Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 44

Vân Tử Liệt đưa tay lấy dây đeo phỉ thúy tỳ hưu trên cổ Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng tháo xuống, cẩn thận tỉ mỉ, quả thật là của mình. Nói như vậy, nàng thật sự là cố nhân của mình, trách không được, tháng giêng ngày ấy, gặp nàng tại Nghiêu sơn, nàng liền dùng loại ánh mắt này nhìn mình, hoá ra nàng đã sớm nhận ra mình. Vân Tử Liệt cúi đầu nở nụ cười, một lần nữa đánh giá Tiểu Nguyệt đang ngủ an tĩnh, giữa lông mày lờ mờ còn có thể tìm được một chút nét của khi đó, kỳ thật mình vậy mà đã quên, đôi mắt của nàng rất dễ phân biệt, ấm áp mà trầm tĩnh.

Vân Tử Liệt sững sờ nhìn nàng trong khoảng khắc, đem Tỳ Hưu một lần nữa đeo trở về cho nàng, khi đó lại gần nàng, có mùi thuốc cực kỳ đặc biệt xông vào mũi. Vân Tử Liệt nhìn nàng đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, nhẹ tay nâng cằm nàng, tại khóe miệng của nàng khẽ hôn một cái, thấp giọng nói: "Tối nay trước hết buông tha ngươi, xem như chúng ta quen biết đã bảy năm" 

Đứng lên cởi áo khoác, nằm bên cạnh Tiểu Nguyệt, chống tay nghiêng đầu nhìn nàng, đưa tay cẩn thận đặt cổ nàng dưới tay y, nàng hơi vùng vẫy, liền đem nàng ôm vào lòng mình, ôn hương nhuyễn ngọc, cực kỳ thoải mái. Vân Tử Liệt cảm giác như mình được toàn bộ mọi thứ, một cảm giác rất viên mãn.

Từ đêm đấy bắt đầu, Kỷ Tiểu Nguyệt bị Vân Tử Liệt lưu lại tẩm điện nghỉ ngơi, Tiểu Nguyệt ngay từ đầu lại vẫn không quen, nhưng hai ngày qua, Vân Tử Liệt vẫn cực kỳ quy củ, chỉ ôm nàng mà không có động tác dư thừa nào, Tiểu Nguyệt cũng yên tâm. Buổi tối ở tẩm điện, ban ngày Tiểu Nguyệt vẫn sẽ trở lại tiểu viện cùng Hổ Tử và cha mẹ, dù sao đại hôn qua đi sẽ không thuận tiện như vật, cho dù Tiểu Nguyệt không học qua, cũng biết làm Chiêu vương phi hẳn là bề bộn nhiều việc, ít ra cần tiếp kiến một vài nội quyến của thần tử trọng yếu, liên lạc cảm tình của quân thần. Những thứ này đều là tất yếu, tuy Vân Tử Liệt trước mắt vẫn là Chiêu vương, nhưng theo Tiểu Nguyệt quan sát những ngày gần đây, vô luận là quy mô của Tinh Thành hay là thể chế, đều cùng Nghiêu kinh ngang hàng, Vân Tử Liệt thiếu chỉ là cái danh hoàng Hoàng đế mà thôi.

Tiểu Nguyệt cúi đầu thở dài, nhấc chân ra khỏi tiểu viện, vào ngự hoa viên, trải qua đêm đó ở Di Nhiên đình, Tiểu Nguyệt không khỏi dừng lại cước bộ. Đêm đó chỉ cảm thấy được cái đình này cực kì mát mẻ, nhưng hiện giờ ban ngày lại phát hiện Di Nhiên sảnh cực kì xinh đẹp, mặt bằng hình vuông, ba gian, bên mặt cực kỳ rộng rãi, đình cùng mái hiên đều là ngói lưu ly vàng, hai bên nam bắc có thạch lan bản, chính giữa thiết kế hai bậc thang ở cửa ra vào, mái hiên ba mặt rộng mở, cực kì đặc biệt.

