Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 16

Lại nói Hách Liên Du mặc dù vội vàng lôi Tư Mã Chu đi thật ra cũng không phải vào cung, mà đi phủ Thừa tướng, vào thư phòng rõ ràng Hách Liên Chi đang ngồi nấu nước pha trà bên chiếc bàn con, Tư Mã Chu nói: “ Ngươi lão này như bị giật kinh phong vậy, đưa ta đến đây chẳng lẽ chỉ ngồi uống trà, hù ta giật mình” 

Hách Liên Chi khom người thi lễ nói: “Ra mắt thế bá, mời ngài tới không liên quan đến phụ thân, là chủ ý của vãn bối” 

“Oh”.

Nghe lời nói của Hách Liên Chi, Tư Mã Chu lúc này mới ngồi yên, Hách Liên Chi liền hai tay dâng trà cho Tư Mã Chu nói: “Phụ thân gần đây đêm không thể say giấc, ta đây là con, không thể không vì thân thể phụ thân mà ưu phiền” 

Tư Mã Chu nhìn lướt qua Hách Liên Du, đúng là sắc mặt kém cỏi, thở dài nói: “Lão phu biết lão ta buồn cái gì, ta so với ngươi còn đứng ngồi không yên hơn” 

Hách Liên Du thấp giọng nói: “Lời này là đại bất kính a, thân thể Bệ hạ đoán chừng kéo dài đến cuối tháng, không qua nổi mùa xuân này, tình hình hiện nay ở Tinh trấn ngươi xem ra còn rõ ràng hơn ta, Tư Mã Tuấn không phải đang phụng mệnh trấn giữ ở Nghiệp thành sao, Nghiệp thành lại không bằng Tinh trấn. Hai miền nam bắc đã vào thế giằng co, trận đại chiến này kéo dài bảy năm cuối cùng cũng chuẩn bị mở màn, cựu thần làm sao không buồn”

Tư Mã Chu ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía Hách Liên Chi hơi mỉm cười nói: “Thường nghe Nghiêu Quốc nói trong Tam công tử,kinh thành Hách Liên, đối với binh thư chiến pháp rất có kiến giải, theo hiền chất, hiện nay thực lực của chúng ta có mấy phần thắng?”

Hách Liên Chi thong dong bỏ chung trà trong tay xuống, trầm ngâm trong chốc lát mới đáp: “Nói thật, nếu như một khi khai chiến, chúng ta chín phần sẽ bại trận” 

Hách Liên Du cùng Tư Mã Chu không khỏi đồng thời hút khí lạnh, Hách Liên Du vội la lên: “Nhớ bảy năm trước chúng ta còn mấy phần thắng, hôm nay ngay cả mấy phần thực lực kia cũng không có sao?” 

Hách Liên Chi thản nhiên nhấp một ngụm trà nói: “Bảy năm trước, quân phương bắc mặc dù nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng nhiều năm liên tục chinh chiến không biết mệt mỏi, lương thực cung cấp cho phương bắc tương đối thiếu thốn. Hiện nay sau bảy năm, phương bắc trải qua bảy năm nghỉ ngơi lấy sức, chỉ một mình Chiêu vương, con không thể không nói thật là một thân kỳ tài ngút trời, không khỏi dụng binh như thần, ở nông thôn khai khẩn, trước an dân trị quốc, cũng có thể coi như một đời Thánh chủ. Hôm nay người ta lương thảo tồn rất nhiều, binh nhiều ngựa tốt, xem xét binh sĩ phương nam của chúng ta trong mấy thập niên nay, sao có thể chống lại người ta như lang hổ, thế nên ta nói cuộc chiến này chắc chắn thất bại”.

Tư Mã Chu trong nháy mắt toát ra tầng mồ hôi lạnh, trầm mặc chốc lát nói: “Ngươi nói chín phần, vậy là còn một phần cơ hội thắng, phần thắng này con dựa vào đâu mà nói” 

Hách Liên Chi cười, ánh mắt vô ý ngắm nhìn hoa đào đang nở rộ ngoài hành lang, đáy mắt thoáng chốc biến thành ôn nhu nhàn nhạt: “Phần thắng con nói chính là đệ tử của thế bá” 

Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du đồng thời kinh ngạc kêu lên: “Ngươi nói nha đầu Tiểu Nguyệt kia” 

Hách Liên Chi gật đầu một cái, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười. Một năm không thấy, tiểu nha đầu này rất khó gặp, nhìn đóa hoa đào nở rộ đâu đâu cũng chỉ thấy hình ảnh tiểu nha đầu kia cười, lanh lợi thông minh, khiến người ta vừa gặp khó quên. Tư Mã Chu âm thầm quan sát Hách Liên Chi, thầm nghĩ: Không hề nghe nói y và Tiểu Nguyệt có tiếp xúc gì, gặp mặt bất quá cũng chỉ mấy lần vội vàng, nhưng theo kinh nghiệm của Tư Mã Chu, Hách Liên Chi xuất sắc trước mặt này, lúc nhắc tới Tiểu Nguyệt, trong mắt lơ đãng toát ra tia sáng rực rỡ, hoàn toàn chính là tâm tư của một nam tử đối với Tiểu Nguyệt, không trách được có lời đồn rằng Hách Liên Chi hơn hai mươi tuổi lại cự tuyệt tất cả thế gia hôn sự, thì ra là như vậy.

Nhưng cho dù Tư Mã Chu biết Tiểu Nguyệt không đơn giản như vậy, cũng tuyệt không nghĩ đến nàng có ảnh hưởng gì đến chiến tranh, chiến trường từ xưa tới nay vẫn là đất trời của nam nhi, một cô gái yếu ớt có thể làm gì. Thế nhưng Tư Mã Chu đối với ánh mắt của Hách Liên Chi lại có lòng tin tuyệt đối, mặc dù y vẫn còn trẻ tuổi, nhưng ngoại trừ đang truyền thụ binh pháp ở Thái học ra, còn kiêm luôn những sự vụ trong Binh bộ, với dụng binh lại rất có trình độ. Y đã nói như vậy, tất nhiên có vài chuyện mình không biết, mặt khác suy nghĩ vì sao Hách Liên Chi thích Tiểu Nguyệt lại có thể đẩy cô gái mình thích vào chiến tranh tàn khốc. Dù nghĩ không ra, nhưng quốc sự trước mặt, Tư Mã Chu vẫn mở miệng nói: “Nói thật làm thầy trò với nha đầu kia bảy năm, quả thật đã mang lại cho ta vô vàn niềm vui, mọi phương diện nha đầu kia đều biểu hiện bất phàm, nhưng binh pháp ngay cả lão phu bản thân mình còn không hiểu, cũng không biết nha đầu kia có hiểu hay không, dựa vào đâu mà hiền chất nghĩ như thế… theo lão phu biết, ngươi và nha đầu kia chỉ mới gặp gỡ vài lần” 

Hách Liên Chi đáp: “Đúng vậy a, vài lần mà thôi, nhưng vài lần đủ để tại hạ biết, nàng kinh tài tuyệt diễm như thế nào. Năm ngoái ta đáp ứng lời mời đến học viên Phong hoa chủ trì cuộc thi toàn quốc, vào giờ ngọ nghỉ ngơi nhàn hạ, vô tình đi tới vườn của lớp sơ cấp, trong rừng đào kia, nha đầu đang kể chuyện cho một nam tử. Câu chuyện đó ta chưa từng nghe qua, lại hàm chứa rất nhiều mưu kế sâu xa cùng chiến thuật, thiếu niên kia mặc nho bào, cùng nha đầu kia rất thân mật” 

Tư Mã Chu buồn bực suy nghĩ một lúc, lại hiểu ra cười nói: “À, nam tử ngươi nói hẳn là Kỷ Thần Tinh”

“Kỷ Thần Tinh” Hách Liên Chi thì thào hỏi nhỏ: “Hắn là ai?” 

