Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 56

Nguyệt Thành Cúc Nguyệt các, không bước vào sân, có thể nghe thấy tiếng đàn róc rách truyền đến,

"Núi có cây nhưng cây lại có cành, lòng yêu người người có biết chăng”

Một khúc Việt Nhân ca mang theo tịch mịch và tưởng niệm lướt qua nhánh cây ngoài cửa sổ, lượn lờ trong không trung, lộ ra một loại thê lương khó có đượ. Ngoài cửa sổ tuyết mịn phất phơ, theo gió chậm rãi bay xuống, rơi vào trên ngọn cây nháy mắt liền không thấy tung tích, Vân Tử Xung đứng lên đi đến bên cửa sổ, thân hình gầy yếu lộ rõ vẻ thon dài. Nhớ rõ trước kia, khi đó cũng là tuyết rơi, cùng Tiểu Nguyệt thường xuyên hái mơ nấu rượu, tửu lượng của nàng thường không lớn, cho dù là rượu gạo, nàng cũng một ly đã say, không thể miêu tả được say như thế nào, chỉ có thể nói là đang say, miệng sẽ ngâm nga một vài câu đồng dao không biết tên, còn có một vài câu thơ tinh diệu: "Ca vui bên ly rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao. Hỏi thăm quán rượu đâu à, mục đồng chỉ lối Hạnh Hoa thôn ngoài. Bồ đào rượu rót chén lưu ly, muốn uống tỳ bà giục ngựa đi. Từ mới một vần rượu một be, khí trời năm ngoái gác đình xưa. Đêm nay tỉnh rượu nơi nào, bến liễu lúc trăng tàn gió rét. Tất cả câu thơ đều về rượu” (1,2,3,4)

Vân Tử Xung thích nhất một bài thơ ngắn nọ: "Vừa xong rượu lục nghị. Hỏa lò đất đỏ lung. Trời hôm muốn mưa tuyết. Uống một chén chơi không” (5)

Ý cảnh rất tao nhã lại bình yên, Vân Tử Xung đẩy cửa sổ, từng đợt hương thơm hỗn loạn mát rượi của mai vàng truyền vào, thấm vào lòng người. Trong viện một gốc cây mai già chồi ra, trên chạc cây nở rộ từng đóa nhỏ vàng rực, không diễm lệ lại thơm ngát xa xưa, tựa như người kia ẩn sâu trong trí nhớ mình, kiêu ngạo cũng không khinh người. Hắn cúi đầu, không khỏi sửng sốt, trong mắt hiện lên không tin nỗi, bình tĩnh nhìn bóng dáng trong viện, nàng có chút gầy yếu, khuôn mặt mang đầy phong trần, giống như đi đường thật lâu.

Vân Tử Xung cúi đầu đóng chặt mắt, lần nữa mở cửa, trong lòng không khỏi liên tục cười khổ, có lẽ chính mình lại mơ mộng hão huyền rồi, nhưng là không phải, lại mở mắt ra, nàng vẫn như cũ đứng ở đó không nhúc nhích, thân thể đơn bạc trong gió tuyết lại càng thêm phiêu diêu, trong mắt ánh mắt lóe ra ánh sáng sáng ngời hơn sao, nhìn Vân Tử Xung, trên mặt hiện lên một nụ cười ôn nhu khẽ khàng.

"Tử Xung, ta đã trở về" 

Bóng dáng Vân Tử Xung cơ hồ lập tức biến mất bên cửa sổ, thời điểm Tiểu Nguyệt hoàn hồ, đã được ấm áp ôm vào trong lòng, hơi thở quen thuộc xông vào mũi, Tiểu Nguyệt còn chưa kịp tỉ mỉ cảm nhận, đã bị kéo ra, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt Tiểu Nguyệt chìm đắm vào đôi mắt thâm sâu kia. Ánh mắt y không ngừng lóe ra, môi mỏng hơi hơi mở, cúi đầu nói: "Ngươi đã trở lại, Tiểu Nguyệt. Ngươi thật sự trở lại, ta không phải nằm mơ đúng không" 

Tiểu Nguyệt hiện lên một tia áy náy, nghĩ muốn gật đầu, lại phát hiện cằm vẫn bị khống chế trong tay hắn, Tiểu Nguyệt kiễng chân lên, chậm rãi kề sát vào hắn nói: "Đúng vậy, ta đã trở về, toàn bộ không phải là mộng. Từ hôm nay trở đi, ta cũng không rời khỏi ngươi nữa, Tử Xung" 

Nói xong, môi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mỏng của hắn, trên môi cảm giác ấm áp, khiến cho hốc mắt Vân Tử Xung nóng lên, dùng hết sức lực hôn sâu lên môi nàng. Hoà lẫn nước mắt vào nụ hôn, ẩm nóng mà triền miên.

