Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tiểu Bằng mới từ trên giường Trần Hạo bò xuống, liền nghe thấy Nghiêm Đông từ giường đối diện trêu chọc: “Ta nói a Hạo ca, cậu cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi đi. Tối hôm qua đem người ta làm cho khóc sao? Xem hai mắt sưng như quả đào rồi này.”
Trần Hạo nằm chổng vó ở trên giường, xoa mông, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đồ tao hoá này không nhìn tướng được đây, đem chỗ này của tôi ép buột hơn nửa ngày.”
Đêm qua Hàn Tiểu Bằng cho hắn cưỡi ở trên đặt biệt sâu, Trần Hạo không dám xuống giường, hắn nghĩ hai cái đùi giờ chắc không còn là của mình nữa mất.
Không lâu sau, Hàn Tiểu Bằng mang nước ấm đến, cầm khăn mặt đứng ở một bên, híp ‘mắt đào’ thảm hề hè nói: “Hạo ca, nước đến rồi.”
Một bàn tay từ phía trên đưa xuống: “Đưa khăn cho tao.”
“Vâng.” Hàn Tiểu Bằng nhúng khăn vào thau nước, lại vắt khô, đưa lên cho Trần Hạo.
Nghiêm Đông rảnh rỗi sinh nhàm chán, ở bên cảnh chỉ huy nói: “Tiểu toa hoá mày vừa nhìn đã biết không giỏi hầu hạ người ta, đưa cái gì mà đưa, tự trèo lên lau mặt cho Hạo ca.”
Lúc này vẫn còn sớm, trừ Tiểu Hoà ra, những người khác vẫn còn chưa xuống giường.
Một đám lưu manh cùng xem náo nhiệt.
Hàn Tiểu Bằng quyệt miệng, “Tâm không can tình không nguyện” trèo lên. Trần Hạo chủ động kề sát mặt lại, cười như một đoá hoa.
Vì thế, Hàn Tiểu Bằng ở trước mặt một đống người, chịu khổ, trèo lên trèo xuống hơn mười làn, làm ướt khăn, lại làm ướt khăn, cuối cùng cũng lau mặt xong cho Trần Hạo. Y nhùn gương mặt anh tuấn soái khí kia một lúc lâu, trong lòng phẫn hận, mẹ nó, còn dám nói người khác, trong khi mình cũng là tiểu bạch kiểm!
Trong trại tạm giam ngày ngày chán nản. Bọn hắn không giống phạm nhân trong ngục giam còn có thời gian đi ra ngoài thông khí, mà đa phần đều ở trong nhà lao làm việc. Thời gian đầu là phân chia đậu, giờ lại bện mũ rơm.
Lại nói người vào phòng giam này, vừa vào cũng như tiểu quỷ gặp Diêm Vương, phải bị phân chia từng cấp, nên nâng liền nâng muốn đạp liền đạp. Mấy tên phạm tội cưỡng bức, lừa bán người vào chỉ cần chơi là xong. Còn như bọn người què, lão cẩu trong này, mỗi ngày làm một đống việc không nối, hào trưởng còn nhiều khi nổi điên, muốn mắn là mắng, muốn khen liền khen, muốn phạt là phạt, cơ bản không được xem là người.
Vốn Hàn Tiểu Bằng còn thấy cuộc đời mình là đau khổ nhất rồi, kết quả thấy cuộc sống sinh hoạt của những người này, y mới thấy được địa ngục là sao.
Trong này, có hai loại người tuyệt đối sẽ không phải chịu tội. Một là loại ở bên ngoài nổi danh hỗn tử, quen biết rộng, theo hắc đạo. Loại còn lại chính là kẻ có tiền.
Còn lại, mèo có đường của mèo, chuột có tiếng nói của chuột. Tham quan, đại gia vào đều được xem trọng; cướp bóc đồng loã, phô trương nghĩa khí cũng sẽ không chịu khổ. Phần tử trí thức gà, chỉ cần chung đường, tổng cũng sẽ được hoang nghênnh; Còn có kiểu như Tiểu Hoà, tuổi còn nhỏ lớn lên lại dễ thương, còn chịu hạ thấp tự tôn, tìm một cái đùi mà ôm, sống qua ngày cũng không có trở ngại.
Hàn Tiểu Bằng ở trong trại tạm giam mỗi đêm ôm cái chân thô của Trần Hạo, sinh hoạt quả thực khá tốt. Mỗi lần làm việc, Nghiêm Đông lúc nào cũng đem bao bố nhỏ nhất đưa y.
Ngay từ y đã không bện mũ rơm, vì làm ra cái nào cũng không hợp chuẩn. Trần Hạo liền xung phong nhận việc nói bản thân trước đây từng làm rồi, muốn tay cầm tay dạy cho Bằng Bằng. Vì thế, mà Nghiêm Đông nhàm chán đến cùng cực được dịp lại đi ồn ào, muốn Hàn Tiểu Bằng ngồi trong lòng Trần Hạo học.
Hai người đành nhăn nhăn nhó nhó tòng mệnh, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Hạo Hạo tuỳ ya cho Bằng Bằng dán vào ngực mình, trên người toàn mùi mô hôi vào trong mũi cũng đến là thơm. Bằng Bằng cũng để Hạo Hạo cầm tay y, ôn ôn nhu nhu, dạy y đan đan mơc móc.
Hai người đối với khoảng thời gian cuối cùng dựa sát thân thiết lẫn nhau này đều dị thường tham luyến.