Tiểu Nguyệt bất giác cất bước đi vào trong đình, đến ngồi vào chỗ của mình, nhìn ra hồ Thanh Hà, gió nhẹ lướt qua, từng đợt từng đợt hương sen lượn lờ, thật là thoải mái. Ngồi ở mái hiên rào chắn bên cạnh, nghiêng đầu thưởng thức hoa sen trong hồ, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào một đám hình tròn trên lá cây, hắt ra một mảnh xanh lục sáng trong thông thấu, chiếu rọi một nhành nhánh hoa sen trong nước, càng thể hiện vẻ kiều diễm sáng lạn.

Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới hai câu trong “Phi điểu tập” của Thái Qua Nhĩ: "Sinh ra sáng lạn như hoa mùa hạ, chết rồi lại an tĩnh như lá mùa thu” 

Đây là chí hướng nên hướng tới trong cuộc sống, chính mình chỉ sợ làm không được, cúi đầu thở dài, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của cung nhân: "Bẩm Vương Phi, Mị Cơ phu nhân xin quấy rầy" 

Tiểu Nguyệt quay đầu, đối diện là một đôi mắt đẹp tràn đầy ghen ghét, chủ nhân đôi mắt đứng ở bậc thang ngoài đình, dưới ánh mặt trời, dung mạo của người này có thể sánh với mặt trời, là một vưu vật mỹ lệ đầy mị hoặc. Tiểu Nguyệt không khỏi nở nụ cười, đây đại khái là một mỹ nhân trong hậu cung của Vân Tử Liệt đi, ngày đó vội vàng, chỉ cảm thấy mỹ nhân tới đón tiếp Chiêu vương tất cả đều mỹ lệ tuyệt luân. Thong thả đi ra, Tiểu Nguyệt phát hiện, thực xứng với chữ khuynh thành tuyệt sắc, bên cạnh mỹ nhân còn có một nữ nhân, nhìn Tiểu Nguyệt với ánh mắt cực kì kỳ quái, phức tạp khó có thể suy đoán, tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng có thể thấy được ngũ quan hai người có chút giống nhau, nói không chừng có quan hệ tỷ muội huyết thống, Tiểu Nguyệt mỉm cười khoát tay nói: "Không sao, để bọn họ vào đi" 

Cung nhân có chút khó xử nhìn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt nói: "Yên tâm, Vương gia nếu giáng tội, ta sẽ xin tha thứ"

Cung nhân lúc này mới khom người đứng ở một bên, hai nữ nhân này không phải ai xa lạ, chính là Mị Cơ cùng tỷ tỷ Lệ Cơ của ả, cũng là tiểu thiếp thất phu nhân của Tư Mã Tranh, tiến cung hai ngày vẫn chưa tìm được cơ hội tiếp cận Kỷ Tiểu Nguyệt. Ả mất chút tâm tư mới nghe được Kỷ Tiểu Nguyệt ban ngày thường ở ngự hoa viên, cho nên Lệ Cơ mới thay đổi biện pháp, rủ Mị Cơ đi ngắm hoa, Mị cơ ngay từ đầu không nghĩ ra, bởi vì không có Vân Tử Liệt tuyên triệu, nữ nhân như bọn họ không thể tự tiện đi ngự hoa viên, quy củ này là sau khi Kỷ Tiểu Nguyệt đến đây mới có.

Có thế thì thôi, quả thật khiến người ghen ghét, từ sau khi Kỷ Tiểu Nguyệt tiến cung, Chiêu vương cũng chưa đến hậu cung, cũng không tuyên triệu ai đi thị tẩm, ngày hôm qua tìm hiểu tin tức, mới biết y ngày ngày đều cùng Kỷ Tiểu Nguyệt ngủ cùng giường. Đây chính là thay đổi thói quen của Chiêu vương trước kia, mọi người đều biết, Chiêu vương Vân Tử Liệt đối với nữ nhân có tiếng vô tình, nữ nhân từng bị triệu thị tẩm đều nói, Chiêu vương sẽ không ngủ lại, nhưng lệ thường này lại bị phá bởi Kỷ Tiểu Nguyệt, mà còn cơ hồ mọi người đều thấy ngày ấy Chiêu vương hồi cung, thấy được sự ôn nhu đầy tình cảm khác xa với Vương gia của trước kia.

