Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 113


Thanh âm êm tai, nhưng lời nói lại như vậy huyết tinh, làm một đám người nghe được đều sửng sốt, nhưng chưa chờ bọn họ hiểu ra thì nghe được thanh âm thống khổ ngào rống vang lên.
"Cu...cu....!Xẹt...."
" Ngao......" Thống khổ thanh.
" Không.....!Hổn đản, ta giết chết ngươi."
Trịnh Lượng tay ôm ngực, vì khế ước thú chết nên bị phản vệ, hắn rống giận hét lên, hắn không thể nào tin được, tên tiểu tử này to ngan ra lệnh cho khế ước thú của hắn đem Hắc Lang xé sát, hắn nhất định phải đem tên tiểu tử này bầm thây vạn đoạn mới có thể hạ dạ.
Mà lúc này mọi người mới chú ý đến Kim Bằng trên không, vì Kim Bằng thu liểm hơi thở nên mọi người chỉ xem hình dáng của nó mà đoán nó là Thánh thú, nhưng là cấp bậc gì thì nhìn không ra, mà không ai chú ý đến trên vách tường một cảnh tượng kỳ lạ, có một con mèo xám, một con màu trắng và một con chuột màu vàng đang nhàn nhã ngồi đó xem kịch vui.
"Ngươi?" Vân Phong Nhã trong mắt đều là trào phúng nói." Còn chưa có tư cách."
" Tìm chết...." Trịnh Lượng hét lên.

Trịnh Lượng trên người phát ra uy áp Linh Vương ngũ cấp thực lực đè ép về hướng Vân Phong Nhã, hắn muốn dùng uy áp từ từ đè ép đến Vân Phong Nhã trên người xương cốt từ từ vở vụn, muốn cho Vân Phong Nhã đau đớn chết đi sống lại, nhưng làm hắn thất vọng rồi, uy áp của hắn không có chút tác dụng nào với nàng cả, hắn khó có thể tin hô lên.
" Sao có thể? Ngươi sao có thể không bị ta uy áp ảnh hưởng?"
Vân Phong Nhã nghe vậy nở ra nụ cười không đạt đái mắt.
" Trên đời này không có gì là không có thể, còn có, tự đại người thường chết sớm."
Dứt lời trên tay của nàng xuất hiện một thanh truỷ thủ, như tia chớp đánh về hướng Trịnh Lượng, hơi thở của Linh Vương tam cấp lúc này cũng ra bên ngoài phát tán.
" Cái....!cái gì? Linh Vương tam cấp, sao có thể?" Vài đạo thanh âm đều hô lên.
Trịnh Lượng trong mắt đều là khó có thể tin, sao đó thai thế thành ngen ngét, hắn lúc trước có bao nhiêu kêu ngạo về thiên phú của mình, hôm nay hết lần này đến lần khác đều bị vả mặc, hắn khó có thể tiếp thu như vậy đã kích, nội tâm không ngừng hò hét phải đem Vân Phong Nhã giết chết.
"Hừ, Linh Vương tam cấp cũng muốn cùng ta Linh Vương ngũ cấp chiến đấu, tự tìm tử lộ."
Trịnh Lượng trên tay linh lực hoả hệ, hình thành một con hỏa Lang to lớn.

" Ngươi giết chết ta Hắc Lang, ta sẽ cho Hỏa Lang đem ngươi đốt thành tro tàn,.....!Hỏa Lang đi."
" Ngao Ô.....vvvù."
Hỏa Lang to lớn hung át nhào về hướng Vân Phong Nhã, miệng to hé mở như muốn một ngụm đem Vân Phong Nhã cắn nuốt xuống dưới, Vân Phong Nhã giống như là không thấy đến, vẫn cứ hướng phía trước chạy đến, lúc này trên người nàng cũng bộc phát ra Phượng Hoàng lửa đem nàng cả người bao phủ, Phượng Hoàng lửa uy áp làm vừa xong đến Hỏa Lang run rẩy khó có thể phát hiện, tuy Hỏa Lang là do linh lực hình thành, nhưng nó cũng có chủ nhân của nó một tia tinh thần, cũng có thể cảm giác được uy áp.