Trong tay áo thân thương chén ngọc, ngày nào đó chẳng túy lúy say

Mưa lay dương liễu lầu Tâm Nguyệt, hát nhìn đào hoa chút sạch này

Biệt ly rồi mong ngày tái ngộ. Mấy lần mơ thấy được bên người. Đêm soi gương phấn dặm son dồi, ngày trùng phùng xin đừng là mộng.(6)

Triền miên một hồi, thời gian như cô đọng ở giờ khắc này, thể xác và tinh thần gặp lại, linh hồn hoà hợp, khiến cho toàn bộ chân thật mà lại như mộng ảo. Ngoài cửa sổ đã trở nên trắng xoá, tia nắng ban mai sáng ngời phá mây mà ra, chiếu vào bức rèm che trên cửa sổ lưu ly, chiếu ra một mảnh ánh sáng ngọc chói mắt. Vân Tử Xung cúi đầu nhìn, Tiểu Nguyệt mệt mỏi đã ngủ, trên mặt vẫn lưu lại dư vị tình cảm mãnh liệt vừa qua, vành mắt có chút đen, nàng quá mệt mỏi. Vân Tử Xung cầm cổ tay nàng, nghĩ muốn đem nàng ôm chặt vào lòng, mạch đập dường như có chút dị thường, Vân Tử Xung sửng sốt, cầm lên cổ tay nàng cẩn thận bắt mạch, nửa ngày, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, ánh mắt trượt đến bụng dưới bằng phẳng của nàng, bàn tay ấm áp đặt lên đó, không cảm giác được, nhưng quả thật có một tiểu Tiểu Nguyệt hoặc là tiểu Tử Xung đã tồn tại bên trong.

Vân Tử Xung không khỏi có chút tự trách, nếu biết, chính mình vừa rồi sẽ càng ôn nhu hơn, cẩn thận lồng xong mền tơ, Tử Xung đưa tay nhặt lên phong thư rơi trên mặt đất mở ra, không khỏi khẽ cười, không viết cái khác, chỉ có đơn giản mấy câu: “Tình này nếu đã mãi lâu dài, há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều. Có việc trì hoãn, tin tưởng ta. Mùng mười tháng mười, Tiểu Nguyệt chấp bút."

Hoá ra nàng không quên lời thề của hai người, hoá ra chính mình thật sự không phải công dã tràng, cảm tạ trời, cảm tạ Vân Tử Liệt. Vân Tử Xung cơ hồ nháy mắt liền tha thứ Vân Tử Liệt lừa gạt hắn, dù sao muốn quên Tiểu Nguyệt nói thật quá khó khăn.

Nghiêu Quốc Duệ Tông mười năm sau, Nguyệt Vương Phủ Cúc Nguyệt các, bọn hạ nhân qua lại ra vào không ngừng. Bên ngoài Cúc Nguyệt các, Vân Tử Xung cũng không đình chỉ được đi tới đi lui, nôn nóng mà ngồi bất an, bên người có một bé trai ước chừng tám chín tuổi, nhàn nhã ngồi trên ghế đá trong sân, thấy bộ dáng Vân Tử Xung bận rộn đi tới đi lui, không khỏi trợn trắng mắt nói: "Con nói này phụ thân đại nhân, người khẩn trương sao? Loại chuyện một sinh hai hồi phục, tính cả lần này, người đã trải qua ba lần rồi, lại vẫn hoảng hốt như vậy, không biết là thật kỳ quái ư?"

Vân Tử Xung quay đầu liếc nó một cái, đứa con lớn nhất này của hắn tính tình thật sự cùng đương kim Hoàng thượng Vân Tử Liệt ngày càng giống nhau, tựa như Tiểu Nguyệt thường xuyên nói cái từ gì, là gì nhỉ, phúc hắc! Đúng rồi, là phúc hắc! Từ nhỏ bị Vân Tử Liệt nuôi ở trong cung, đã bị tên kia đồng hóa. Nói thật, Vân Tử Xung đến bây giờ đối với Vân Tử Liệt vẫn luôn lo lắng, dù sao đã mười năm, hậu cung lại vẫn rỗng tuếch, làm Tiểu Nguyệt thường xuyên cảm thấy áy náy. Vân Tử Xung đến bây giờ vẫn không rõ, hắn rõ ràng là tên hoa hoa công tử nổi tiếng cả nước, sao chớp mắt lại trở thành Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trong lòng vẫn không loạn rồi? Điều này làm Vân Tử Xung lúc nào cũng thấy đứng ngồi không yên, thấy bất an, cho dù tính cả cái thai này, mười năm, Tiểu Nguyệt đã sinh ba đứa, thế nhưng hai đứa trước chỉ biết quấy rối hoặc dở trò đáng ghét cướp người của hắn.

