Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 48

Du dương mà truyền thống chậm rãi vang lên, Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới những ngày ở Nguyệt Thành, toàn bộ chân thật rành rành trước mắt, muốn xem nhẹ cũng không được, hoá ra mọi thứ thật sự phát sinh ra, không phải một giấc mộng dài. Ông nội nhìn Tiểu Nguyệt, không khỏi hơi nhăn nhíu mi, cảm giác lần này nàng tỉnh lại không còn giống trước kia, nói như thế nào, giống như trải qua chuyện gì, lấy hiểu biết của ông nội đối với Tiểu Nguyệt, nàng giống như đang trốn tránh chuyện gì.

Một khúc kéo xong, ông nội ánh mắt hiền lành nói: "Tiểu Nguyệt, hôm nay ông nội và cháu cùng nói về Bá Vương Biệt Cơ. Tiểu Nguyệt, cháu nói Hạng Vũ có thể coi là Phách Vương không?"

Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái cười đáp: "Ông nội nói vậy thật kỳ quái, ông ấy không phải là Phách Vương sao. Từ xưa đến nay, cũng chỉ có ông ấy có thể coi là Phách Vương, chẳng lẽ không đúng sao"

Ông nội lắc lắc đầu nói: "Dưới cái nhìn của ông, ông ta thật ra chỉ là hữu danh vô thực, không xứng làm Phách Vương, ông ta chỉ là một người nhu nhược"

Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, ông nội nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Lúc trước Hạng Vũ phá vây mà ra, khi đến biên giới Ô Giang, bên người còn có hơn tám trăm kỵ mã, đều là tinh binh lương tướng, luôn lấy một chọi mười, tuy đánh không lại Lưu Bang, ít nhất có thể bảo hộ Hạng Vũ toàn thân mà lui ra, mưu đồ Đông Sơn tái khởi. Có thể thấy được Hạng Vũ không phải không có cơ hội vượt sông tìm đường sinh, chỉ là Hạng Vũ cố chấp cho rằng, trời không giúp ta, không nguyện qua sông, mới tự vận chết. Điều này chứng minh ông ta không phải anh hùng dũng cảm mà là kẻ yếu không dám đối diện với thất bại. Nếu lúc ấy ông ta vượt sông trở về nước Ngô, có lẽ lịch sử hôm nay của chúng ta đã khác, cho nên ông nội nói ông ta không phải bá chủ mà là người nhu nhược. Ông luôn cho rằng, đời người rất dài, ai cũng đều gặp phải gian nan suy sụp, là dũng cảm đối mặt hay lùi bước trốn tránh, hai thái độ này đều ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của một người. Ông tin tưởng một lần trốn tránh, là một trăm lần lui bước, cuộc đời sau cùng cũng chỉ có hai chữ thất bại, cho nên vô luận lĩnh vực nào đều là trò chơi của người dung cảm, người nhu nhược chỉ có thể tự tay đắp phần mộ cho mình. Tiểu Nguyệt, cháu hiểu chứ?"

Tiểu Nguyệt sững sờ nghe ông nội thao thao bất tuyệt, cảm thấy được ông nội nói lời này như hiểu thấu con người nàng. Đúng vậy! Chính mình như con ốc sên trốn ở trong vỏ, cho rằng chỉ cần mình an toàn, sẽ tránh thoát toàn bộ, thật ra tất cả những nơi đi qua,đã để lại dấu vết thâm sâu, khó thể phai mờ, vô luận gian nan thế nào, hạt giống do chính mình gieo mầm đều chờ đợi nở hoa. Đối với một vài chuyện, thật ra chỉ cần hỏi chính tâm của mình đã sớm có đáp án.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt đứng lên, tiến lên ôm lấy ông nội, trên mặt ông nội mỗi bên hôn một cái nói: "Ông nội người thật sự rất lợi hại, cám ơn ông"

Nói xong xoay người đi vào, nhìn lại cháu gái lại khôi phục sinh động như ngày xưa, ông nội không khỏi lắc đầu nở nụ cười: "Nha đầu kia vẫn chưa lớn lên a"

Tiểu Nguyệt trở về phòng mình, một lần nữa từ trong ngăn kéo lấy ra chuỗi Phật châu đeo tại trên cổ tay, đột nhiên Tiểu Nguyệt nghĩ tới một việc, chính mình làm sao có thể tự xuyên trở lại? Nếu không phải cái kia thân thể Kỷ Tiểu Nguyệt xuất hiện tật xấu, chính mình hẳn là không thể trở về, ly rượu do mình uống chẳng lẽ có vấn đề.

