Hồ Quản sự nghe người thông báo lúc sau, lập tức đi nhanh đến khách phòng, hắn vừa bước vào cửa phòng thì cũng là lúc Vân Phong Nhã mở mắt ra nhìn lên, sắc bén con ngươi trong chớp mắt rồi biến mất, nhưng cũng làm cho Hồ quản sự giật mình, đôi mắt sắc bén vừa rồi chỉ có thượng vị giả mới có như vậy sắc bén ánh mắt, nhưng khi hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt còn nét trẻ con, làm hắn cho rằng vừa rồi là mình hoa mắt, nhưng hắn giám khẩn định, ánh mắt áp bức vừa rồi là thật sự, trong đầu hắn trăm hồi bất triển, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh.
Mà Vân Phong Nhã cũng không biết nàng là vì nghe Phượng Hoàng kể về nàng đời trước chuyện tình, tuy nàng không nhớ nhưng nó cũng đã làm cho tâm cảnh của nàng thay đổi không ít, cũng giống như một vị hoàng đế lâu năm toạ kỹ trên ngôi vàng, chỉ có khí thế và quyết đoán, làm sao bằng với một vị dùng huyết tinh sát phạt mà thượng vị, khí thế, quyết đoán và huyết tinh hơi thở phát ra, cho nên nàng chỉ một ánh mắt đảo qua cũng đã làm cho Hồ quản sự trấn động.
" Tại hạ họ Hồ, là nơi này quản sự, không biết các hạ như thế nào xưng hô?" Hồ quản sự cung kính khách sáo chào hỏi.
Vân Phong Nhã khoé môi cong cong, như một thân sĩ giới thiệu bản thân, và ý đồ đến đây tìm họ.
" Ta họ Vân, hôm nay đến là muốn xem Các Ngọc Trai nơi này có bán Tuyết Liên ngàn năm không? Nếu quý tiệm có, Giá cả không thành vấn đề.
"
Hồ quản sự có chút bất ngờ với sự thẳng thắn của nàng, nhưng hắn cũng nhìn ra được thiếu niên là đang có việc gấp, hắn cũng không suy nghĩ liền nói thật ra.
" Chúng ta Các Ngọc Trai tuy là ngần Tuyết Sơn không sai, nhưng Tuyết Liên ngàn năm thật sự không có, 500 năm thì có một cây, nhưng đã được người định ra rồi, chỉ còn có hai ba trăm năm mà thôi, ngoại trừ Tuyết Liên chúng ta nơi này cũng có rất nhiều thảo dược quý hiếm.
"
Vân Phong Nhã sớm cũng đoán được Các Ngọc Trai nơi này không có, nếu bọn họ nơi này có Tuyết Liên ngàn năm cũng sẽ đưa về Tổng đà Các Ngọc Trai nơi đó mà lập công, cho nên mục đích nàng đến đây cũng chỉ là muốn hỏi tin tức mà thôi.
" Vậy, Hồ quản sự ngươi có biết Tuyết Sơn Thành có ai có được Tuyết Liên ngàn năm không?"
Hồ quản sự suy nghĩ một lát rồi nói.
"Tại hạ nghe nói Thành Chủ ba năm trước có được một cây Tuyết Liên ngàn năm, hiện tại cũng không rõ ràng lắm.
"
Vân Phong Nhã nghe vậy thở dài nói.
" Vậy ta chỉ có thể đi Tuyết Sơn tìm xem, đúng rồi, không biết Hồ quản sự nơi này có Tuyết Sơn bản đồ không?"
" Có.
" Hồ quản sự từ chữ vật lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Vân Phong Nhã rồi nói.
" Chúng ta chỉ có ngoại vây bản đồ, còn nội vây bên trong chỉ có cường giả mới dám đi vào bên trong, cho nên!.
.
"
Vân Phong Nhã cũng hiểu được ý tứ của Hồ quản sự, muốn vào sâu bên trong Linh Huyền cấp bậc còn không dám vào nói chi Linh Vương cấp bậc, mà những cường giả cùng đoàn đội đi vào cũng không ngu gì cho ngươi biết bên trong nơi nào đó.
"Ta đã hiểu, đa tạ, ta còn có chuyện đi trước, không làm phiền Hồ quản sự rồi.
"
" Vân công tử không cần khách sáo, Vân công tử là chúng ta Các Ngọc Trai thượng tân, là chúng ta nên làm.
"
Đây cũng chính là thượng tân chỗ tốt, nếu không những gia tộc lớn làm gì muốn tranh Các Ngọc Trai hắc thẻ bài làm chi, nó cũng đại biểu cho thân phận cao quý của gia tộc bọn họ.
Chờ Vân Phong Nhã đi rồi, Hồ quản sự trong lòng tấm tắc khen ngợi thiếu niên lịch sự phong nhã này, cũng không biết là nhà ai thiếu gia có thể bồi dưỡng ra như vậy thiếu niên.