Tử Xung luôn nhớ rõ hai mươi năm trước, Tiểu Nguyệt sáu tuổi kia, hai bím tóc và đôi mắt sáng trong lưu chuyển, linh khí bức người, nếu sinh một bé gái giống Tiểu Nguyệt thật tốt. Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa chạy tới một bé trai, bộ dáng năm sáu tuổi, hai bím tóc nhỏ đáng yêu vô cùng. Bé vừa bước đến, thấy Vân Nguyệt Diệu đang ngồi một bên, không khỏi lập tức đem nét mặt bướng bỉnh thu lại tám chín phần. Vân Nguyệt Mân dưới sự sủng ái của Tư Mã Chu, cơ hồ đã biến thành tiểu bá vương, bé không sợ mẫu thân ôn nhu, lại càng không sợ phụ thân hoà nhã, chỉ sợ mỗi Vân Nguyệt Diệu mấy tháng mới trở về một lần, tựa như chuột thấy mèo, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nguyệt Mân thấy Vân Nguyệt Diệu, vội vàng đứng vững chào hỏi: "Đại ca" 

Vân Nguyệt Diệu nhìn tiểu đệ liếc mắt một cái, nhăn mày nói: "Sách lần trước ta dạy ngươi thế nào rồi, cha mẹ không rảnh quản ngươi, tính tình bướng bĩnh của ngươi cũng vì thế mà thành. Đi, tới thư phòng ta kiểm tra thử" 

Nguyệt Mân không khỏi nghiêng đầu, đem ánh mắt cầu cứu gắt gao nhìn chằm chằm phụ thân ở cửa, thế nhưng rõ ràng bé đã uổng phí rồi, phụ thân trong mắt từ trước đến nay chỉ có mẫu thân, không khỏi uất ức chu miệng, thầm nghĩ, sách kia nhiều chữ như vậy, sao có thể thuộc chứ, Tiểu Hổ của nhà cô Minh Nguyệt, hiện giờ tám tuổi còn chưa học đến, tự nhiên bắt bé học a. Lão Lục viện trưởng cùng mấy thầy râu bạc ở học viện Phong Hoa mỗi lần thấy bé đều thở dài lắc đầu nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc không có tố chất của mẫu thân" 

Bé thật sự không hiểu, mẫu thân vừa là Kỷ Tiểu Nguyệt lại là Lam Hân Duyệt, dường như nghe nói cũng không ai tưởng tượng được, nhưng không ai dám nghi ngờ, dù sao Hoàng đế đại bá cực kỳ bao che khuyết điểm đối với mẫu thân mình, không được có bất luận chửi bới gì truyền đến, cho nên mặc kệ mẫu thân là Kỷ Tiểu Nguyệt hay là Lam Hân Duyệt, đều là tấm gương vĩnh viễn không người với tới của học viên Phong Hoa, Nghiêu Quốc đệ nhất tài nữ. Mặc dù có một mẫu thân lợi hại như vậy, Nguyệt Mân cũng cực kỳ tự hào, nhưng luôn luôn bị người khác kỳ vọng quá cao, như thế cũng thật không tốt, bởi vì bé chỉ hứng thú với bắn cung cưỡi ngựa mà thôi. Lại nói có đại ca ưu tú như thế, không phải tốt sao, dù sao cha mẹ cũng chẳng mong đợi gì vào bé.

Đại ca rõ ràng lại không nghĩ như vậy, chắc chắn đã học xấu từ vị Hoàng đế đại bá trong cung kia, suốt ngày nghiêm mặt, thấy bé sẽ dạy dỗ, đối với bé nghiêm khắc cực kỳ. Nghĩ đến đây, Nguyệt Mân không khỏi có chút u oán liếc Vân Nguyệt Diệu một cái, Vân Nguyệt Diệu không khỏi bật cười, kỳ thật tiểu đệ có chút vẻ mặt rất giống với mẫu thân, đáng yêu khiến người khác không muốn truy cứu lỗi sai của nàng. Nó đã từng nhìn thấy vô số lần, mẫu thân gây họa xong, liền dùng ánh mắt như vậy nhìn phụ thân, phụ thân mỗi lần đều không đành lòng trách cứ nàng liền qua loa cho qua, tên nhóc này mấy cái khác tuy không giống mẫu thân, nhưng vẻ mặt này, học giống mười phần, khiến Vân Nguyệt Diệu không khỏi mỉm cười. 