Tiểu Nguyệt đầu óc không khỏi hiện lên tình cảnh lúc ấy, Tử Nguyệt bưng rượu khi đó vẻ mặt phức tạp không yên, Tiểu Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, nàng đương nhiên biết Tử Nguyệt sẽ không hạ độc, nhưng ít nhất nàng cảm thấy cảm kích. Nghĩ đến ánh mắt nàng ta nhìn Vân Tử Liệt, Tiểu Nguyệt trầm thấp thở dài một tiếng, ngồi ở trên giường, tình yêu thật sự có thể làm một nữ nhân ghen tị mà đánh mất lương tri. Tử Nguyệt tâm tính không khó đoán, nàng ta có thể chịu được hậu cung khổng lồ cùng rất nhiều nữ nhân của Vân Tử Liệt, nhưng nàng ta lại muốn sinh mệnh của Vân Tử Liệt, giữ lấy địa vị quan trọng nhất không thể thay kia. Thế nhưng nếu Vân Tử Liệt thật lòng với nàng, thật lòng đến thậm chí trong mắt chứa không được bất kỳ ai, nàng ta sẽ nhịn không nổi nữa, gặp phải cơ hội loại bỏ tình địch, nàng ta đương nhiên không biết thời biết thế, tâm cơ của Tử Nguyệt so với người hạ độc kia không tốt hơn được.

Nhưng Tiểu Nguyệt cũng không muốn truy cứu nữa, dù sao dùng hết tâm cơ trong tình yêu, về tình có thể tha thứ, nàng ta ít nhất so với chính mình dũng cảm hơn. Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt không khỏi nghĩ đến Tử Xung, kỳ thật một khắc xuyên trở về kia, Tiểu Nguyệt trong đầu nghĩ đến chỉ có Tử Xung, chính mình nguyên lai trong lòng không bỏ xuống được vẫn là Tử Xung. Cho dù hắn không mỹ lệ và cường thế như Vân Tử Liệt, cũng không thể mang cho mình cảm giác an toàn một cách rõ ràng, nhưng hắn lại có thể cho mình ấm áp kéo không dứt, tựa như dòng nước mùa xuân ôn nhuận, từ từ xâm nhập vào lòng của Tiểu Nguyệt, bất tri bất giác tịch tụ lại thành một chốn đào nguyên xinh đẹp sâu tận trong lòng.

Nhớ rõ chính mình đã từng tuyệt vọng nói qua, trên đời này nào có chốn đào nguyên. Hiện tại Tiểu Nguyệt rốt cục hiểu rõ, chốn đào nguyên không ở đâu khác, ngay tại trong lòng, cái gọi là lòng xa đất tự xa, chốn đào nguyên không chỗ nào không có. Tiểu Nguyệt mỉm cười, trong đầu hiện lên tuyệt khuôn mặt sắc nét của Vân Tử Liệt, nam nhân ngay thẳng bá đạo mà mỹ lệ, thật sự khiến người khó có thể cự tuyệt, cho dù Tiểu Nguyệt rất rõ ràng, chính mình thích không phải y, nhưng vẫn thường xuyên bị y mê hoặc cùng cảm động, y là một người anh hùng chí tình chí nghĩa đích thực, nhưng mình cùng y dù sao cũng chậm bảy năm. Còn một người, ôn nhuận như ngọc Hách Liên Chi, ở cạnh y thoải mái khiến người ta khó có thể quên, có thể nói Hách Liên Chi là tri kỷ của mình, y hiểu biết mình hơn nữa tôn trọng mình, là một quân tử không hơn không kém.

