Hành Trình Ở Viễn Cổ

Chương 10

Trình Y không biết ở đây nam nhân khác có phải cũng không ngại bẩn mà giặt tẩy cái này cho nữ nhân hay không, tóm lại Hiền làm việc này cho cô làm cho cô rất cảm động cũng rất rung động. So sánh với những người đàn ông ở hiện đại cho dù chưa từng thấy qua BVS cũng nói là xúi quẩy không may mắn. Hiền không ngại nó vừa bẩn vừa thối đem chúng đi giặt sạch phơi khô, hành động này thật sự đáng quý.

Kể từ đó, khi đối diện với Hiền Trình Y ít đi sự đề phòng, đối với hắn dần dần nở nụ cười chân thành.

Hiền càm thấy thái độ của Trình Y đối với hắn thay đổi nên rất là hưng phấn, càng thêm ra sức hầu hạ cô. Mỗi khi cô thay ‘gì đó’ bị bẩn ra đều rất tự giác mang ra sông giặt sạch, thấy vậy Trình Y rất ngượng ngùng. Có lần thừa dịp hắn lấy chúng đi giặt cô liền thẹn thùng ngăn lại, kết quả vẻ mặt Hiền lo lắng chỉ chỉ bụng của cô rồi không để ý cô phản đối mà mang đi giặt sạch.

Lần này của Trình Y có rất nhiều, liên tục hai ngày đặc biệt khủng bố, vừa cử động là tuôn ra ào ạt. Vì vậy hai ngày này đều nằm trên da thú, nằm đến nhàm chán, tóm lại có thể không động thì không động. Ngay cả ăn cơm cũng là Hiền lấy vào cho cô, chỉ khi có nhu cầu cần giải quyết mới đi sau bụi cỏ, thuận tiện thay BVS sạch sẽ.

Có lẽ thấy cô cả ngày ở trong phòng nhàm chán nên hắn nghĩ dỗ cho cô vui vẻ, nên sau khi đi săn trở về hắn mang cho cô một số hoa dại nở rực rỡ, đem hoa đặt chất chồng chung quanh da thú của cô. Sau đó đặc biệt còn đi thỉnh giáo Vân Đóa, lấy một ít hoa cỏ mềm dẻo bện thành hai vòng hoa nho nhỏ, lớn đội lên đầu nhỏ đeo ở cổ tay.

Do lần đầu làm nên không quá quen tay, Hiền lãng phí rất nhiều cỏ cùng hoa, ném bỏ rất nhiều vòng hoa bị hỏng rồi, cuối cùng bện được cũng không kém lắm. Tuy thủ công có vẻ thô ráp nhưng không ảnh hưởng vẻ đẹp của nó.

Trình Y nhận lễ vật này có vẻ thực vui mừng, sau lúc cô bị đau bụng hai ngày đột nhiên nhận quà cảm thấy đặc biệt cảm động. Thấy Hiền tặng hai vòng hoa, đột nhiên trái tim như được lấp đầy, nhìn vẻ mặt Hiền có chút ngại ngùng lại thêm ý tứ nịnh nọt, Trình Y cười rất vui vẻ, lớn tiếng nói cảm ơn với hắn, còn liên tục nói vài lần câu ‘yêu thích’ mới học ở đây.

Trải qua vài ngày ở chung, Trình Y phát hiện Hiền là một nam nhân ôn nhu mà cẩn thận. Tuổi cũng không lớn, so với nam nhân khác trong bộ lạc xem như hắn là trẻ tuổi. Có khi cô tức giận hắn sẽ thật cẩn thận liếc trộm cô, muốn nói chuyện với cô lại sợ cô phát giận, loại bộ dáng muốn làm mà không dám làm nhìn đáng yêu cực kỳ, có nhiều lần suýt chút nữa Trình Y bật cười ra tiếng.

Hiền cũng hái quả dại cho Trình Y, đủ loại quả dại và trứng chim càng không ngừng được mang tới trước mặt cô, thấy cô thích cái nào thì lần sau sẽ tìm nhiều hơn mang đến cho cô. Mỗi khi Trình Y cười thỏa mãn hắn sẽ ngồi trước mặt cô nhìn cô chằm chằm rồi nâng miệng cười như kẻ ngốc.