Cơ hồ trong một đêm, Kỷ Tiểu Nguyệt trở thành địch nhân khiến tất cả nữ nhân trong hậu cung của Chiêu vương hâm mộ và ghen tị, Mị Cơ đương nhiên cũng không ngoại lệ, mà ả dường như càng có lý do để hận nàng. Dù sao trước khi xảy ra chiến tranh tại Uyển thành, Mị Cơ vẫn là nữ nhân mà Chiêu vương sủng ái nhất, về sau bởi vì Kỷ Tiểu Nguyệt, ả xem như hoàn toàn bị lạnh nhạt. Điều này làm Mị Cơ luẩn quẩn trong lòng, Kỷ Tiểu Nguyệt chỉ là một nha đầu vừa mới cập kê, thân thể nàng dường như vẫn chưa nảy nở, có thể đem Chiêu vương mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thật sự cực kỳ khiến người ta khó hiểu, đương nhiên danh tiếng của Kỷ Tiểu Nguyệt ả đã nghe qua, tại Hoàn Thải các tiếp xúc tam giáo cửu lưu người nào đều có.

Là người có chút nho văn, liền thích đọc một vài bài thơ cùng văn, trong đó nàng nghe được tối đa là thơ hoa đào của Kỷ Tiểu Nguyệt, thật sự rất được những văn nhân tôn sùng, huống hồ khi đó nàng chỉ mới không tới mười tuổi. Được thiên hạ tôn sùng là Nghiêu Quốc đệ nhất kỳ nữ, hơn nữa suýt trở thành Thái tử phi, Mị Cơ ngay từ đầu còn tưởng rằng đây là một cô gái tuyệt sắc, gặp mặt mới biết, chỉ thanh tú mà thôi, thật sự không rõ, ánh mắt của những nam nhân này nhìn thế nào.

Theo tỷ tỷ Lệ Cơ nói, không chỉ có Thái tử và Chiêu vương, còn có Như Ngọc công tử Hách Liên Chi đều thầm mến mộ Kỷ Tiểu Nguyệt này, càng khiến Mị Cơ không lí do mà ghen ghét. Nghiêu Quốc Tam công tử đều đã thua dưới váy nàng, trí thiên hạ nữ nhân ở chỗ nào, cho nên ả hận, cực kỳ hận, nhưng hận đồng thời cũng có oán, oán Chiêu vương vô tình, oán ông trời bất công, cho dù cho mình dung mạo xinh đẹp vẫn lưu không được ánh mắt nam nhân. Thế nhưng đồng thời cũng thấy may mắn, có lẽ Chiêu vương chỉ nhất thời mê hoặc, có lẽ sau khi nhìn thấy mình, sẽ phát hiện, mình so với Kỷ Tiểu Nguyệt này đẹp hơn không chỉ ngàn vạn lần, có thể một lần nữa lấy lại sủng ái không biết chừng.

Cho nên nghe tỷ tỷ Lệ Cơ tới khuyên nàng đi ngự hoa viên, nàng cũng không phản đối, dựa vào sự sủng ái trước kia của Chiêu vương, Mị Cơ nghĩ cho dù mình làm trái với quy củ, cũng không đến mức bị trừng phạt, vì thế mới theo tỷ tỷ Lệ Cơ đến Di Nhiên đình. Rất xa liền thấy trong đình một bóng dáng màu trắng yểu điệu, toàn thân áo trắng, là hi thế chi bảo Băng Tằm Ti, trong cung Chiêu vương chỉ có một, được Chiêu vương trân quý thật lâu, nhưng hiện giờ lại bị làm thành một bộ trang phục bình thường như vậy, thật sự không thể nào khiến người ta không ghen tị đến phát cuồng.

