Chưa chờ Bạch Hổ kịp nói lời uy hiếp, thì Sói Vương lại lăn vài vòng, sau đó đứng lên thụt mạng chạy chốn, vừa chạy vừa ngầm rú, những thuộc hạ của nó nghe được Vương của mình ngầm rú, lập tức chạy theo.
Mà Bạch Hổ còn đang đưa móng vuốt trên không trung tư thế, nhưng miệng nhỏ có chút hé mở, một bộ ngóc ngóc bộ dáng, một cơn gió thổi qua! !
Vân Phong Nhã từ lúc rời đi, nàng liền tìm một hang động nhỏ, có thể che giấu tầm mắt người khác lúc sau, nàng đi vào không gian bên trong tịnh tâm tu luyện, để tiêu hóa trong Đan Điền linh lực, cho đến Tiểu Hắc cùng nàng nói, hôm nay là khảo hạch kết thúc ngày, nàng từ trong không gian ra đến không được bao lâu, thì nghe được không xa có tiếng ngầm rú của Đàn Sói, và thanh âm đánh nhau, nàng có chút hiếu kỳ, hôm nay là khảo hạch kết thúc ngày, tại sao lại có người đi chiu chọc bầy Sói? Nên đến xem, khi nhìn thấy là đám người của Thẩm Dịch, Vân Phong Nhã khoé môi cong cong, ngồi trên cây cổ thụ xem kịch vui, nhưng khi nhìn thấy vài người họ trên người không ngừng ra tăng vết thương, nhưng vẫn kiên định lưu lại, làm nàng nhìn với con mắt khác, cho nên mới ra tay giúp đỡ.
Nhưng chưa chờ đám người Thẩm Dịch hoàng hồn lại, thì Bạch quan đã bao phủ bọn họ, bạch quang biến mất khi, chỉ để lại trên mặt đất vết máu và vài thi thể của Sói.
Khảo hạch nơi này thời gian vừa đến, thì lục tục có người được đưa ra ngoài, sau đó bắt đầu xếp thành hai hàng, đi đến một vật hình vuông bằng Ngọc có điêu khắc hoa văn cổ xưa, mặt trên có một chỗ cùng Ngọc bài không sai biệt kích cỡ, đem Ngọc bài đặc lên trên, Ngọc bài vừa tiếp súc với hình vuông bằng Ngọc, thì lập tức phát sáng vài cái rồi biến mất, lão sư sau đó sẽ thu hồi Ngọc bài lên, đồng thời cùng lúc đó ở quản trường không xa có dựng lên một đài khá lớn tạm thời, mà phía trên là một bia Ngọc bài cực lớn đang không ngừng phát sáng, làm người muốn không nhìn đến cũng khó.
Một canh giờ qua đi, Ngọc bài quang mang mới ngừng lại, lúc này Mộc Nhân lão sư mới bước lên đài cao trung ương, nhìn những khảo hạch sinh chặt vật phía dưới, nhưng trên mặt họ đều là hưng phấn cùng kích động, vì bọn họ đã thông qua khảo hạch, hắn cười nói.
"Hôm nay là một tháng thời gian khảo hạch kết thúc ngày, lão sư tin tưởng thông qua mỗi năm khảo hạch giao tranh kịch liệt này, mọi người cũng chứng kiến tử thương, cũng thấy rõ thực lực là như thế nào quan trọng, mọi người có thể đứng ở nơi này, đều là có năng lực người.
" Hắn ngừng lại nhìn những người phía dưới một lược, nói tiếp.
" Ở đây mỗi người đại khái cũng biết được khảo hạch lần này đều có hiểu biết, học viện sẽ lựa chọn ra 100 tên, trên bảng xếp hạng năm nay, cùng với 100 tinh anh bản xếp hạng sẽ có tư cách đi tham gia Hoàng Tộc vi tích cùng với các đại gia Tộc khác! ! "
Cùng với Mộc Nhân vang dội lời nói, mọi người sớm đã biết là chuyện như thế nào, nhưng khi nghe được Mộc lão sư lời nói, vẫn làm cho bọn họ ánh mắt sáng ngời hướng tới.
Mộc Nhân đem những chuyện cần nói nói xong, nhìn về hai vị lão sư đứng trước Ngọc bài lớn ngật đầu, hai vị lão sư trên tay linh lực đưa vào phía trên khắc văn rồi thu tay về, quang mang từ trong Ngọc bài phát ra, tiếp theo là thanh âm của Mộc lão sư vang lên.
" Xếp hạng thứ 100 danh là Trình Hải.
"
Mộc Nhân vừa dứt lời, phía dưới đám người chợt có một thanh âm cao hứng vang lên.
" A,a,a,là ta, là ta, ha ha ha, ta thượng trăm tên bảng, ha ha ha.
"
Nhìn trên Ngọc bài lớn xuất hiện tên của mình, Trình Hải hưng phấn như điên, đám người trong mắt đều là lộ ra hâm mộ thần sắc, tuy Trình Hải chỉ xếp hạng 100 trên bảng cuối cùng, nhưng đây chính là vinh quang a, trong vài vạn người tham gia, mà có thể loạt vào tốp 100 tên trên bảng, cũng đủ chứng minh ngươi thực lực, cùng trong học viện danh vọng, kể cả gia tộc cũng cảm thấy có dinh dự, có mặt mũi, về sau tiền đồ một mảnh vang minh.
Cho nên khi Mộc Nhân bất đầu đọc ra người xếp hạng 99 sau đó tên đối phương cũng xuất hiện, mà mỗi một lần như vậy, đều nghe được phía dưới tiếng hét kinh hỉ vang lên.
Mộc Nhân như muốn làm cụt viện sôi sục lên, nên mỗi lần nói ra một tên người xếp hạng thì ngừng lại năm sáu giây, để phía dưới xôn xao một chút, rồi mới đọc người tiếp theo.
"xếp hạng thứ 90, Thôi Dật.
"
Trên bảng xếp hạng xuất hiện số chữ 90 bên cạnh là hai chữ Thôi Dật xuất hiện.
Thôi San San nghe được tên đại ca loạt vào tốp 100 thì vui sướng vổ tay, kích động nắm tay áo đại ca mình kêu lên.
" A, đại ca, đại ca, ngươi có tên trên bảng xếp hạng, tốt quá, tốt quá.
"
Những đoàn đội đi cùng, cũng nhốn nháo chúc mừng Thôi Dật, tuy là cùng một đoàn đội, nhưng vì công bằng, mọi người theo thứ tự phân chia, người nào đánh bại bao nhiêu đối thủ, thì phân số của đối thủ đó sẽ thuộc về người đó, thực lực càng cường thì phân số tích lũy càng cao, cho nên Thôi Dật phân số cao hơn bọn họ, bọn họ không chút nghi kị, ai bảo thực lực bản thân không cao, cũng tự mình hiểu lấy với thực lực của bản thân có thể thông qua khảo hạch là vô cùng may mắn rồi, cho nên bọn họ rất vui sướng khi đội trưởng có thể loạt vào tốp 100 tên trên bảng.
" Đa tạ mọi người.
" Thôi Dật cười nói.
" Xếp hạng thứ 89 là, Đường Võ.
"
Tiếng nói Mộc lão sư vừa dứt, dưới đài không náo nhiệt như những người có tên trên bảng phía trước, vì ở đây con em gia tộc, đại bộ phận người đều nghe qua danh của Đường Võ, là đại công tử của phủ đại tướng quân, là một người kêu căng ngạo mạn vô cùng, nếu có người dám đắc tội hắn, hắn nhất định sẽ đem người đó đánh đến tàn phế, cho nên ở Đế Đô người dám đắc tội hắn không nhiều, mà hắn trong học viện cũng xếp hạng trong bản tinh anh học sinh, vì thế không gặp mặt cũng nghe qua hắn danh tính, mà hiện tại hắn chỉ xếp hạng 89 tên trên bảng, nên biết, với thực lực và địa vị của hắn, ít nhất cũng phải loạt vào tốp 50 phía trên, cho nên mọi người có chút phản ứng không kịp.
Mà Đường Võ khi nghe đến tên của mình, chỉ xếp hạng 89, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, đôi mắt chim ưng càng trở nên hung ác, những người đứng bên cạnh không tự giác lui ra thêm một bước khoảng cách, mà đoàn đội hắn chỉ còn lại vài người, nhưng không một ai loạt vào tốp 100, mỗi năm khảo hạch, bọn họ cũng có lúc may mắn loạt vào tốp 100, nhưng khảo hạch lần này như vậy quan trọng, lại không vào được, đôi tay xiết chặt, sắc mặt cũng âm trầm xuống, với thực lực Linh Vương tứ cấp, ngũ cấp có người là lục cấp, lại không loạt vào tốp 100 không tức giận mới là lạ, nếu không phải tại Đường Võ một mực muốn hái cái gì Ngủ Sắc Thảo làm hại, thì bọn họ làm sao có thể như vậy chặt vật.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến, bọn họ nếu không phải tham lam, cùng Đường Võ chạy vào hang động bên trong, thì làm gì như vậy chặt vật, cho nên mới nói, khi có chuyện tốt là huynh đệ, còn gặp chuyện xấu, không ném đá xuống giếng là may mắn rồi, cho dù bọn họ như thế nào bắt mãn cũng không dám nói một lời, ai bảo đối phương thế lực phía sau là tướng quân phủ đâu.
