Hành Vân Lưu Thủy

Chương 35

Vân xuất nguy tụ đãng tiêu tiểu,

Thủy nhập thanh lâm mộng khách hương.

Ban đầu Tống Trường Phong cảm thấy hành vi của Sở Hành Vân khác thường, nhưng nghe xong câu này lại không để ý tới chút ít kỳ quái này nữa, nở nụ cười trong lòng.

Hắn đã chướng mắt thanh tuyết kiếm kia rất lâu rồi, thời vẫn còn giận nhau với Triển Liên, Sở Hành Vân đã vứt tuyết kiếm trả cho Triển Liên. Tống Trường Phong thấy y vẫn luôn không có kiếm để bội, vừa hay có người tặng thanh kiếm đồng thau, tên là Phong Hầu, liền hảo tâm chuyển tặng, nào ngờ Sở Hành Vân lại không chịu nhận. Ngoại trừ tuyết kiếm của Triển Liên, hơn một năm qua, người này thật sự không bội kiếm, Tống Trường Phong ăn giấm trong lòng. Vào giờ phút này, tự nhiên sẽ mỉm cười dẫn Sở Hành Vân đến phòng binh khí.

Thực ra, Sở Hành Vân yêu mình thanh tuyết kiếm kia không phải là vì Triển Liên, chỉ vì chuôi kiếm sắc xám của nó có vài phần giống thanh kiếm trong tay người năm đó. Đến ngay cả chuyện y luôn mặc đồ trắng cả người cũng không phải vì mình thích, chỉ là vì ăn mặc dùng đều muốn giống như “hắn”, như thể làm vậy sẽ có thể gặp được.

Nhưng mười năm, chung quy vẫn không gặp được một lần.

Lúc này Tạ Lưu Thủy đang lẳng lặng nép trên lưng Sở Hành Vân, lúc trước không ngừng ôm ôm xoa xoa, khanh khanh ta ta, Lưu Thủy tiểu hồn đã hút được không ít năng lượng Vân, dần dần khôi phục nguyên dạng, nhưng hắn cảm thấy Sở Hành Vân ấm áp nóng bỏng, dáng người lại đẹp, ôm thật dễ chịu, liền dính thật sát vào Vân, hai chân kẹp lấy eo y, hai tay ôm lấy cổ y, đầu gác lên vai y, ăn vạ nằm nhoài đó không chịu đi.

Sở Hành Vân bị cằm của Tạ trơ mặt cộm cho hơi đau, nhưng y không muốn mất mặt, không thể làm gì khác hơn là đại nhân có đại lượng.

Đoạn dẹp hết tâm tư dư thừa, cố gắng ưỡn thẳng lưng, gió êm sóng lặng cầm thanh kiếm phong hầu qua, rút vỏ xem kiếm, u quang khai mắt, vui mừng trong bụng, khen là Mạc Tà Can Tướng, Long Tuyền Thái A (*). Tống Trường Phong thấy y cầm thuận tay, nên cũng mãn nguyện.

(*) tên các thanh kiếm nổi tiếng

Mà Tạ Lưu Thủy lại cảm thấy thanh kiếm này quá sắc bén, xuy phát tức đoạn (*), vỏ kiếm cán kiếm đều khắc hoa văn mặt thú Thao Thiết, khí tức uy nghiêm đáng sợ, khó có thể điều động, chẳng trách Tống Trường Phong lại bỏ đó không dùng.

(*) xuy phát tức đoạn: mô tả thanh kiếm sắc, sợi tóc bay qua cũng bị cắt đôi

Hai người Phong Vân nói thêm mấy câu, Tống Trường Phong tựa như muốn kề chân tâm sự, Tạ Lưu Thủy lại nhân cơ hội “giở trò”, Sở Hành Vân quả thực như ngồi trên đống lửa, nhanh chóng nói lời từ biệt, rời khỏi Tống phủ.