Hiền đối với Trình Y thật sự quá tốt, mấy nam nhân trong tộc có quan hệ không tệ với hắn đều chê cười hắn. Mà Trình Y cũng không còn yên tĩnh nữa rồi, ban ngày mấy nam nhân ra ngoài săn bắn thì mấy nữ nhân nhàm chán sau khi làm xong việc có khi sẽ tới cùng Trình Y ngồi chốc lát. Có lẽ cũng vì ngôn ngữ không thông nên mấy nữ nhân kia yêu thích tố khổ cùng Trình Y. Bởi vì vô luận phàn nàn cái gì nói bậy về ai đều không cần lo lắng Trình Y đi tố cáo, vì cô nghe không hiểu.

Các nữ nhân sao khi thổ lộ hết tâm tình thì sẽ rời đi có khi sẽ nói tới Hiền, sau đó sẽ nháy mắt ra hiệu với Trình Y, một bộ dáng rất hâm mộ cô có một người đàn ông đối tốt với cô như vậy. Mới đầu Trình Y còn không biết vì sao các nàng lại trêu ghẹo cô, về sau số lần nói nhiều hơn nên cô cũng biết, cảm giác có chút ngượng ngùng.

Tất cả mọi người đều cho rằng Trình Y là vợ của Hiền, cho nên đều xem cô như người một nhà, rất thân thiết.

Cũng không phải tất cả nữ nhân đều đối với cô hữu nghị, có người ngoại lệ, chính là Ulla lúc trước cướp áo lông của cô. Từ lần tranh đoạt trước có lẽ sau đó Niên tộc trưởng khiển trách nàng ta, cũng có lẽ do Hiền đã dưỡng thương tốt nên nàng ta không dám đến nữa, tóm lại là không có lại đến tranh đoạt gì nữa. Có khi ở ngoài tình cờ gặp gỡ thái độ bất thiện của Ulla làm Trình Y nghĩ không nhìn thấy cũng khó, có khi còn nghe được Ulla mắng cô gì đó, trực giác đối phương là đang mắng cô, bất quá cô cũng không sợ. Cũng dùng lời nói của hiện đại mà xông tới mắng to nàng ta một trận, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt kiêu ngạo mà tự mãn trước vẻ mặt sương mù không biết cô mắng gì của Ulla mà đi qua.

Cô biết rõ Ulla chán ghét cô ở điểm nào, có lẽ là không chiếm được áo lông của cô mà cô ta rất muốn nên có thành kiến, Ulla có một em trai tên là Ô Cách, bọn họ không hổ là chị em ruột. Không chỉ lớn lên giống nhau mà cả thần sắc cũng giống nhau, đều là bộ dáng vẻ mặt cao ngạo, con mắt lúc nào cũng đều là tính toán. Có lẽ bởi vì bọn họ là con trai con gái của tộc trưởng, các tộc nhân hoặc nhiều hoặc ít cũng nhường nhịn họ mấy phần. Vì vậy nuôi dưỡng thành bọn họ không coi ai ra gì có thói quen nhìn thấy thứ gì yêu thích sẽ đoạt lấy. Về sau Trình Y mới biết được, ngày ấy các nữ nhân ở trong tộc nghiêm khắc trách cứ Ulla đoạt áo lông của cô như vậy là vì cơ bản các nàng đều nếm qua mùi vị đau khổ bị Ulla cướp đi gì đó.

Hôm nay Hiền săn được một loại động vật toàn thân trắng như tuyết giống như hồ ly nhưng to lớn hơn nhiều, thịt của nó rất non mềm, mà da lông cũng mềm mại dị thường, ưu điểm lớn nhất và vô cùng tốt của nó là không hề bị thấm nước.

Sau khi mang nó về động tác của Hiền thành thạo mà lột da lông của nó, sau đó đưa cho người trong tộc đi nướng. Đồng bạn reo hò mang thịt đi nướng còn Hiền thì hưng phấn mang da lông đi ra bờ sông tẩy rửa sạch sẽ vết máu rồi chạy về trong phòng. Hắn chỉ tẩy sạch mặt máu thịt ở phía dưới, rất cẩn thận không để da lông bị dính nước.