Không nghĩ thì đã không biết, hoá ra chính mình có nhiều lo lắng như vậy tại Nghiêu Quốc, tựa như nàng đã làm liên lụy đến vận mệnh một vài người. Ba nam tử xuất sắc này, chính mình thật sự có tài đức gì? Có lẽ bản thân có thể nghĩ ra một biện pháp thoả đáng, an bài mọi người đâu vào đấy, nhưng vấn đề hàng đầu trước hết là bản thân phải trở về đối mặt toàn bộ chuyện này mới có thể giải quyết.

Nếu nghĩ tới bước này, Tiểu Nguyệt nhất định phải an bài mọi chuyện nơi này thật tốt, nàng thật sự không biết, lần này mình phải xuyên trở về thế nào. Thế nhưng Tuệ Không đại sư nếu nói vậy thì sẽ không sai, cho nên vài ngày sau, Tiểu Nguyệt quyết định ở bên người nhà. Tính theo hiện thực, mình ở Nghiêu Quốc đợi hơn bảy năm, mà hiện đại chỉ mới một tháng, nghĩ cuộc đời chỉ như vội vàng trăm năm, không gian và thời gian thường là chuyện khó để giải thích nhất trên đời, có lẽ về sau nàng cùng người nhà không thể gặp lại, có lẽ chỉ là ngăn cách không gian mà cùng tồn tại. Nghĩ như vậy, giống như toàn bộ đều có thể tiêu tan.

Dù sao đối với người nhà mà nói, bình an hạnh phúc dường như mới ở trên tất cả, nghĩ thông suốt, chín ngày sau, Tiểu Nguyệt dung hết chăm sóc hầu hạ người nhà, kéo đàn nhị mà ông nội thích, giúp đỡ bà nội thu thập dược thảo và thực vật để xua muỗi mà ông nội thích. Ba mẹ tan tầm trở về, Tiểu Nguyệt sẽ đích thân pha trà cho ba, cũng nguyện ý cùng tâm sự với mẹ về âm nhạc cổ điển, sử dụng hết cách để làm cho bọn họ vui vẻ. Có lẽ bản thân mình bất hiếu, nhưng cục diện rối rắm kia lại can hệ đến sinh mệnh của quá nhiều người, mình có thể nào ngồi yên không thèm để ý, còn có Tử Xung, mấy đêm nay trong mộng đều là khuôn mặt bi thương cô tịch của hắn, vẻ mặt mất hết can đảm này hàng đêm quấy nhiễu Tiểu Nguyệt.

Đến đêm ngày thứ chín, Tiểu Nguyệt ngồi ở bàn làm việc của mình viết thư để lại cho người nhà, đột nhiên nhớ tới mình đã từng ở Nghiêu Quốc viết hai phong thư, thời điểm viết mỗi phong thư bản thân đều tưởng rằng đây là lần sau cùng, nhưng cuối cùng vẫn không phải. Mỗi phong thư quả thật đều gửi hết nổi lòng trong từng câu, mỗi phong thư tựa hồ đều đại biểu cho ly biệt, sầu não, cùng không còn cách khác. Tiểu Nguyệt trên mặt hiện lên một tia ảm đạm.

Cúi đầu, đem tất cả mọi chuyện mình đã trải qua viết ra tường tận, tuy không thể tưởng tượng, nhưng Tiểu Nguyệt tin, người nhà nếu phát hiện chính mình không thấy nữa sẽ dần dần tiếp thu, dù sao chính mình từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có thể nói dối. Tiểu Nguyệt cảm thấy được người nhà cực kỳ khả năng còn có thể chúc phúc nàng, vì nàng mà kiêu ngạo, dù sao nàng phát động dũng khí đi đối mặt, mặc kệ kết quả tốt hay xấu.