Tống Trường Phong dõi theo y đi xa, nhìn tấm lưng y lại hơi cảm thấy quái dị, Sở Hành Vân là người tập võ, bước đi từ trước đến nay đều trường thân thẳng lưng, tại sao hôm nay lưng lại hơi còng xuống, giống như đang cõng lấy thứ gì…

Chỉ thấy bóng hình nguyệt sắc xoay qua chỗ ngoặt, biến mất sau lối rẽ, Tống Trường Phong trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu, chỉ e là mình đã đa nghi mất rồi…

Ra khỏi tầm mắt của Tống Trường Phong, Sở Hành Vân chịu đủ ức hiếp liền nổi dậy, giật Tạ keo chó trên lưng xuống, vê thành quả bóng, ném mạnh đi, lúc này sung sướng tuôn trào, khoái chí cực kỳ.

Song thời vận không đủ, trời xanh không có mắt, có lẽ là xuân tháng ba đã làm tan đi trí thông minh của Sở Hành Vân. Tơ dắt hồn vốn buộc vào y và Tạ Lưu Thủy, Tạ tiểu nhân vừa bị ném đi, tơ bị kéo, lập tức đột nhiên căng ra, dẫn tới Sở Hành Vân ngã nhào xuống, chóp mũi dập xuống đất, đau nhức tận xương.

Số mệnh trắc trở. Lúc này trời tờ mờ sáng, lác đác có vài người vội vàng đi chợ, một đứa bé mắt tinh liền vô cùng phấn chấn reo lên: “Ha ha ha ha! Nương, ngươi xem! Đại ca ca kia ngã dập mặt!”

Sở Hành Vân ôm mũi, mặt không biến sắc đứng lên, khí định thần nhàn phủi bụi trên áo đi, quay đầu lên núi.

Bầu trời hừng đông, trước là một dải lưng cá đen xanh, sau dần dần nhô ra sắc trắng bàng bạc của bụng cá. Đi tới con đường mòn lên núi, Tạ tiện nhân đầu trộm đuôi cướp hé một con mắt từ dưới mặt đất, ở bên chân Sở Hành Vân nhìn y, hỏi: “Vân đáng yêu, mũi ngươi đau không?”

Sở Hành Vân không nói hai lời, nhấc chân giẫm xuống, Tạ Lưu Thủy mắt sáng chân nhanh, lủi xuống lòng đất như con chuột đồng, tan đi như một làn khói.

Sơn mạt vi vân, thủy sấu thanh lâm, cỏ thơm liền khe suối xanh biếc, cam mộc điểm tầng núi vi thúy. Có lẽ là tú cảnh lệ mắt làm mềm lòng, Sở Hành Vân chung quy không chỉnh Tạ Lưu Thủy nữa. Y đã mệt mỏi, chỉ muốn về nhà sớm, còn tên hạ lưu bại hoại nào đó thì chốc nữa về đúc trong bếp cũng vẫn không muộn.

Đi hơn trăm bước thì gặp một chỗ nước cạn trên đường mòn, Sở Hành Vân liền bước qua mấy tảng đá trên nước. Hai bên cây cỏ phồn thịnh, trước lại có rừng rậm che mắt, quê hương dương liễu quế chương tùng bách, cây cao xanh mướt, tan thành một mảng biêng biếc. Lại đi thêm mười bước, bỗng bị Tạ Lưu Thủy chộp lấy cổ chân, dừng bước.

Thủy im lặng không nói gì, song Vân đã tự hiểu kỳ quái, nhìn vào mảng rừng rậm sâu thẳm phía trước, lớn tiếng nói: “Chư vị đằng trước, phong cảnh đẹp vậy, không ra ngoài ngắm sao?”

Tiếng gió qua tai, chỉ nghe lá cây đáp lại.

Sở Hành Vân xách kiếm vào rừng, rút vỏ vung lên, chém đứt hai thân cây to phía sau, hai kẻ trên cây rơi xuống theo tiếng.

Một mảnh vải đen che kín toàn bộ ngũ quan, chính là quái mặt đen của Tuyết Mặc tổ.

Hai tên quái mặt đen rút từ trong tay áo tối tăm ra nửa đoạn ống tổ ong, đang muốn bắn châm, song đã không kịp, rơi xuống đất, Sở Hành Vân dùng tư thế xà công xoay người vút lên, tay đoạn, kiếm chém, song song ngã xuống đất, y thuận thế đoạt lấy ống súng kia, cánh tay cuốn, cổ tay chộp, hai ống cùng một chiêu, phóng lên trên cao, nhất thời ngân châm rơi như hoa lê lên ngàn cây vạn cây châm, chính xác đón được mấy tên quái mặt đen nhảy xuống từ trên cây.