Mà ở phía sau cuối cùng đám người, Vân Phong Nhã đang đau đầu vì bị Bạch Ngạo Thành quấn lên, Vân Phong Nhã ra đến lúc sau, thấy mọi người như vậy chen chúc xếp hàng, cũng không dự định tham gia vào ngửi các mùi vị trên người bọn họ, cho nên tìm một nơi nghỉ tạm, chờ người ít đi mới đi lên cũng không muộn.
Nhưng khi nàng đang xếp hàng giao lên ngọc bài, thì có một cơn gió ùa đến, theo bản năng nàng lui về sau một bước, nhìn trước mắt một màn quen thuộc, nhịn không được khoé môi rật rật, không vì cái gì khác, là vì trước mắt là Bạch Ngạo Thành đang ôm một nữ nhân có chút cường tráng, mà không mai là nữ nhân trên cánh tay còn có vết thương, cho nên chỉ nghe được.
" A!.
.
đau quá.
" Nữ nhân hét lên.
" A!.
ngươi là ai a?" Bạch Ngạo Thành hô.
" Chát!.
"
Quạ bay đầy trời!!!!!!!!
Một lúc sau, trên một cành cây cổ thụ phía trên.
" Ta nói huynh đệ, ngươi có biết ta ở bên trong một mực tìm kiếm ngươi sao? Ngươi có biết ta nghe mọi người nói Giang Thành Liệt muốn đối phó ngươi, ta rất là lo lắng cho ngươi, nên một bên đi một bên nghe ngươi tinh tức.
" Hắn không nói ra, hắn vừa nghe người nào nói Vân Phong Nhã dơ bẩn lời nói, không cần suy nghĩ đối phương thực lực, xong lên đánh cướp, xém chút nữa bị người ngược cướp, làm cho đoàn đội chỉ muốn đem hắn đánh một trận.
" Ha ha cũng may mắn ngươi không có chuyện gì, ngươi không gặp Giang Thành Liệt đám người đi?"
Vân Phong Nhã nhìn Bạch Ngạo Thành một tay xoa xoa má trái có in dấu bạt tay đỏ ửng, một bên quan tâm nàng hỏi han, vừa buồn cười vừa ấm áp trong lòng, từ chữ vật, thật ra là từ không gian lấy ra thuốc mỡ, đưa qua cho hắn hộp thuốc mỡ tự mình bào chế nói.
"Cầm lấy, thoa lên mặt, bảo đảm nữa canh giờ sau, ngươi vẫn là như cũ anh tuấn.
"
" Hả, ừ.
" Bạch Ngạo Thành nhận lấy.
" Đa tạ.
"
" Ta Gặp qua bọn họ!"
Bạch Ngạo Thành chuẩn bị xoa thuốc, nghe được Vân Phong Nhã lời nói, tay không cẩn thận chạm mạnh vào khuôn mặt tuấn tú của mình.
" Ai d! cái! cái gì, ngươi gặp qua bọn họ, bọn họ không làm gì ngươi chứ.
" Hắn lo lắng nhìn Vân Phong Nhã từ trên xuống dưới một lược.
" Ta không có chuyện gì, có chuyện là đám người Giang Thành Liệt.
" Vân Phong Nhã đem những việc nên nói đều nói cho Bạch Ngạo Thành nghe.
Bạch Ngạo Thành nghe xong Vân Phong Nhã nói, hắn không chút quan tâm những người đó sống chết, không tâm không phổi, hắc hắc cười nói.
" huynh đệ, ngươi làm tốt lắm, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ tại chỗ thanh lí cẩn bả đó.
"
Vân Phong Nhã nhìn hắn như vậy không tâm không phổi cười, cũng nhịn không được cong cong khóe môi, đầu óc đơn giản người thật tốt.
" Ngươi không đi theo đoàn người của Thẩm Dịch sao?"
Bạch Ngạo Thành sua sua tay nói.
"Không đi theo, ta Ngạo Thành là người có cốt khí, huynh đệ ta bị người xem thường, ta còn đi theo bọn họ, Ngạo Thành ta tính cái gì? Cho nên ta đi theo một học trưởng lúc trước cùng ta đề qua.
"
Vân Phong Nhã nghe vậy cũng không nói gì, nàng cũng không đem chuyện bản thân vừa rồi ra tay cứu giúp Thẩm Dịch bọn họ nói ra, vì đối với nàng tới nói, chỉ là chuyện râu ria không đáng nhất đến.
.