Tư Ma Chu nói: “Là huynh trưởng ruột thịt của Tiểu Nguyệt, hiện tại mặc dù mới học sơ cấp Thượng, bất quá tính cưỡi ngựa bắn cung thì có thể tốt nghiệp trung cấp học viện rồi, tiểu tử kia từ nhỏ ham mê đánh giặc, thường thường quấn lấy Tiểu Nguyệt nghe kể chuyện lịch sử” 

Hách Liên Chi gật đầu thầm nghĩ: Thì ra nam tử mày rậm mắt to kia chỉ là huynh trưởng ruột thịt mà thôi. Tư Mã Chu thở dài thật sâu nói: “Cho dù nha đầu kia thật hiểu những thứ này, nhưng nàng từ trước đến nay cơ trí, lại khiêm tốn an phận, như thế nào bảo nàng giúp chúng ta chuyện này đây. Dù ta có là sư phó của nàng, cũng không thể ép buộc suy nghĩ của nàng đúng không?”

Hách Liên Chi lại thầm nghĩ: Đúng vậy, một bài thơ hoa đào truyền khắp Nghiêu Quốc kia, không phải là ý tưởng của nha đầu kia sao. Không mong như mộ anh hùng hào kiệt, không rượu không hoa hoá ruộng cày. Cuộc sống chốn điền viên mới là lý tưởng của nha đầu kia, nhưng trong tình thế hôm nay, cũng là tự hỏi chút lòng mình, lần này… 

*bài thơ hoa đào của bạn Nguyệt là bài Đào hoa am ca của Đường Bá Hổ

Ngoài cửa sổ tường viện, hạnh hoa đã úa nát, tí tách mưa xuân, làm cho Tiểu Nguyệt dường như có cảm giác mình đang ở Cúc Nguyêt các ở Nguyệt thành, nhưng đây chỉ là vọng tưởng. Tiểu Nguyệt nhớ không phải là Cúc Nguyệt các, mà là tưởng niệm căn nhà nhỏ bé của mình, nhớ chính mình đã tự tay trồng cây kim ngân cây nho ở tiểu viện, theo trận mưa xuân này,có hay không đã cao hơn chút đây, mình còn muốn để cho phụ than chuẩn bị tìm những hoa cỏ kia như thế nào đây, còn có Hồ Tử, việc học của Hồ Tử có còn tiếp tục không, đây tất cả những thứ Tiểu Nguyệt dị thường nhớ.

Vốn là ở kinh thành đợi chỉ mấy ngày về, nhưng sư phó cùng Vân Tử Xung luôn lần lượt kéo thêm ngày. Thỉnh thoảng ba đến năm lần, Hách Liên Du cũng mời Tiểu Nguyệt tới phủ, không phải ngắm hoa thì là xem cá, nếu không chính là đi đứng khó chịu, muốn Tiểu Nguyệt châm cứu cho ông, quả thật đủ lý do phong phú. Mọi thứ khiến Tiểu Nguyệt ảo giác, những người này liên hiệp muốn giữ mình ở lại Nguyệt thành, nhưng vừa nghĩ lại thấy cũng không đúng lắm, Vân Tử Xung cùng Hách Liên Chi từ trước tới nay vẫn luôn nhìn nhau không vừa mắt, không biết vì sao, Vân Tử Xung đối với Hách Liên Chi luôn có chút phòng bị cùng địch ý, nhưng việc Tiểu Nguyệt lưu lại trong phủ Hách Liên, Vân Tử Xung ngược lại không có can thiệp, tóm lại hết thảy đều rất quỷ dị.

