phấp phới ở giữa đội.
Một trận gió thổi qua, quân chủ lực trong doanh trại là đội kỵ binh được phái đi trước. Đội kỵ binh này là bảo vật của lãnh chúa và là con át chủ bài của hắn. Những con chiến mã với thân hình hùng vĩ, móng ngựa cũng được khảm sắc nhọn, phần giáp vẫn còn lưu lại những vết máu đỏ thẫm mờ mờ, những vết thương dọc ngang trên khắp bộ giáp những kỵ binh tinh nhuệ, trên tay nâng cao ngọn giáo tỏa sáng rực rỡ màu xanh lam. Tất cả cho thấy sức mạnh và sự khát máu của đội ngũ này.
Mãi 15 phút sau tất cả binh lính trong doanh trại mới lục tục xuất phát, dọc theo đường cái tiến về phía xa. Nếu có người Charlie biết đường ở gần đó, họ sẽ phát hiện ra rằng phương hướng của đội này là đến thành phố lớn nổi tiếng gần đó, thành Fareins.
Sau khi quân đội đi khỏi, cửa lớn doanh trại mới chậm rãi đóng lại, hiện tại trong doanh trại chỉ có một bộ phận nhỏ binh lính cùng hậu cần quân đội lưu lại, nhưng tất nhiên nhiêu đó cũng thừa sức đối phó với những dân tị nạn Charlie.
Những người Charlie đang theo dõi gần đó đều cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhìn nhóm binh lính rời đi. Sự tàn bạo của đội quân vương quốc Faustain này dường như đã để lại cho họ ấn tượng rất sâu sắc.
Akano cũng là một trong những người theo dõi đội quân của Faustain khởi hành ở lối vào thị trấn, khác với sự sợ hãi của những người xung quanh, nàng trông có vẻ lo lắng. Trong đám đông, nàng đã nhìn thấy Locke mặc áo giáp và cưỡi ngựa. Mặc dù đã bị mũ giáp che kín không nhìn thấy mặt, nhưng đôi mắt sâu và tinh anh kia Akano chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra Locke.
“Mong hắn bình an vô sự.”
Akano nhắm mắt lại và nhỏ giọng cầu nguyện.
- Thưa phu nhân, ta là Henry từ đội hậu cần thương đội. Ngài Locke nhờ ta đến đón phu nhân.
Người đàn ông tướng mập mạp với khuôn mặt trắng bóc nịnh nọt nói với Akano. Tên này có đôi mắt hí, lòng đen đảo rất nhanh, nhìn đã thấy nhanh nhẹn, đúng kiểu một doanh nhân tiêu chuẩn.
Để thể hiện thành ý của mình, người quản sự Henry của đội vận chuyển đã đích thân đến đây một chuyến. Vương quốc Charlie sắp diệt vong, gia tộc của hắn còn có thể kiếm ăn được và nhiều hay ít đều phụ thuộc vào nỗ lực của hắn. Trong doanh trại của lãnh chúa Kedozi được chia thành sáu thương đội, ngoại trừ lãnh chúa được phần lớn nhất, năm nhà còn lại đều phải dựa vào thực lực của mình để cạnh tranh. Thực lực đội của hắn chỉ có thể nói là trung bình, thế nên mới muốn dựa vào trung đội trưởng mới nhận chức, vì thế cũng tốn rất nhiều tiền và cuối cùng gặp phải Locke. Nhưng không sao, chỉ cần là trung đội trưởng là được.
Akano nhanh trí nhận ra đây là người mà Locke sắp xếp, bèn đi theo Henry đến quân doanh. Những người dân đang đứng xung quanh giật thót tản ra hai bên. Henry không đến một mình, hắn ta mang theo một vài bảo tiêu, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng chứ thực ra chỉ mạnh hơn người thường một chút, cái chính là họ mặc y phục của vương quốc Faustain. Những người dân Charlie ngu dốt sẽ nghĩ bọn hắn là lính của Faustain, đám người này vốn bảo vệ những nhân vật lớn, ấy thế mà giờ đây thể hiện rõ sự nịnh bợ của mình đối với Akano, kẻ ngốc cũng nhận ra nàng ta hẳn là có quan hệ với cấp cao.
- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút ra ngoài!
Henry có lẽ bắt đầu khó chịu vì bị những người xung quanh nhìn chằm chằm, bọn họ bị đuổi lập tức biết thân biết phận rời đi.
- Ta còn đang đợi ca ca nữa…
Akano có lẽ bị tiếng la hét bực dọc ban nãy của Henry dọa cho sợ, chỉ dám nhỏ giọng nói.
- Ca ca? Trung đội trưởng Locke không có nói cho ta biết, thôi không sao, ca ca của phu nhân ở đâu, gọi tới đây luôn đi.
Hắn ta xum xoe nói.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca