Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 11


Ba đệ tử Trần gia, trong nháy mắt đều nhảy lên lôi đài, xoa xoa đôi tay, trên mặt đều là hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
" Tiểu tạp chủng, ngươi dám cả gan khiêu khích Trần gia chúng ta.

Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết."
" Chẳng qua chỉ là một tên phế vật hèn mọn bị Thương gia đuổi ra khỏi gia tộc, còn bị truất cả dòng họ.

Hèn mọn, vô dụng như ngươi thì có tư cách gì, đứng trên lôi đài mà kêu gào? Không biết chữ chết viết như thế nào mà."
" Ta xem, hắn như vậy xinh đẹp, giết chết thì rất uổng phí.

Chi bằng phế đi Đan Điền của hắn, bán vào tiểu quan quán, không phải rất tốt sao? hahaha"
Bọn chúng mỗi người một câu càng lúc càng bỉ ổi, thô tục.

Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, ánh mắt Vân Phong Nhã càng ngày càng lạnh, thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như một, giống như sự bình yên trước khi cơn giông bão ập đến.
Vân Mộng Cầm xiết chặt nắm đấm, ánh mắt căm phẫn đảo qua những người vừa mở miệng nhục mạ Vân Phong Nhã, như muốn ghi nhớ rõ dung mạo những người này để mai sau tính nợ cả vốn lẫn lãi.

Còn Vân Chiến sắc mặt xanh trắng, nếu không phải e ngại quy củ thi đấu, ông chắc chắn tiến lên giáo huấn bọn chúng một phen, dám khinh thường, sỉ nhục cháu cưng của ông.
" Các ngươi có thể bắt đầu rồi.

Thật là lắm lời! Giống như bọn ruồi bọ vậy, không ngừng vo ve bên tai, thật là ghê tởm."
Vân Phong Nhã bộ mặt ghét bỏ, nhìn bọn họ như thật sự xem thứ hiện diện trước mắt chính là đám côn trùng thấp kém vậy.
" Tiểu tạp chủng, ngươi vừa nói gì, ngươi tìm chết."
Bọn chúng hét lên, vũ khí trên tay, đều đồng loạt xông về phía nàng, Vân Phong Nhã thân hình chỉ hơi động, nhưng tốc độ cực nhanh, tức thì xuống tay vả chan chát vào miệng của bọn chúng.
Giờ phút này mọi người chỉ thấy hoa cả mắt, chỉ nghe được thanh âm" bịch bịch." Kèm theo lời nói của thiếu niên truyền đến.
" Ngươi vừa rồi nói, để cho bổn thiếu gia biết cái gì sống không bằng chết phải không?"

" Ngươi nói bổn thiếu gia là phế vật, là hèn mọn, bị gia tộc đuổi ra còn cướp cả dòng họ, chữ chết không biết viết như thế nào.

Còn ngươi thì biết sao?"
" Ngươi nói muốn phế đi đan điền bổn thiếu gia rồi bán vào tiểu quan quán? Ngươi có cái bản lĩnh đó sao? Thật có lỗi, ngươi làm không được, nhưng bổn thiếu gia ta có thể giúp ngươi toại nguyện."
Mỗi một câu nói Vân Phong Nhã vừa nói xong, đi theo là tiếng hét thê thảm phát ra từ bọn nam nhân kia.
Mọi chuyện xảy ra hết sức bất ngờ khiến mọi người đều cả kinh.

Chỉ thấy bóng dáng trên lôi đài di chuyển tựa như gió, trong sân vỏn vẹn một ít người từ bát cấp linh sư trở lên hoặc là cường giả âm thầm ẩn nấp, mới có thể đón bắt được bóng dáng của nàng.

Số đông còn lại chỉ có thể há hốc mồm đầy kinh ngạc, khi mà bóng dáng đó xẹt qua tới đâu kèm theo là tiếng hét thê thảm và tiếng ầm ầm thanh âm.
Những người có mặt ở đây, nguyên bản đều cho rằng thiếu niên, nhất định sẽ bị đánh tàn bạo một trận, nhưng hiện thực này thì cho dù bọn hắn có nằm mơ cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Trong tửu lâu, thiếu nữ bình tĩnh nhìn trận đấu này, nàng bất giác mỉm cười thầm cảm thán một câu." Thật thú vị."
Còn hắc y nữ tử, khoé miệng giật giật, xem ra thiếu niên này cùng chủ tử là một loại người, bá đạo giống như nhau.

Đúng là không nên xem mặt mà bắt hình dong.
Lúc này chỉ nghe.
" Phanh."
" Bang bang."
Theo vài tiếng vang lớn, cả ba đệ tử Trần gia đều bay ra khỏi lôi đài.