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng khóc nỉ non thanh thúy của trẻ sơ sinh, ánh mắt Nguyệt Mân sáng lên nói: "Mẫu thân sinh tiểu muội muội, hôm nay đừng kiểm tra" 

Vân Nguyệt Diệu không còn cách nào trợn mắt nhìn bé, đứng lên dắt tay bé nói: "Hôm nay tạm thời tha cho ngươi, đi thôi, chúng ta đi xem tiểu muội muội" 

Mặc kệ là Vân Tử Xung hay hai huynh đệ, từ khi Tiểu Nguyệt bắt đầu mang thai, đều hi vọng là bé gái, quả nhiên một thai này khiến lòng người vui mừng, là một bé gái xinh đẹp. Vân Tử Xung khẽ liếc mấy đứa con một cái, liền vội vàng vào bên trong nhìn Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt nằm ở trên giường ngầm thở dài, chính mình sắp thành heo mẹ rồi, tính cả thai này, mười năm qua, bản thân vậy mà đã sinh ba đứa. Thế này ở hiện đại, quả thực như lên kế hoạch sinh một đội du kích, nhưng cái tên Vân Tử Xung kia dường như vẫn không hài lòng, chẳng lẽ mệnh của mình thật sự phải làm heo mẹ ư. Cảm giác những ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, Tiểu Nguyệt không khỏi trợn mắt, nhìn đến Vân Tử Xung không khỏi có chút dỗi nói: "Sau này ngươi không được đụng vào ta" 

Vân Tử Xung biểu tình vốn rất đau lòng, nháy mắt trở nên có chút tà mị, cúi đầu đi nhanh đến gần nàng nói: "Không đụng vào ngươi, ta làm không được" 

Nói xong thấp giọng thì thào bên tai nàng một câu tư mật, Tiểu Nguyệt nhất thời hai gò má đỏ hồng, nghĩ đến vừa rồi khổ sở, không khỏi trừng mắt nói: "Nói cho ngươi, nếu ta lại mang thai, ta liền mang theo hài tử đi, đi Nhật thành Thuấn hoa viện nhìn Hách Liên Chi" 

Vân Tử Xung sắc mặt trầm xuống nói: "Ngươi dám" 

Tiểu Nguyệt bĩu môi cường ngạnh nói: "Ta dám đấy, người ta cũng không muốn làm heo mẹ" 

Vân Tử Xung không khỏi có chút đau đầu, nha đầu kia bị chính mình làm hư, ước chừng hai người trải qua quá nhiều cực khổ cùng suy sụp, mới một lần nữa cùng một chỗ, vì thế Vân Tử Xung đối Tiểu Nguyệt cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng, cũng bởi vì quá để ý, đôi khi quản lý quá nhiều, đôi khi nha đầu kia cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng. Trước kia chính mình không có thủ đoạn quản thúc nàng, nhưng sau khi thành thân, Vân Tử Xung phát hiện ở trên giường trừng phạt nàng rất hữu dụng, thường thường nàng không nghe lời leo núi hái thuốc, hắn đều nơm nớp lo sợ, nhớ rõ nàng từng nói, lần đầu tiên nàng đến nơi đây, là bởi vì một gốc thạch hộc lan sinh trưởng trên hốc đá. Về sau mỗi lần đi hái thuốc, Vân Tử Xung đều đi theo, còn nghiêm cấm nàng tiếp sát vách đá nguy hiểm, dù sao hắn không chịu nổi nỗi đau khi mất đi nàng lần nữa, hơn nữa sau khi lại cùng nàng hạnh phúc như vậy.