Ông nội không phải đã từng nói, chỉ cần dũng cảm có thể thắng lợi, cố gắng hết sức sẽ không tiếc nuối. Sáng sớm ngày thứ mười, Tiểu Nguyệt ra khỏi cửa, nàng không biết lão hòa thượng nói cơ hội ở nơi nào, nhưng nàng dự cảm mãnh liệt, có lẽ liên quan đến Linh sơn, vì thế nàng vẫn đến núi Linh sơn.

Đến chỗ chân núi, khi đó Tiểu Nguyệt nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ chín giờ, Tiểu Nguyệt ở trong núi ăn bát gà rồi lên núi, theo trí nhớ chậm rãi đi. Tuy Tiểu Nguyệt cảm thấy được chính mình đã trải qua bảy năm dài dằng dặc, nhưng nơi này mới hơn một tháng, chỉ mới vào đầu hạ, trên núi trừ bỏ xanh biếc, cành lá sum xuê, trước mắt tất cả đều là hoa dại khắp núi, so với lần trước nở đẹp hơn, một trận gió núi thổi qua, giống như có tiếng đàn sâu xa truyền đến.

Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trên, đã đến chỗ giữa sườn núi, dần dần xuất hiện tại trước mặt dường như đúng là con đường mà chính mình lần trước đi hái thuốc. Tiểu Nguyệt hơi chút do dự, liền đi lên, đi về phía trước, phát hiện tiếng đàn giống như càng rõ ràng, nhưng vẫn loáng thoáng nghe không ra làn điệu, rất nhanh liền đến vách đá lần trước, Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, Thạch Hộc Lan đã không còn, vách đá là gập ghềnh đá sỏi, cùng mấy khỏa bụi gai ngoan cường sinh trưởng dưới ánh mặt trời mà lay động theo gió.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lại truyền tới một trận tiếng đàn, lần này Tiểu Nguyệt rốt cục nghe rõ ràng, đúng là khúc nhạc mà Vân Tử Xung thường xuyên đàn, khúc Việt Nhân ca. Núi có cây nhưng cây lại có cành, lòng yêu người nhưng người lại chẳng hay. Nhưng tiếng đàn này lại không có nỗi nhớ cùng sự lo lắng mà Tiểu Nguyệt quen thuộc, chỉ là một đau khổ khắc sâu cùng hoài niệm. Tiểu Nguyệt không khỏi theo thanh âm, đi tới hai bước, phát hiện là từ vách núi đen phía dưới truyền đến, Tiểu Nguyệt để sát tai vào vách núi đen, nhìn xuống dưới, sương khói tràn ngập ở giữa, sâu không thấy đáy.

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, cảm thấy được chính mình nếu nhảy xuống, xuyên việt thì không biết được không, nhưng chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ. Tiểu Nguyệt tuy nghĩ muốn dũng cảm đối mặt, nhưng vẫn không có ý định đi tìm chết, nghĩ đến đây, không khỏi lắc đầu, cảm giác trên đầu một trận ánh sáng chói mắt chiếu xuống, Tiểu Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu, lại phát hiện khoảng trời bên ngoài vách đá, trừ bỏ mặt trời không thể nhìn gần, bên cạnh rõ ràng xuất hiện trăng non lưỡi liềm, sáng ngời rõ ràng như đang loé sáng trong bóng đêm, ánh trăng tựa như chiếu từ trên xuống, chiếu vào nơi Tiểu Nguyệt đang đứng.