Hôm nay cũng hơn một tháng, mắt thấy sắp vào tháng sáu, mình cũng nên về nhà, ở kinh thành đã một tháng rồi, Nghiêu Quốc hôm nay tình thế cũng ngày càng nguy hiểm, mình cần mau sớm thoát thân mới đúng. Hơn nữa ba ngày gần đây, không chỉ có Tư Mã Chu, phụ tử Hách Liên Du, cả Vân Tử Xung cũng không thấy bóng dáng, Tiểu Nguyệt đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên từ phương hướng Hoàng cung truyền đến ba tiếng chuông” đông, đông, đông”, Tiểu Nguyệt không khỏi chấn động, đây chẳng lẽ là chuông tang. Tiểu Nguyệt vội vàng đẩy cửa hành lang ra, hướng nơi xa nhìn quanh, mưa bụi liên tục rơi, chuông tang không ngừng gõ vang, thùng thùng tiếng chuông, phảng phất xuyên thấu màn mưa truyền đến chân trời, bầu trời Nghiêu Quốc phải đổi rồi. Quả nhiên, một thế hệ Nữ đế của Nghiêu Quốc vào mùng ba mươi tháng năm đã băng hà, hưởng thọ sáu mươi chín tuổi, di chiếu Thái tử Vân Diệp kế vị, xưng danh Hiển Tông, Vân Tử Xung được phong đông cung thế tử.

Ngôi vị Hoàng đế của Vân Diệp vẫn chưa ngồi nóng, bảy ngày sau Chiêu vương khởi binh, xưng danh “Tôn thất chi loạn”. Bảy ngày, trong suốt bảy ngày, Chiêu vương Vân Tử Liệt liền mang binh qua sông Tinh Nguyệt, hạ những ba thành phía Nam, có thể thấy được sự chênh lệch rất lớn giữa binh lực Nam Bắc. Qua bảy năm, binh lính phương Nam càng không chịu nổi thêm một kích. Trước trận đấu, Tư Mã Tuấn trúng tên, nhưng vẫn thối lui đến Uyên thành trấn thủ, có thể nghĩ, triều đình tất yếu sẽ phải phái một vị đại tướng dẫn đầu, nhưng tìm được người này lại là chuyện rất khó. Phải nói quan văn triều đình có dư, nhưng võ tướng, mấy thập niên gần đây Nghiêu Quốc không hề có chiến sự, trừ Tư Mã Tuấn, thật có thể nói không tướng để phái.

Cho dù Hách Liên Chi tuyệt đỉnh thông minh, cũng chỉ là quân sư mà thôi, mang binh cũng không được, nhất thời cả triều giật mình, dân chúng hoảng sợ, những thứ này ngược lại Tiểu Nguyệt không lo nghĩ gì, nói thế nào, khởi binh đánh giặc là chuyện cách nàng mấy ngàn năm, nhưng đầu mùng tám tháng sáu, thánh chỉ cấp bách đưa đến, lại phái một người mà Tiểu Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ đến, Hồ Tử.

Mùng mười tháng sáu, Hồ Tử đến kinh thành, Tiểu Nguyệt thậm chí một chút tin cũng không biết, Hồ Tử cũng đã vào kinh, tiếp đến xảy ra rất nhiều kịch tính. Mười một tháng sáu Hồ Tử vào cung điện tỷ thí võ, ngay cả Thái học võ giám sinh bảy người, Hồ Tử đều thắng. Hoàng thượng long tâm mừng rỡ, đặt bút vung lên sắc phong Kỷ Thần Tinh là đại tướng trẻ nhất trong lịch sử Nghiêu Quốc từ trước tới nay, nội trong ngày đi Uyển thành ngăn chặn địch, bất quá một đêm tên tuổi Kỷ Thần Tinh mọi người đều biết. Đấy là một buổi chiều mười một tháng sáu, sau khi hết thảy đã được quyết định thì tin tức mới đến tai Tiểu Nguyệt, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.

Tại phủ Thế Tử, Tiểu Nguyệt gặp được Hồ Tử một thân nhung trang, trong lòng Tiểu Nguyệt ngũ vị phức tạp. Trong phủ náo nhiệt, các tướng sĩ hầu hạ Hồ Tử, khiến Tiểu Nguyệt như rơi vào mộng, hoảng hốt qua đi, Tiểu Nguyệt âm thầm suy nghĩ, chức tướng quân này sao lại rơi trên đầu ca ca mình, những công tử thế tộc, Thái học giám sinh, đối đầu với kẻ địch mạnh đã chạy đi đâu rồi? Cho dù Hồ Tử cưỡi ngựa bắn cung thật xuất sắc, Tiểu Nguyệt cũng không ngây thơ tin rằng, triều đình lớn như thế, lại tìm không ra một người mạnh hơn Hồ Tử, rõ ràng đã có người sắp xếp, mục đích của người này là gì.