Sở Hành Vân vụt đi như gió, tay trái giơ cao súng ngân châm, tay phải nhấc kiếm đồng thau, chân giẫm lên người không mặt đang muốn chui ra từ dưới lòng đất, mỗi cước một kẻ.

Chưa đi được mấy bước, một đống quái mặt đen người không mặt đã nhảy ra từ bốn phía, kiếm phong hầu chặn, kích, lướt, giương, quét bay cả đám người chật đường này. Nhưng Sở Hành Vân mới vừa đánh gục được làn sóng trước, làn sóng sau đã cuồn cuộn xô tới, trên dưới phải trái bốn phương tám hướng đều nhảy xổ ra một đám người, hoàn toàn vây kín y.

Sở Hành Vân nhìn đám Tuyết Mặc tổ khả năng là cầm tinh con gián này, nở nụ cười nói: “Các ngươi cùng xông lên? Đánh xong sớm mọi người cũng dễ về nhà ăn cơm.”

Đám người kia như khúc gỗ, đều không trả lời, Sở Hành Vân thầm nghĩ, không mặt mặt đen đánh mình hôm trước có thể tính là hai người mù, đám trước mặt có thể là vừa mù vừa câm, thân tàn chí kiên, xúc động lòng người, sau đó ra tay cần phải lưu lại vài phần tình.

Lúc này tay trái ném một cái, nòng súng đổi tay, ngón tay cái đè lên một chỗ lồi ra trên thân ống, lướt dọc theo rãnh, kéo chốt nguyên một vòng, tức thì, cái ống tổ ong xoay vòng vòng lên, ngân châm bắn ra như hoa tuyết, bắn ngã từng mảng người.

Sở Hành Vân mang theo súng, từ từ xử lý hơn nửa vòng tròn, đồng thời tay phải xuất kiếm, thế như chẻ tre, đi tới trước ba bước, kiếm phong hầu tiêu kim toái ngọc, mười hai quái mặt đen chỉ cảm thấy gió nhẹ thoảng lướt qua mặt, súng ngân châm trong tay đứt làm ba đoạn, ngay cả ngàn vạn châm trong nòng súng, cũng nát tan làm ba đoạn.

Lại đi ba bước, kiếm phong hầu chém sắt như chém bùn, mười hai người không mặt chỉ cảm thấy trên tay nhẹ đi, kiếm bất ngờ cụt, chỉ còn lại chuôi kiếm, được hai mươi bốn cánh tay ngơ ngác cầm lấy.

Tạ Lưu Thủy nằm dưới đất là nhìn thấy rõ ràng rành mạch nhất, mười hai lưỡi kiếm bị chặt bỏ, mặt cắt nhẵn thín gọn ghẽ, không hề nham nhở, nhưng đáng tiếc là đám người này mắt mù không thể thức thời, vẫn dùng khí thế nghé con mới sinh không sợ cọp xúc động nghênh chiến.

Bảy quái mặt đen dùng sức bóp cò súng tổ ong, ngân châm ập xuống như thiên la địa võng, Sở Hành Vân thở dài một tiếng, lại đi thêm bước nữa, kiếm đồng thau tựa bóng yến nhẹ nhàng, loáng một cái, mười hai lưỡi kiếm đã bị nhấc lên, leng keng xoay vòng quanh kiếm phong hầu, dệt thành một kiếm trận gió thổi không lọt.

Ngân châm đối kiếm, như trứng chọi đá, tự rơi xuống như bãi tuyết đọng.

Song không đâm tường nam không chết tâm, quái mặt đen rút đao, người không mặt giơ chủy, mười bốn người đồng loạt xông lên tấn công, Sở Hành Vân vẫn bất động, đợi cho bọn họ tiếp cận thì bỗng ngồi thụp xuống, xoay mạnh người lại, kiếm phong hầu đột nhiên xoay tròn, kiếm khí liên miên chấn động cho mười bốn thanh đao đồng loạt tuột khỏi tay, súng ngân châm lại quăng, bất chợt quét chân, cả đám người vây công giống như một đống bí đao đang đứng thẳng thì lộp độp ngã xuống đất.