Thế mà nha đầu kia, luôn luôn thừa dịp hắn ra ngoài xem bệnh cho người ta, vụng trộm chuồn đi hái thuốc, chính mình lại không đành lòng trách cứ nàng, đành phải ở trên giường nho nhỏ cảnh cáo nàng một phen, mà cái loại cảm giác mê muội tận xương tuỷ này, hắn cũng cực kỳ thích. Nhưng nha đầu kia nói cũng có chút đạo lý, ba hài tử hẳn là đủ rồi, đủ để đem nàng chặt chẽ giam cầm bên cạnh mình, kỳ thật để cho nàng không ngừng sinh, cũng là cảm giác sợ hãi không xác định sâu trong đáy lòng của Vân Tử Xung, luôn sợ vừa tỉnh ngủ nàng lại đi mất. Hắn không biết làm thế nào mới tốt, cảm thấy được giữa hai người mối liên quan càng nhiều, huyết mạch càng nhiều, mới càng bền chắc, thế cũng đủ rồi, lại cúi đầu cười nói: "Không đụng chạm ngươi ta làm không được, cơ mà về sau ta sẽ không để ngươi mang thai nữa, dù sao ba hài tử đã đủ nhiều " 

Tiểu Nguyệt không khỏi hài lòng mỉm cười, Vân Tử Xung sờ sờ mặt nàng nói: "Ngủ đi, ngươi mệt mỏi rồi" 

Tiểu Nguyệt lúc này mới cảm giác từng đợt mệt mỏi dâng trào, ngáp một cái, trầm trầm ngủ mất, Vân Tử Xung ngắm nàng thật lâu, mới kéo mền tơ cho nàng, ra khỏi phòng ngủ đi ra ngoài xem con mình. Trên giường bày một cái tã lót nho nhỏ, Vân Nguyệt Diệu cùng Nguyệt Mân hai huynh đệ đang canh giữ ở bên giường, nhìn đứa bé mới sinh quấn trong tã lót đến ngẩn người, Nguyệt Mân nhỏ giọng nói: "Muội muội xấu quá đi..." 

Vân Nguyệt Diệu vỗ vỗ đầu bé nói: "Xấu cái gì, khi ngươi mới sinh cũng y như vậy đó"

Nguyệt Mân nghiêng nghiêng đầu: "Muội muội thật sự quá nhỏ, nhìn kìa, ánh mắt muội ấy động đậy" 

Vừa nói, mí mắt đứa bé giật giật mấy cái, quả nhiên mở mắt, Nguyệt Mân hoan hô một tiếng: "Ngươi nhìn đi, ánh mắt muội ấy thật đẹp, giống mẫu thân, đen sẫm, trong trong" 

Vân Tử Xung đi tới cúi đầu nhìn, quả nhiên, bé gái đã mở mắt ra, ánh mắt rất giống, tò mò đánh giá ba người bên giường, con mắt linh hoạt chuyển động vài cái, ánh mắt lưu chuyển loá mắt. Tiểu Nguyệt Mân nói rất đúng, đứa nhỏ này ánh mắt rất giống Tiểu Nguyệt ngày đầu tiên hắn thấy.

Vân Tử Xung ôm cả hai đứa con trai, nhìn bé con trong tã lót, còn có Tiểu Nguyệt trong phòng ngủ, nhất thời cảm giác chính mình thật may mắn, có thê tử hoạn nạn có nhau, có hai đứa con thông minh và nghịch ngợm, còn có bé gái đang nắm tay chợt cười khanh khách lên kia, hạnh phúc thật ra chính là những thứ này đi, tuy bình thản lại đầy ý nghĩa.

(1)Ca vui bên ly rượu đầy

Đời người thấm thoát tháng ngày được bao

(2)Trích đoạn bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục

Hỏi thăm quán rượu đâu à

Mục đồng chỉ lối Hạnh Hoa thôn ngoài

(3)Trích đoạn bài thơ Lương Châu Từ

Bồ đào rượu rót chén lưu ly

Muốn uống, tỳ bà giục ngựa đi

(3)Trích bài thơ Hoán Khê Sa của Án Thù

Từ mới một vần rượu một be

Khí trời năm ngoái gác đình xưa

(4)Trích bài thơ Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh

Đêm nay tỉnh rượu nơi nào

Bến liễu, lúc trăng tàn gió rét

(5) Trích bài thơ Vấn lưu thập cửu của Bạch Cư Dị

Vừa xong rượu lục nghị

Hỏa lò đất đỏ lung

Trời hôm muốn mưa tuyết

Uống một chén chơi không

(6) Trích đoạn bài thơ Chá cô thiên của Yến Kỳ Đạo

Trong tay áo thân thương chén ngọc, ngày nào đó chẳng túy lúy say

Mưa lay dương liễu lầu Tâm Nguyệt, hát nhìn đào hoa chút sạch này

Biệt ly rồi mong ngày tái ngộ. Mấy lần mơ thấy được bên người. Đêm soi gương phấn dặm son dồi, ngày trùng phùng xin đừng là mộng.
Bình Luận (0)
Comment