Những người xung quanh thấy như vậy một màn đều hít hà một hơi, có người đắc ý, có người xem kịch vui, có người lo lắng mà nhìn.
" Nhã nhi cẩn thận."
Vân Chiến hét lên, ông vừa muốn xong lên phía trước, thì bị Hàn Tử Mộc ngân cảng.
" Tin tưởng chủ..ta huynh đệ."
Trịnh Lượng nhìn Vân Phong Nhã ngu xuẩn hành vi, khoé môi vừa cong lên thì cứng lại rồi, hắn đôi mắt trừng thật lớn, khi thấy Vân Phong Nhã truỷ thủ như trẻ tre vung lên chém xuống, Hỏa Lang do linh lực của hắn hình thành chém thành một nữa, rồi tiêu tán trong không khí, nhưng chưa chờ hắn kịp phản ứng lại trên cổ đã truyền đến đau đớn, đôi mắt trừng to chưa kịp hét lên đã gã xuống đất, máu tươi từ trên cổ chảy dài trên mặt đất, cho đến chết hắn vẫn không hiểu được bản thân chết như thế nào?

" Phịch." Vật nặng té trên mặt đất.
" Đại sư huynh."
Vài tiếng hét vang lên làm những người sung quanh như tỉnh ngủ, sao đó là khó có thể tin được trước mắt một màn, chỉ một chiêu, thiếu niên chỉ dùng một chiêu đem Linh Vương ngũ cấp cắt cổ, những người đứng xa xem cũng cảm giác được trên cổ mình lạnh lẽo lên, mà đám người Trần gia sắc mặt tái nhợt, trên mặt đều là sợ hãi, một chiêu có thể đem Linh Vương ngũ cấp cắt cổ, vậy bọn họ còn có đường sống sao? Còn Thiên Vũ Môn đám người trên mặt đều là tức giận, bọn họ trong lòng đều cho rằng Vân Phong Nhã là dùng cái gì thủ đoạn mới có thể đem đại sư huynh giết chết, còn nhị sư huynh trong lòng đều là vui sướng, vì từ nay chở đi, hắn chính là lão đại, nhưng trên mặt hắn vẫn trang tức giận thần sắc quát.
"Các sư đệ cho ta lên, nhất định phải vì đại sư huynh báo thù."
Mười mấy Thiên Vũ Môn đệ tử không chút suy nghĩ xong lên công kích Vân Phong Nhã, Trần Tôn cũng hét lên cho đệ tử Trần gia gia nhập cuộc chiến, còn Vân gia người thấy cửu thiếu gia như vậy lợi hại, chém giết lên càng có tự tin.
Vân Phong Nhã thấy vậy cũng không có ra lệnh cho khế ước thú của mình ra tay, mà chỉ bảo chúng nó đứng một bên quan sát, khi có Vân gia đệ tử gặp nguy hiểm mới ra tay cứu giúp, vì nàng biết chỉ có lâm vào tuyệt cảnh khi ngập được một tia ánh sáng, thì bọn họ sẽ bộc phát ra sức mạnh tìm tàng trong thân thể, chỉ có như vậy Vân gia về sau mới có thể tự cường đại lên.
Các đệ tử Thiên Vũ Môn hợp lực, từng đạo linh lực công kích Vân Phong Nhã, Vân Phong Nhã một tay tụ linh lực chận lại công kích, nện bước quỷ mị biến mất, tiếp theo là thanh âm truỷ thủ đâm vào thân thể đối phương, sau đó lại là một người khác, nàng giống như tia chớp đi đến đâu là có người ngã xuống, chưa đến năm phút thời gian Thiên Vũ Môn chỉ còn lại nhị sư huynh một người, hắn trên mặt cắt không còn chút máu, quay đầu muốn chạy trốn, Vân Phong Nhã linh lực hình thành Băng tên bắn ra, chỉ nghe." Phụt." Thanh âm, Nhị sư huynh nhìn xuống trước ngực xoả xuyên qua thân thể băng tên cùng máu tươi, khoé miệng từ từ chàng ra máu tươi, ngã ngụy trên đất tắc thở.
Trần Tôn thấy Vân Phong Nhã một chiêu một chiêu đem từng đệ tử Thiên Vũ Môn giết chết, hắn biết Trần gia lần này xông rồi, liền lui về phía sau đám người nhân cơ hội muốn chạy trốn, thiếu niên lạnh thấu xương thanh âm vang lên.
" Trần gia chủ, muốn đi đâu vậy? Trò chơi còn chưa kết thúc, cứ như vậy đi rồi? sẽ không thú vị nha."
Trần Tôn ngã ngồi trên mặt đất, nhìn trước mắt xuất hiện thiếu niên, một tay chắp sau lưng, một tay trước bụng, một bộ thiếu gia nhu nhã, môi đỏ cong lên xinh đẹp độ cung, nhưng trong mắt Trần Tôn đó chính là ác mộng, hắn còn nhớ rõ thiếu niên không chớp mắt từng đao từng đao đâm vào thân thể người thanh âm vẫn còn lưu bên tai, cả người đều run rẩy lên, hắn hiện tại vô cùng hối hận lúc trước xem thường phế vật, không đem hắn giết chết, khi trên lôi đài thấy hắn bọc phát ra thiên phú không thấp, lại phế đi hắn thiên tài nhi tử, hắn liền phái nhị trưởng lão đi giết hắn, nhưng vì hắn quá tự tin nhị trưởng lão đám người thực lực, nên không phái nhiều người đi theo, hắn trong mắt xẹt qua tia sáng hét lên.