Sau khi vào nhà Hiền đặt tấm da thú trước chân Trình Y, nghiêng đầu nhìn một lát rồi đứng dậy cầm bình gốm bên cạnh chạy ra ngoài, lúc trở về thì bình đầy nước. Thấy vậy Trình Y nghi ngờ nhìn xem hắn, Hiền có chút hưng phấn mà nhìn vào trong mắt Trình Y, chỉ chỉ da lông trên mặt đất ý bảo cô nhìn kỹ, sau đó ‘ào ào’ đổ hết nước lên trên tấm da lông mềm mại sạch sẽ sáng mềm.

“A.” Trình Y cả kinh kêu thành tiếng, đưa tay ra muốn cầm lấy nó, kết quả bị Hiền đoạt trước. Thấy vẻ mặt hắn có chút hả hê đem tấm da thú cầm lên, cô có chút oán giận mà trừng mắt nhìn hắn, trách hắn làm hư đồ tốt.

“Ha ha.” Thấy cô ảo não, Hiền lộ ra nụ cười đắc ý, ngay lúc Trình Y sắm tức giận liền cầm lấy tấm da đưa tới trước mặt cô như hiến vật quý.

“Ơ.” Trình Y trừng mắt nhìn nhịn không được vươn tay ra chạm vào tấm da, chỉ thấy toàn bộ nước Hiền vừa giội lên đã thấm hết vào trong tấm da, lại không có bị rò rỉ ra. Nói cách khác tấm da đem nước hấp thu toàn bộ, nước bị hấp thu cũng không có chảy ra, năng lực hấp thu nước vô cùng tốt. Mà da phía dưới tấm lông thì lại hoàn toàn không thấm nước, một chậu nước lớn như vậy mà lại không có rò rỉ.

“Thì thầm.” Hiền bắt đầu hưng phấn mà nói chuyện, sau đó cầm lấy cây kéo bên cạnh Trình Y muốn cắt bỏ phần da lông không bị thấm nước. Kết quả dùng kéo không thuận tay, vụng về mà cắt một phen, cuối cùng không cẩn thận mà cắt mất một ít lông mềm mại mà cả tấm da thì không cắt được chút nào.

Trình Y thấy vậy vội vàng lấy lại cây kéo, dùng ánh mắt hỏi hắn muốn làm gì.

Hiền ảo não gãy gãy da đầu, tại lúc Trình Y nhìn chăm chú lấy tay múa may trên tấm da lông cho ra một cái hình chử nhật sau đó lại chỉ ra dây treo quần áo ở bên ngoài phòng.

Trình Y ngây ngẩn cả người, sau đó lấy ra một miếng BVS đã được giặt sạch phơi khô chỉ vào nó hỏi: “Ngươi muốn cho ta tấm da lông này làm ra nó hả?”

Tuy Hiền nghe không hiển lời của cô, nhưng xem động tác của cô thì đoán được ý muốn nói là gì, vì vậy dùng sức gật gật đầu.

“Oa.” Trình Y mừng rỡ nhìn tấm da thú màu trắng, trên mặt của nó dài khoảng năm sáu centimet, rất mềm mại. Thứ này trên mặt thấm nước nhanh, mặt sau thì không bị thấm, rõ ràng là vật liệu tốt nhất làm BVS, cô kích động ôm tấm da thú nhiều lần nói cảm ơn với Hiền.

Làm cho vợ mình vui vẻ, Hiền rất là kiêu ngạo, tinh thần vô cùng phấn chấn đem da lông bị ướt phơi nắng trên dây thừng dùng để phơi quần áo.

Lúc này thịt cũng nướng chín, từ xa xa đã ngửi được mùi thơm, người chung quanh thèm ăn đến chảy nước miếng. Do Hiền là người săn được động vật nên hắn được chia nhiều thịt nhất, so với tộc nhân khác thì nhiều hơn gấp bốn lần. Hắn lấy phần thịt non mềm thơm ngon nhất ở phần ngực bụng của con mồi hiếu kính cho tộc trưởng, hắn đưa cho tộc trưởng một nửa phần thịt, phần còn lại dành cho hắn và Trình Y ăn.