Nhận thấy mấy đệ tử Trần gia lần lượt bay đến, mọi người đều tránh ra tạo thành một khoảng đất trống khá lớn.

Chẳng ai có ý định đưa tay cứu giúp bọn hắn, bởi khi biết thực lực kinh người của Vân Phong Nhã, bọn họ tốt nhất là không nên xen vào ân oán này để tránh rước hoạ vào thân.
Người Trần gia té ngã xuống mặt đất, cả khuôn mặt bị đánh đến không ai nhận ra, người này là người nào? Trong miệng bọn hắn còn không ngừng phun ra máu tươi, còn có một người đã bị phế mất đan điền.


Mọi người thấy một màn này đều kinh hãi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Vân Phong Nhã trong lòng họ đều nghĩ, về sau trêu ai chọc ai, cũng không cần trêu chọc tiểu tổ tông này.
Trên lôi đài chỉ còn lại, Vân Phong Nhã và Trần Khâm hai người.
" Bây giờ đến lượt ngươi." Vân Phong Nhã thản nhiên nói một câu, bình thản như kêu gọi chúng ta ăn cơm đi vậy, làm mọi người ở đây đều lạnh cả sống lưng.
Trần Khâm sắc mặt nhăn nhó đến đáng sợ, nắm chặt nắm đấm, hung tợn nói.
" Tiểu tạp chủng chết tiệt, ngươi dám phế đi đan điền của đệ tử Trần gia chúng ta.

Ngươi chỉ là một tiểu tạp chủng, có tư cách gì phản kháng? Có tư cách gì kiêu ngạo? Ta hôm nay muốn lấy mạng của ngươi!!!"
Hắn vô cùng tức giận, hắn biết là nếu không diệt trừ tên tạp chủng này, Trần gia ở Nguyệt Vân Thành sẽ bị người khác xem thường.

Thân là nhị thiếu gia Trần gia, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ mà bị người khác cười nhạo, chuyện này khiến hắn không thể chấp nhận được.

Hắn ý niệm vừa động, trong tay xuất hiện một cái bình nhỏ, mà lời nói của phụ thân còn ở bên tai.
" Khâm nhi, đây là tam phẩm Linh khí đan, phụ thân mất rất nhiều công sức và tài lực mới mua được tam phẩm Linh khí đan.

Trong thời gian ngắn, nó có thể giúp con trong nháy mắt tăng cao tu vi, nhưng trong vòng vài năm hiệu quả tu luyện của con sẽ bị chậm lại.

Con nên cân nhắc trước khi sử dụng nó, bất quá trận chiến này, Trần gia không thể thua, vì danh vọng sau này cua Trần gia, con nhất định phải thắng."
Hắn đổ đan dược ra, không chút do dự nào mà nuốt xuống, đan dược vào miệng là hóa tan mất vào thân thể.

Giờ khắc này, khí thế trên người hắn lấy tốc độ sét đánh mà tăng lên...
Thất cấp Linh sư, bát cấp Linh sư, đến cửu cấp Linh sư đỉnh phong mới ngừng lại.

Do hắn đã sắp đột phá thất cấp Linh sư, cho nên dưới sự trợ giúp của đan dược, hắn trực tiếp đột phá lên cửa cấp Linh sư đỉnh phong.
" Hắn như thế nào có thể ngay lập tức tăng đến ba cấp đâu?"

" Vừa rồi ta thấy vật hắn ăn, đại khái là đan dược.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể trong nháy mắt tăng lên thực lực đó đi."
" Này...!Đây là có chuyện gì a? Tại sao người Trần gia, đụng một cái là dùng tạm thời tăng cấp đan dược đây, như vậy còn gọi là thi đấu sòng phẳng cái gì nữa chứ?" một nam nhân khinh bỉ nói.
" Haiz, ta trước kia thật nhìn lầm Trần gia a, ta cứ nghĩ bọn họ là dùng chính mình thực lực để chiến thắng, thì ra toàn nhờ đan dược.

Ngươi xem Cửu thiếu gia người ta, từ đầu tới cuối đều dùng thực lực của chính mình đánh bại đối thủ.

Trần gia lại dùng vật hỗ trợ, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Mọi người xem Trần gia có chút trơ trẽn, liền tính trận chiến này bọn họ thắng, thanh danh cũng mất sạch.
Trần Khâm ăn đan dược lúc sau, liền cảm nhận được bốn phương tám hướng linh khí không ngừng chạy vào thân thể.

Hắn cảm nhận được trong thân thể tràn đầy tinh lực, hắn nhìn Vân Phong Nhã khoé miệng hiện ra một tia cười tàn nhẫn." Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi làm sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
Vân Phong Nhã cười như không cười nhìn hắn, cửu cấp Linh sư thì sao? Không phải chỉ hơn hai cấp bậc thôi sao, chỉ cần thực lực hắn dưới đại Linh sư cấp bậc thì nàng chẳng có gì phải cảm thấy nguy hiểm cả.
Lúc này cả hai đều tụ tập Linh lực, đánh về đối phương.
" Hỏa chi kiếm, đi." Trần Khâm quát lớn hai tay chắp vào nhau, hoả nguyên tố tụ thành một thanh trường kiếm độ dài khoảng một mét, hắn cầm chắc trên tay đánh về phía Vân Phong Nhã.
" Thủy chi đao, đi " Vân Phong Nhã dùng thủy nguyên tố hình thành một thanh trường đao, kích thước không sai biệt với vũ khí trên tay đối phương.

Nàng không chút chần chừ mà đánh về phía Trần Khâm, khoé miệng của nàng lại cong lên đầy ngạo nghễ.

Sau đó tay trái của nàng bỗng xuất hiện hoả nguyên tố, hình thành một thanh đoản đao.

Từ khi nàng biết bản thân có sáu thuộc tính, nàng đã bắt đầu chăm chỉ luyện tập.

Đồng thời trong một lúc có thể sử dụng hai nguyên tố, tuy chỉ là một thanh đoản đao không tới ba mươi cm, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Khi hoả kiếm cùng thủy đao đánh vào nhau thì cùng tan biến, còn sót lại một thanh đoản đao của nàng không ngần ngại đâm vào ngực của Trần Khâm.

Dư chấn kia làm hắn bay vọt ra sau, nhưng chưa đủ để rơi xuống lôi đài.


Trần Khâm ôm ngực phun ra một bụng máu tươi, tiếp phải một chiêu kia hắn ngăn không được nội tâm kinh hách, trong mắt tràn đầy sợ hãi, thầm thì tự nhủ." Không...!không có khả năng, ngươi làm sao là có thể là song hệ thuộc tính? Lại có thể một tâm hai ý mà sử dụng, ta không tin."
Tay hắn ôm ngực, mặt cũng trắng bệch, không cam lòng nói.

" Ta như thế nào lại có thể bại dưới tay của một cái tiểu tạp chủng như ngươi?"
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều không thể nào tin được.

Bọn họ không phải không thấy qua song hệ thuộc tính, nhưng không ai có thể làm được như hắn.

Dường như không thể sự dụng linh hoạt nhất tâm nhị dục thuần thục như vậy, vì mỗi lần tụ Linh lực phải tập trung tuyệt đối.

Nếu không Linh lực sẽ tiêu tán, nhưng thiếu niên trước mặt lại tuỳ ý làm được điều đó, ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Phong Nhã, tất cả đều thay đổi.
Vân Phong Nhã đưa lưng về phía Trần Khâm, nàng chăm chú nhìn Trần Tôn, cười như không cười nói.
" Trần gia chủ, các ngươi nhận thua chứ?"
Trần Tôn dưới lôi đài, gắt gao nắm chặt nắm đấm, lúc này trong mắt Trần Tôn loé qua một tia sáng hưng phấn, khi nhìn đến phía sau Vân Phong Nhã.
" Tiểu tạp chủng, có ai nói với ngươi khi chiến đấu, không nên đưa lưng về đối thủ không? Ngươi đi chết đi! Hoả tri tên, đi." Trần Khâm trong mắt toàn là sát ý.
" Phong Nhã cẩn thận!" Vân Chiến cùng Vân Mộng Cầm kêu lên.
Mắt thấy mũi tên lửa, sắp đâm đến phía sau lưng nơi trái tim vị trí.

Vân Phong Nhã nhàn nhạt nở một nụ cười quỷ dị, thân ảnh nàng chợt mờ đi, sau đó như sét đánh không kịp bưng tai mà xuất hiện trước mặt Trần Khâm.
" Dừng tay! Vân Phong Nhã ngươi dám." Trần Tôn vừa dứt lời thì một tiếng hét thê lương vang vọng một phía chân trời, nghe được thanh âm ấy, cả người Trần Tôn không nhịn được mà run rẩy lên.

Hắn không dám tin, đôi mắt mở to như trăn trối khi nhìn hai cổ tay Trần Khâm toàn là máu tươi.

Xương tay vỡ vụn nhuyễn nát đầy thảm hại, dù có ngũ cấp đan dược cũng không cách nào khôi phục lại được như trước, coi như là nhặt về một cái mạng, Trần Khâm cả đời này cũng là phế nhân.
" Không..!"
_________________________________
( halarm122017????).

Bình Luận (0)
Comment