Bầy bí đao đụng phải tường nam, ngã xuống mặt đất suy tư, bọn họ vẫn không muốn phải gặp quan tài mới rơi lệ, sau đó lại nhớ tới kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Không biết là ai khởi đầu, không ít bí đao đã lén lén lút lút lăn đi.

Đám người này kém xa hai vị đêm hôm trước, Sở Hành Vân không muốn quá làm khó dễ, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người chặn đường, y nhanh chân tiến lên, tiện tay tóm lấy một quả bí đao trắng không mặt, trong đầu chiếu lại bộ dạng kẻ ác nháo hoa lâu của Tạ Lưu Thủy, học tập vài phần, hơi trầm ngâm, giả vờ hung dữ hỏi:

“Ta còn thực sự bị khinh thường, muốn chỉnh ta, lại phái thứ hàng này đến?”

Bí đao sợ đến mức run người. Thanh kiếm trong tay Sở Hành Vân đặt lên trước ngực hắn: “Thủ lĩnh của các ngươi đâu? Cho tiểu lâu la chạy ra ngoài dùng như súng, bản thân hắn lại làm con rùa đen rụt đầu?”

Tiểu bí đao run như cầy sấy, lại vẫn không nói câu nào, Sở Hành Vân cố gắng tiến thêm một bước, kiếm dời từ ngực trái xuống cổ, hầu kết, cuối cùng nhấc cằm hắn lên, lạnh lùng nói: “Nói đi.”

Bí đao xui xẻo quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt không mắt không mũi không miệng ngây ra nhìn Sở Hành Vân, phát ra vài tiếng thút thít như động vật nhỏ, rồi lại “a, a, ư” mấy tiếng, rất giống vịt đực bị ghì cổ họng, cuối cùng cúi đầu, như thiên ngã giãy chết, ngẩng cổ chờ chém.

Sở Hành Vân nhíu mày, tiểu tử này trông vóc người chẳng qua chỉ mới mười ba mười bốn, độ tuổi hoạt bát thanh xuân nhất lại muốn làm ra khí thế tráng sĩ chặt tay, không màng sinh tử như ông cụ non, cũng không biết thủ lĩnh đã huấn luyện bọn họ thế nào, lòng y thấy không nỡ, liền rút kiếm về, nói:

“Chắc ngươi không điếc đúng không, cút về nói với thủ lĩnh các ngươi, nhà ta là Thanh Lâm Cư, từ nơi này rẽ một cái là tới, các ngươi cũng đã sớm tra rõ ràng. Có việc, xin hắn tới đây nói chuyện đàng hoàng tử tế, đòi đánh, ta đây sẽ tự đánh cho hắn phục sát đất, đừng phái vài tên quân tôm tướng tép đến cho mất mặt.”

Bí đao vẫn chưa ngộ ra được đây là ý muốn tha cho hắn, còn đang ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó, Sở Hành Vân không biết làm thế nào, đành phải dữ dằn: “Nghe thấy rồi còn không mau cút đi!”

Lúc này hắn bỗng gật đầu như đảo tỏi, lập tức lăn đi, nhưng Tạ Lưu Thủy trốn dưới đất lại đột nhiên nhảy ra, nắm lấy tay của Sở Hành Vân bất chợt lộn ngược bí đao lại, Sở Hành Vân đang muốn quát hắn ngừng tay, song trước mắt loáng một cái, hút mất hồn.

Mắt cá chân trái người này xăm hoa văn mặt thú Thao Thiết.

Trong nháy mắt, Tạ Lưu Thủy đã hất người đi, lực tay trước mãnh sau chậm, tên nhóc kia vừa rơi xuống đất, đã liên tục lăn lộn bỏ trốn mất dạng.

Sở Hành Vân thu kiếm vào vỏ, nhìn hoa văn mặt thú trên vỏ kiếm cán kiếm, hãy còn trầm tư.

Thao Thiết, một trong tứ hung thú.

Cùng Kỳ, cũng là một trong tứ hung thú.
Bình Luận (0)
Comment