" Vân Phong Nhã, ngươi không thể giết ta, phụ thân ta từng cứu mạng nhị trưởng lão Thiên Vũ Môn, nếu ngươi dám giết ta, nhị trưởng lão Thiên Vũ Môn nhất định sẽ không buôn tha cho Vân gia các ngươi."
" Ha hả, bổn thiếu gia cả đệ tử của lão ta, ta cũng dám giết, ngươi nói xem, ngươi mạng đáng giá hai bọn chúng đáng giá." Vân Phong Nhã thanh âm càng trở nên lạnh lẽo lên." Còn có ngươi cho rằng muốn giết ta người, ta sẽ cho hắn tiếp tục tồn tại đi xuống sao?"
Trần Tôn cả người đều ngẩn ra, đúng vậy, hắn kể cả mười mấy đệ tử của Thiên Vũ Môn còn dám giết, hắn tính cái gì? Trong mắt hiện lên tia hy vọng cũng vụt tắt, hắn không cam lòng a, chỉ còn có một bước là có thể đem Vân gia tiêu diệt, cứ như vậy không còn, nếu không phải tại Trịnh Lượng bọn họ lòng tham không đáy cũng không chờ đến hôm nay, hắn ánh mắt âm độc nhìn thi thể đám người Thiên Vũ Môn, sau đó nhìn Vân Phong Nhã điên cuồng cười vang nói.
" Ha ha ha, Vân Phong Nhã, ngươi cho rằng hôm nay ngươi giết ta, Vân gia các ngươi sẽ không có việc gì sao? Ngươi đã giết chết nhị trưởng lão Thiên Vũ Môn đắc ý các đồ đệ, ngươi chờ diệt môn đi ha ha ha, dưới quỷ môn có Vân gia các ngươi bồi cũng không tồi, ha ha ha."
Vân Phong Nhã nghe vậy, khoé môi nở ra nụ cười tà mị, ngón trỏ lắc lắc nói.
" Ngươi sai rồi, không phải ngươi một người xuống quỷ phủ, mà ta sẽ cho cả gia tộc ngươi đi cùng." Nàng đôi mắt đen lạnh lẽo nheo lại đi đến Trần Tôn bên cạnh nhỏ giọng nói đủ để Trần Tôn nghe được nói." Ngươi sẽ không chờ được ngày đó, tiểu gia ta cũng sẽ không tha cho nhị trưởng lão của Thiên Vũ Môn, còn Thiên Vũ Môn người nếu biết đều thì tốt, nếu không sẽ có một ngày tiểu gia ta cũng sẽ đem nó diệt."
Chưa chờ Trần Tôn từ trong khiếp sợ bừng tỉnh, thì cảm giác được trên cổ lạnh lẽo, ngã trên mặt đất đôi mắt còn trừng thật lớn, máu tươi cũng từ cổ chảy ra trên mặt đất, mà lúc này những người Trần gia cũng đã ngã xuống.
Vân gia mọi người cho dù bị thương, nhưng vẫn đỉnh bạt dáng người kính động nhìn cửu thiếu gia của bọn họ, chỉ nữa năm thời gian, cửu thiếu gia thực lực đã vượt qua cả thiên tài của Thiên Vũ Môn, Linh Vương ngũ cấp chỉ dùng trong một chiêu là cắt cổ, đây nào còn là thiên tài, là đại lục này quỷ tài a, bọn họ trong mắt vừa kích động vừa tôn kính, vì bọn họ biết nếu không có cửu thiếu gia xuất hiện, bọn họ khó có thể thấy được mặt trời của ngày mai.
_________________________________

Bình Luận (0)
Comment