Mị Cơ vốn định đi vào nhìn rõ ràng, Kỷ Tiểu Nguyệt này rốt cuộc có gì hơn người, lại bị cung nhân ngăn ở ngoài đình, lúc này mới càng thêm căm tức, thế nhưng nghe được thanh âm hòa hoãn của Kỷ Tiểu Nguyệt, Mị Cơ vẫn ức chế không oán hận nàng, nhìn nàng nhàn nhạt nhìn chằm chằm mình, bên trong không có tí ti cảm xúc, giống như chính mình chỉ là một món đồ sứ hoặc bình hoa, chỉ tùy tiện nhìn bọn họ rồi quay đầu tiếp tục xem hồ sen, giống như Mị Cơ cùng tỷ tỷ nàng không tồn tại, khiến người ta cực kỳ tức giận.

Lệ Cơ hiển nhiên so với muội muội càng vững vàng hơn, nhìn Kỷ Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái nói: "Ta từ Nghiệp thành tới, thời điểm tới đây Thái tử gia đã xuất phát" 

Lệ Cơ nói tới đây dừng một phen, Tiểu Nguyệt tuy thân thể vẫn không nhúc nhích nhưng trong lòng vẫn không khỏi hồi hộp một phen, Lệ Cơ tiếp tục nói: "Ta cùng người vừa lúc gặp nhau ở Tấn Thành, người trúng phong hàn, phỏng chừng hiện giờ còn đang trì hoãn tại Tấn Thành" 

Tiểu Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn lệ cơ, ánh mắt chớp lóe nói: "Đã quên hỏi, ngươi là gia quyến của ai"

Lệ Cơ ánh mắt ngả ngớn chớp chớp nói: "Ta một nữ nhân phong trần, nào có nam nhân cố định chứ, chỉ là nước chảy bèo trôi, tới đâu tính đó " 

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ nói: "Ngươi từ Nghiệp thành tới, người ở Nghiệp thành có thể đáng bậc tư sắc như người hầu hạ cũng không nhiều, để ta đoán xem, ngươi là nữ nhân của Tư Mã Tranh đi" 

Lệ Cơ sửng sốt, thầm nghĩ chẳng trách nàng nổi tiếng khắp thiên hạ, thông minh cùng cơ trí, nữ tử nào có thể sánh bằng. Lệ Cơ không lắc đầu cũng không gật đầu, Tiểu Nguyệt trong mắt lại hiện lên sẳng giọng, trầm thấp nói: "Nếu đúng vậy, như thế khi ngươi trở về, xin chuyển lời cho Tư Mã Tranh, những gì hắn làm cho Kỷ gia, Kỷ gia sớm muộn trả gấp đôi" 

Giọng điệu băng lãnh tàn nhẫn, hoàn toàn không giống một cô gái mới vừa cập kê có thể nói ra, Lệ Cơ không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ, trách không được Tư Mã Tranh mệnh nàng tới, nhanh chóng giải quyết nàng. Nếu nàng gả cho Chiêu vương, thứ chờ Tư Mã Tranh không phải chỉ đơn giản là chết, lấy sự lãnh khốc của Vân Tử Liệt, có lẽ chính là họa diệt môn cũng không chừng. Lại nói đến Thái tử Vân Tử Xung, cũng sẽ không đứng về phía Tư Mã Tranh, thế nhân đều biết, Thái tử Vân Tử Xung cùng Kỷ Tiểu Nguyệt, nào chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ, còn có sự che chở từ nhỏ đến lớn, Lệ Cơ trầm mặc nửa ngày.

Mị Cơ trái lại châm chọc cười nói: "Vương Phi thật sự vô tình a, nghe được tin Thái tử sinh bệnh, còn có thể lạnh nhạt như vậy, thật sự làm tiện thiếp bội phục a" 

Tiểu Nguyệt nhăn nhíu mi, liếc nàng một cái nói: "Can khanh để sự, có thời gian ở trong này nói huyên thuyên, không bằng trở về ngẫm lại như thế nào bắt lấy tâm nam nhân" 

Một câu làm Mị Cơ sắc mặt đỏ bừng, tiến lên một bước, giơ tay phải lên cao, liền muốn cho Tiểu Nguyệt một cái bàn tay, phía dưới cung nhân hầu hạ kinh hãi, Tiểu Nguyệt lại nở nụ cười bắt lấy tay của Mị Cơ nói: "Như thế nào thẹn quá thành giận rồi, muốn động thủ, quên nói cho ngươi, chỉ sợ cho dù động võ, ngươi cũng đánh không lại ta. Thế nhưng ta hôm nay tâm tình tốt, không nghĩ muốn đánh, ngươi vẫn giữ tự trọng có vẻ sáng suốt hơn" 