Nội tâm hỗn loạn, Tiểu Nguyệt nhất thời cũng không biết rõ, nhưng khi nhìn thấy Hồ Tử hưng phấn vui vẻ, lời nói của Tiểu Nguyệt vẫn vương trên khóe miệng, không thể nói ra, trên mặt miễn cưỡng nở ra nụ cười sáng lạn nói: “Chúc mừng ca ca”

Vì Tiểu Nguyệt biết mơ ước của Hồ Tử, chính là làm một đại tướng quân uy vũ, ra trận giết địch, da ngựa bọc thây, nhưng ca ca đơn thuần nào biết được, địch nhân hắn đối mặt là một Vân Tử Liệt như lang như hổ. Tiểu Nguyệt hiểu được, ca ca nếu như đi chuyến này, chỉ sợ là Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về. Chính mình sao có thể tiếp nhận kết quả đấy, cha mẹ sao có thể tiếp nhận kết quả đấy.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt không khỏi cười khổ, hiện tại hối hận đã muộn, lúc trước nếu mình không mang Hổ Tử học viện Phong Hoa, cho dù chỉ làm một thợ săn vùng núi, ít ra không cần lo lắng đến tính mạng. Tiểu Nguyệt ngồi trên nhuyễn tháp ở thư phòng cân nhắc một đêm, thiên không mờ mờ sáng thì Tiểu Nguyệt cũng hạ quyết tâm. Cuối cùng nhìn thoáng qua Cúc Nguyệt các, đứng dậy viết xuống một bài thở ở án thư: 

"Thuở non nước nổi cơn gió bụi. 

Hết ngày vui nhặt củi, hái rau. 

Trách ai ham cái phong hầu. 

Một quan được việc vạn đầu đen rơi."

(Kỷ Hợi tuế (Hy Tông Quảng Minh niên) do Tiêu Diêu dịch)

Sau lần này, mình coi như trả sạch ân tình cho Tư Mã Gia, bản thân cũng không còn gì bận tâm nữa, coi như trong hoạ có phúc. Tìm một bộ nam trang bình thường mặc vào, Tiểu Nguyệt ra khỏi Cúc Nguyệt các, leo lên một cây nguyệt quế thật cao trồng cạnh tường, từ đầu tường lộn ra ngoài, hành động so với lúc hiện đại, chuẩn xác hơn không biết bao nhiêu lần, Tiểu Nguyệt biết đây hẳn là thành quả do chính mình qua năm tháng cũng không hề ngừng tập luyện quyền thuật cùng kiếm pháp mà ông nội đã dạy.

Ở ngoài tường đứng lại, Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn Cúc Nguyệt các trống trơn bên cạnh Lâm Phong uyển, Lâm Phong uyển đã vắng người hơn mười ngày, từ lúc Nữ đế băng hà, Tiểu Nguyệt chưa từng thấy qua bóng dáng Vân Tử Xung, đến giờ nàng có thể hiểu rõ rồi. Tiểu Nguyệt không khỏi cười khổ, có lẽ bản thân hắn sợ không cách nào đối mặt mình.

Tiểu Nguyệt quay đầu trở lại, xuất thần nhìn hướng Hoàng cung, ở trong những tia nắng ban mai có thể nhìn thấy tường rào cùng hàng ngói lưu ly màu vàng bất tận, ngọn đèn dầu đã tắt, cả kinh thành tựa như một con quái thú ăn thịt người, mà mình nhất thời mềm lòng, lại nhảy vào miệng thú. Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu mỉm cười, hướng về phía hoàng cung xa xa thấp giọng nói:

“Tạm biệt, Vân Tử Xung”.
Bình Luận (0)
Comment