Phật châu trên cổ tay Tiểu Nguyệt đột nhiên phát sáng hết sức, dần dần lan rộng thành một vầng sáng, đem quanh thân Tiểu Nguyệt bao bọc. Ánh sáng trắng chói mắt chớp lóe, Tiểu Nguyệt giơ tay lên muốn che khuất ánh mắt, lại cảm giác toàn thân không cử động được, ý thức dần dần hút ra chính mình mà đi, bất quá bây giờ Tiểu Nguyệt không có kích động như lần trước, mà là cực kỳ ung dung nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, một thứ ấm áp mềm mại gì đó không ngừng qua lại trên mặt Tiểu Nguyệt, khiến cho Tiểu Nguyệt trên mặt ngứa ngáy, giơ tay quơ quơ, lại đụng đến một thứ gì đấy lông lá xù xì. Tiểu Nguyệt vội vàng mở to mắt, ngồi dậy, thứ đang không ngừng liếm láp trên mặt quả thật là một con chó toàn thân đen bóng, con mắt đang nhìn Tiểu Nguyệt thẳng tắp, màu hổ phách đồng tử sáng trong giống như bảo thạch. Nó phát hiện Tiểu Nguyệt thức dậy, không chỉ không sủa, còn càng thêm tiếp sát Tiểu Nguyệt, lông lá xù xì cọ qua lại trên người Tiểu Nguyệt, làm Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười, giơ tay vỗ vỗ Đại Cẩu nói: "Đây là đâu, chẳng lẽ ta lại xuyên đến nơi khác"

Nhưng không đúng, Tiểu Nguyệt rất nhanh phát hiện, chính mình thấy nơi này rất quen thuộc, ngẩng đầu là có thể thấy, mặt trên là một gốc cây to cùng lá cây hình quạt, chẳng qua màu lá không phải vàng nhạt như trong trí nhớ, mà là sáng long lanh sắc màu hoàng kim. Lần này trong cái hầm này trừ mình ra, còn có một con chó đen làm bạn, không tính quá xấu, bất quá chó đen so với Tiểu Nguyệt linh hoạt. Tiểu Nguyệt không khỏi khẽ cười khổ, cúi đầu nhìn lại mình, lần này xuyên việt quả thật là thân thể của chính mình, không chút nào sai, quần bò áo sơ mi mặt trên đã bừa bãi dơ bẩn khắp nơi, thậm chí còn có mấy vết chân chó rõ ràng.

Dưới người mình, là cái ba lô Nike của chính mình, Tiểu Nguyệt vội vàng mở ra, phát hiện chính mình thật sự ngu xuẩn ghê gớm, sớm biết xuyên qua toàn bộ như thế, liền mang theo chút đồ dùng ở hiện đại, trong bao của nàng toàn những thứ linh tinh, bánh mì, nước khoáng, kẹo cao su, cùng một gói băng vệ sinh dự phòng. Tiểu Nguyệt ảo não vỗ vỗ đầu, lôi ra một cái gương nhỏ chiếu chiếu, mặt cũng là bộ dáng của hiện đại, cùng Kỷ Tiểu Nguyệt của Nghiêu Quốc tuyệt không giống, tuy đồng dạng chỉ là thanh tú mà thôi, nhưng trong gương mình của hiện tại hiển nhiên thành thục hơn nhiều, mà tóc cũng không phải tóc dài, là tóc ngắn, nơi này nếu thật sự là Nghiêu Quốc, lấy bộ dáng này ra ngoài không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Bất quá thời điểm hiện tại tựa như không đúng lúc để phiền não những thứ này, đầu tiên muốn đi ra ngoài trước hết phải ra khỏi cái hầm này, đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng chó sủa trên đỉnh đầu vang lên. Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, trừ bỏ một con chó đen, còn hiện ra khuôn mặt của một người nam nhân đứng tuổi, nam nhân không có râu, cho nên ngũ quan vừa nhìn đã rõ ràng, tuy có thêm nét tang thương cùng nếp nhăn, nhưng có thể nhận ra là Kỷ đại thúc ở cách vách của Kỷ gia thôn. Tóc đã sang màu muối tiêu, thế nhưng càng khiến hắn không còn vẻ thô tục như trước, cho nên Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra được. Kỷ đại thúc là người cực kỳ thiện lương, nhớ rõ thời điểm nhà Tiểu Nguyệt di chuyển đến Nguyệt Thành, Kỷ Thanh Sơn đã đem nhà cửa Kỷ gia đưa cho kỷ đại thúc, nhiều năm như vậy, Tiểu Nguyệt cơ hồ đã sớm quên hắn, không nghĩ tới chính mình lại xuyên trở về, người đầu tiên gặp được lại là hắn, thực không rõ đây là duyên phận gì.
Bình Luận (0)
Comment