Nếu để đám thú thú biết được suy nghĩ của Hồ quản sự chỉ có thể than thở nói một câu.
" Lại thêm một người bị bề ngoài chủ tử lừa ngạc rồi, sắc đẹp lầm người a.
"
- --------------------------
Băng Sơn tuyết lạnh trên nền tuyết trắng, lưu lại rất nhiều dấu chân người và vết máu đỏ tươi đã bị tuyết trắng che lấp, giống như những thứ xấu xí trong nội tâm của con người được lớp vỏ ngoài xinh đẹp che giấu vậy.
Mấy ngày nay đoàn người Bắc Cung Nhiên cũng xem như mai mắn, không gặp được cái gì cường đại Linh Thú, lại hái được không ít thảo dược, liền ở đoàn người nghỉ ngơi thời điểm, liền nghe được một trận hổn độn tiếng bước chân, mọi người đều cảnh giác đứng lên, nhìn về một phương hướng, tiếng bước chân hổn độn càng lúc càng gần, tiếp theo đám người thấy được một đám Tuyết Lang từ từ xuất hiện trong tầm mắt chạy tới, mà phía trước còn có một nam nhân cao gầy một thân màu lam đen y phục, đang hốt hoảng chạy phía trước Tuyết Lang, gã kinh hô về phía Tống Hiển đám người.
" Cứu mạng, cứu mạng a!.
"
" Ngao Ô!.
ngao Ô!.
"
" Ta nãi nãi, thật!.
thật nhiều Tuyết Lang a!.
.
" Bạch Ngạo Thành nhịn không được hô lên.
Không ngừng Bạch Ngạo Thành một người như vậy, Tống Hiển đám người nhìn lao nhanh mà đến Linh Thú đàn cũng sợ ngây người, Bắc Cung Nhiên từ xa xem nam nhân trong lòng ngực một vật màu trắng, nàng con ngươi lạnh xuống, gã là hướng tới bọn họ phương hướng chạy đến, nàng thanh âm lạnh lùng hét lên.
"Chạy mau! "
Bị nàng một quát đám người mới phản ứng lại, Tống Hiển đám người theo phản xạ có điều kiện chạy theo Bắc Cung Nhiên hướng phía sau đi.
" Cứu mạng a!.
.
phía trước huynh đệ cứu mạng a!.
.
" Nam nhân nghiến răng nghiến lợi mắn thanh.
" một đám đáng chết!.
" Nam nhân không ngờ đến đám người này chạy còn nhanh hơn thỏ, trong lòng gã thô tục mắn thầm, nếu không phải đối phương cho hắn thù lao như vậy cao, hắn cũng không mạo như vậy nguy hiểm đi kinh động đàn Tuyết Lang a, gã là phong nguyên tố, đối với nơi này hoàng cảnh cũng hiểu biết hơn người khác, cho nên gã mới tiếp nhận nhiệm vụ này, gã theo như kế hoạch đem đàn Tuyết Lang dẫn dắt đến đoàn người này là được, gã một mình rất dễ chạy thoát, còn những người này sẽ vì đồng đội mà lưu lại chiến đấu, nhưng không ngờ bọn họ lại phản ứng nhanh như vậy, gã cắn chặt răng chạy theo Bắc Cung Nhiên đoàn người, chỉ cần có người đem đàn Tuyết Lang ngân cảng lại là gã có thể thoát thân rồi.
Đoàn người thấy nam nhân cao gầy cấp bậc là Linh Vương tam cấp, phong hệ, nhưng hiện tại tốc độ của gã so với Linh Vương tam cấp phong hệ thì nhanh hơn khá nhiều, khi Bắc Cung Nhiên đám người nhìn thấy giày ủng của gã ta chợt hiểu ra, giày ủng của gã là Linh khí ủng, có thể giúp đối phương tăng nhanh tốc độ 20 đến 30 phần trăm, cả đám đều nghiến răng nghiến lợi tức giận.
" Hổn đản không biết xấu hổ, không được chạy theo chúng ta.
" Nữ nhân tức giận quát lên.
" Ngươi nãi nãi, ngươi chạy theo chúng ta làm gì? Còn không cút ngay! " Bạch Ngạo Thành cũng tức giận quát lên.
Nam nhân trong mắt hiện lên âm ngoan, nở ra nụ cười quỷ dị, từ lòng ngực tay áo che giấu một con Tuyết Lang con, muốn ném về hướng Bạch Ngạo Thành trên người, nhưng chưa chờ hắn ném qua, thì một ánh sáng trắng bay vọt đến, tiếp theo là tiếng kêu Ngao Ô của Tuyết Lan con, nam nhân cao gầy trừng lớn đôi mắt khi thấy Tuyết Lang chân trước bị ám khí đâm vào, máu tươi chảy ra ước cả tay áo gã, gã thô tục mắn lên.
" Mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn chết à?" Nam nhân tức giận nhìn Bắc Cung Nhiên như muốn đem nàng giết chết vậy, vì trên người của hắn đã có lây dính vết máu của Lang con, cho dù hắn muốn vượt qua đám người này chạy trốn cũng sẽ bị Tuyết Lang truy theo, vì trên người hắn có mùi huyết tinh của Lang con.
Nghe được tiếng kêu đau đớn của Lang con, đàn Tuyết Lang phía sau tràn ngập dã tính hung ác ngầm rú tiếng kêu, làm người xống lưng lạnh lẽo.
Nam nhân cao gầy vẻ mặt hung át đem bị thương lang con ném về hướng Bắc Cung Nhiên trên người đi.
" Cùng chết đi.
"
Bắc Cung Nhiên lạnh lẽo con ngươi nhanh chóng né tránh Lang con bay qua, Lang con bị ném trên mặt đất kêu ngao ngao.
Bắc Cung Nhiên từ đầu đã thấy được gã trong lòng ngực màu trắng vật thể, tuy được tay áo dài của gã che đậy, nhưng vì trên người gã y phục là màu lam đen nên làm nổi bật ra màu trắng long tơ của Tuyết Lang, nàng không cần biết nam nhân này vô tình hai cố ý chạy về hướng bọn họ, nàng chỉ biết người đến không hảo ý, gã muốn nhân cơ hội chạy trốn cũng muốn xem nàng có đồng ý không.
Tuyết Lang càng lúc càng tới gần, Tống Hiển thấy phía sau đồng đội sắp bị Tuyết Lang đuổi đến, biết muốn chạy trốn là không thể, xem ra chỉ có thể chiến đấu, Tống Hiển ý niệm vừa động, trên tay xuất hiện trường kiếm, hắn quay người lại hướng đàn Tuyết Lang đánh tới, những người khác thấy vậy cũng không chạy nữa, đều gia nhập vào trận chiến, vì bọn họ biết Tuyết Lang chúng nó là nhận định bọn họ là chúng nó con mồi rồi.
Cuộc chiến giữa người và Tuyết Lang cứ như vậy mở màn, khế ước thú cũng được chủ nhân của mình triệu hồi ra đến gia nhập vào trận chiến, còn nam nhân cao gầy nhân cơ hội chạy đi, nhưng Tuyết Lang làm sao cho gã cứ như vậy chạy trốn, năm con Tuyết Lang vẫn truy theo phía sau của gã, cũng làm cho Bắc Cung Nhiên đám người nhẹ nhõm một ít, nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi, còn lại hơn ba mươi con chỉ công kích mười tám người và khế ước thú cộng lại, cũng giống như một người thành niên nam tử cùng hài tử đánh nhau vậy, chỉ có thể bị thương là hài tử.
Tống Hiển cùng với một con Tuyết Lang cầm đầu chiến đấu cũng đã làm cho hắn chặt vật vô cùng, nói chi cho đến bây giờ vẫn không thấy Lang Vương xuất hiện, không chỉ có Tống Hiển một người nghĩ đến Lang Vương vẫn chưa xuất hiện, mà là toàn bộ đoàn đội cũng nghĩ đến, trong lòng mọi người đều lộp bộp lo sợ lên.
Bắc Cung Nhiên và Bạch Ngạo Thành thực lực không bằng những người khác, nhưng cả hai cùng hợp lực chiến đấu, không thua gì những học trưởng học tỷ khác, Bạch Ngạo Thành vừa chém chết một con Tuyết Lang, không chú ý đến một con Tuyết Lang đang chờ cơ hội đánh lén, thân hình to lớn của nó như tia chớp vồ về hướng Bạch Ngạo Thành đỉnh đầu đi.
Bắc Cung Nhiên đang cùng một con Tuyết Lang chiến đấu, thấy vậy một màn, nàng dùng nhanh tốc độ xoay tròn hai vòng, trường kiếm vung lên chém về Tuyết Lang bên hong với tư thế nhảy trên không của nó.
Cũng vì vậy mà Bắc Cung Nhiên bị Tuyết Lang cùng nàng chiến đấu vừa rồi, mống vuốt sắc bén phía trước của nó vồ đến hoa thương bờ vai phải, để lại trên bờ vai ba đường dài vết rách máu tươi mống vuốt, bờ vai truyền đến đau đớn làm tay nàng run lên, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng không cho kiếm trên tay rơi xuống, nhưng Tuyết Lang làm sao có thể bỏ qua cơ hội giết chết con mồi, nó lại một lần nữa vồ đến, Bắc Cung Nhiên chịu đau đớn từ bờ vai truyền đến, cấn chặt răng muốn ngăn cản công kích của Tuyết Lang.
.