Mị Cơ cảm giác bị tay nhỏ của Kỷ Tiểu Nguyệt bắt lấy cổ tay, lực đạo cũng không lớn, nhưng mình như thế nào cũng tránh không thoát, quýnh lên, đưa tay trái một cái tát đánh tới, Tiểu Nguyệt sắc mặt trầm xuống nói: "Ngươi thật sự không biết tốt xấu, vào trong hồ bình tĩnh đi, đừng ở đây như chó điên sủa loạn" 

Ngoài miệng nói xong, tay phải đưa lên, liền trực tiếp đem Mị Cơ quăng quá rào chắn, bộp một tiếng, Mị Cơ cả người rơi trong hồ, phá tan vẻ kiều diễm ướt át của hồ sen vừa rồi, nhất thời thành tàn nhánh lá vụn. Bên hồ nước không sâu, nước vừa đến ngực Mị Cơ, hiện giờ y phục lụa mỏng của Mị Cơ lại dính nước, hiện ra đường cong lộ liễu. Nhìn qua, càng thêm lực hấp dẫn.

Lệ Cơ hiển nhiên bị một màn này sợ ngây người, tuy nhìn cực kì đơn giản, nhưng Lệ Cơ biết, Mị Cơ là có chút võ công, nhưng Kỷ Tiểu Nguyệt chỉ cử động rất đơn lại khiến nàng ngã ở trong hồ. Điều này chứng minh Kỷ Tiểu Nguyệt không chỉ có là vẻ đẹp trác tuyệt, võ công của nàng hẳn cũng không tồi, Lệ Cơ không khỏi âm thầm kinh hãi, người như vậy thật khó giải quyết, chính mình sao có thể có cơ hội.

Hai ngày này mua chuộc vài cung nhân, nhưng bên người Kỷ Tiểu Nguyệt vẫn như thùng sắt, không tiến vào được, đang lúc xuất thần, Mị Cơ đã chật vật lên bờ, đang muốn xông tới xây xát với Kỷ Tiểu Nguyệt, một tiếng lạnh lẽo trầm thấp truyền tới: "Làm càn" 

Nghe được thanh âm, Mị Cơ lập tức dừng bước, thậm chí thân thể đều có chút sợ hãi hơi run lên, Vân Tử Liệt nhìn lướt qua đình thấy Tiểu Nguyệt hướng hắn nhăn mặt, cười khẽ đáng yêu một mặt, chính mình dường như chưa từng thấy qua, khiến lòng y không khỏi nảy lên một sự sủng nịch nồng đậm. Thật muốn lập tức đem nàng ôm trong lòng bừa bãi yêu thương một phen, nhưng vẫn muốn trước xử lý nữ nhân chán ghét này trước, lại quay đầu nhìn Mị Cơ lạnh lùng nói: "Quy củ ta định ra ngươi đã quên rồi ư, ngươi muốn lãnh giáo một chút trừng phạt của bổn vương sao" 

Mị Cơ vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Chiêu vương, lập tức thay một bộ mặt đánh thương: "Tiện thiếp không dám, thật sự chỉ nghĩ đến bái kiến Vương Phi, ai ngờ Vương Phi lại ghen tị ta tư sắc hơn người, đem ta một quyền đánh vào trong hồ" 

Nói xong nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống, thật sự là hoa lê đái vũ a, Tiểu Nguyệt không khỏi xì một tiếng bật cười, nói với Vân Tử Liệt: "Nữ nhân của ngươi còn có khả năng diễn trò trời cho. Ta xem ra ở lại hậu cung nhân tài cũng không được trọng dụng, không bằng đi hát hí khúc, có thể phát huy tài năng lâu dài. Ta mệt rồi, đi về trước " 

Dứt lời cũng không để ý đến ai, vẫy vẫy tay áo, bình tĩnh ung dung ra khỏi Di Nhiên đình đi tới.
Bình Luận (0)
Comment