Vốn đối với thịt nướng cô không phải rất thích bởi vì không có gia vị, ăn nhiều sẽ ngán, kết quả lần này Trình Y cầm miếng thịt nướng không hứng thú lắm mà nếm một cái lập tức chấn kinh. Miếng thịt này không nhạt mà có một chút vị mặn, hương vị tươi mới lại có vị mặn, điều này làm cho cô chán ăn thịt nướng không có mùi vị hơn mười ngày thật là vừa kinh vừa vui.

Trình Y biết rõ ở đây không có muối, bất kể là nướng thịt hay nấu rau dại hương vị đều rất nhạt, chỉ có cá biệt trong thịt động vật không dễ săn được là có vị mặn. Đoán chừng cũng là bởi vì thỉnh thoảng ăn được thịt động vật có muối mới làm cho tất cả mọi người sống cường tráng và khỏe mạnh đi.

Có vị mặn nên không có cảm giác ngán, Trình Y một hơi ăn hết một nửa thịt, loại động vật này thật sự là đồ tốt. Bởi vì nó lớn lên giống như hồ ly nên cô đặt tên nó Tuyết Ly. Động vật này hình thể không to lớn, một mình Hiền săn nó nhưng không hề bị thương đem nó trở về nói rõ tính công kích của nó không cao, chắc là chủng loại thưa thớt nên không dễ dàng gặp được mà thôi.

Sau khi ăn no thì nhìn thấy Hiền đang kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, đột nhiên Trình Y có cảm giác thật xin lỗi. Bình thường cô chỉ ăn một xiên thịt là đủ rồi, hôm nay thậm chí cô ăn những bốn xiên, kết quả không đủ cho hắn rồi.

Vừa rồi tham ăn mà cô bỏ quên Hiền, Trình Y nhanh chóng hướng Hiền tỏ ý xin lỗi.

Ai ngờ bộ dạng của Hiền chẳng những không tức giận mà còn cao hứng, phần thịt còn lại hắn cũng không ăn, đi ra ngoài tìm một lá cây lớn sạch sẽ cẩn thận bao hết phần thịt còn lại đặt trước mặt Trình Y, chỉ vào nó nói cho cô biết khi nào đói bụng thì ăn.

“Sao ngươi không ăn đi?” Trình Y hỏi.

Hiền lắc đầu cười khẽ sau đó rời đi, Trình Y nhìn thấy hắn đi ra ngoài lấy chim trĩ người khác săn về mà nướng, trong nội tâm không biết là tư vị gì, thầm mắng hắn là kẻ ngốc, dùng ngôn ngữ của họ mà hô to với hắn: “Ngươi ăn thịt này đi.”

Kết quả Hiền quay đầu hướng cô khoát khoát tay, la to một tiếng: “Ta không thích ăn.”

Những lời này Trình Y nghe hiểu được, sau khi nghe xong không hiểu sao cái mũi chợt chua xót, làm sao cô không hiểu được hắn vì trấn an cô mà nói dối. Lúc hắn cầm thịt nướng đi vào bộ dáng nào phải không thích ăn? Hắn thấy cô khó khi có được một lần thích ăn nên để lại cho cô ăn đi? Cái mũi của Trình Y không hiểu sao chua xót, mấy ngày nay Hiền vì cô làm rất nhiều chuyện, hắn rất quan tâm, nếu như nói là không cảm động thì là nói bậy.

Người chứ không phải là cỏ cây, khi hắn xuất phát từ nội tâm đào tim móc phổi đối tốt với cô thì cô không còn cách nào xem hắn như dã nam nhân xa lạ mà đối xử rồi. Dù sao gặp được một nam nhân đối xử tốt với cô như vậy là không dễ dàng, nói một câu công bằng, mấy người bạn trai trước kia cô kết giao cộng lại còn chưa thành tâm đối với cô như Hiền.

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Trình Y không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ, chờ sau khi thân thể cô sạch sẽ nếu như hắn lại cầu hoan . . . . .hay là cô không nên cự tuyệt nữa . . . . .
Bình Luận (0)
Comment