Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 137


Vân Phong Nhã có chút nuối tiếc buôn ra tay, nàng khom lưng nhật hai bình đan dược trên nền tuyết trắng lên, dùng tay áo lao sạch Tuyết, đặc vào tay Bắc Cung Nhiên sủng nịnh nói.

" Nhiên Nhiên không được cho người khác thấy Nhiên Nhiên có nhiều Tứ phẩm đan dược biết không, hồi bích có tội đạo lý nàng hiểu?"
Bắc Cung Nhiên còn chưa kịp trả lại, môi như bị chuồn chuồn lướt qua, làm lòng nàng dậy sóng, mà người ngây ra chuyện đã biến mất, chỉ để lại một câu trong gió tuyết.

" Nhiên Nhiên, học viện thấy.

"
Bắc Cung Nhiên đứng đó ngơ ngẩn nhìn theo thanh âm truyền đến, nàng nhìn hai bình đan dược trên tay, mặt lại đỏ lên, khoé môi có ý cười cả nàng cũng không biết, nàng đem đan dược thu vào chữ vật, hít sâu một hơi quay người trở lại đoàn đội, mọi người phát hiện Bắc Cung Nhiên trên mặt vẫn như cũ là lạnh nhạt như trước, nhưng đôi con ngươi đã có thêm một chút hào quan của sự sống, hơi thở quanh thân cũng không như vậy lạnh, trong lòng đều nói thầm.

" Không biết Vân học đệ đã nói gì mà ảnh hưởng đến Cung Nhiên học đệ như vậy a, thật lợi hại.

"
Nếu bọn họ biết nhất định đưa ngón tay cái lên nói.

" Học đệ ngươi hy sinh quá lớn, vì làm khối băng Cung Nhiên hoà tan như vậy hy sinh sắc đẹp a.

"
Vân Phong Nhã đứng phía sau hòn đá, nàng nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi mà tim đập thình thịch, nàng vốn là người cậy mạnh, vừa rồi trong lòng thật ra cũng rất thấp thỏm, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng a, cho dù là thấp thỏm nhưng nàng cũng không muốn trước mặt Nhiên Nhiên mất mặt, nhưng khi thấy dáng vẻ ngây thơ có chút ngốc ngốc của nàng ấy, lại làm Vân Phong Nhã ngược lại cảm thấy không thấp thỏm nữa, còn rất thỏa mãn, nàng tay sờ lên đôi môi của mình, nở ra nụ cười đắc ý nghĩ.

" Cảm giác thật không tồi.

"
Tuyết Sơn sâu bên trong, cường đại Linh Thú theo gió tuyết gào rống, Vân Phong Nhã ngồi trên lưng Tuyết Sư một đường chạy về hướng có Hàn Băng Châu hơi thở phát ra, nàng trên người choàng một thân áo bào trắng phần phật sinh phong bay trong gió tuyết, như muốn đem nàng hào nhập vào Tuyết trắng giữa, núi nhỏ không ngừng hướng phía sau lùi lại cho đến biến mất trong tầm mắt.


Màn đêm buông xuống, từng vẩy núi tuyết phập phồng lạnh thấu xương, cũng không biết có bao nhiêu cường giả, nhà thám hiểm chết ở bên trong này, Vân Phong Nhã có thể nói là may mắn nhất một người đi, vào đây ngày thứ hai cũng không gặp được cường đại Linh Thú, cao nhất cấp bậc là Thiên Thú ngũ cấp, nhưng với sức chiến đấu của thú thú nhóm thật không chê vào đâu được, trời tối thì nàng vào không gian tránh đi hàn khí lạnh thấu xương, và nguy hiểm tiềm tồi, còn những người thám hiểm đoàn đội chỉ có thể dùng hồi khí đan để trợ giúp cho linh khí trong thân thân thể vẫn đầy đủ, nếu không nữa đêm bị cường đại Linh Thú tập kích chỉ có đường chết một cái, cho nên sâu bên trong Tuyết Sơn, thảo dược quý hiếm rất nhiều, nên thu hút không ít những nhà thám hiểm, dong binh đoàn có thực lực vào bên trong.

Trời vừa sáng Vân Phong Nhã chuẩn bị ra ngoài, nàng đem thần thức dò quét xung quanh, thấy không có ai, nàng mới ra đến, chuẩn bị kêu ra Tuyết Sư, lúc này thuộc về tinh thần lực phạm vi của nàng xuất hiện vài người, Vân Phong Nhã đứng lại, đem tinh thần lực phát tán rộng ra muốn xem những người đó là ai.

Mà lúc này có ba nam nhân, một thanh niên trên người đều là máu, trên mặt ngần một nữa dính máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hắn anh tuấn khuôn mặt, mà hai nam nhân cường tráng bên cạnh, trên người cũng lớn lớn bé bé vết thương chạy về phía trước, phía sau có sáu nam nhân hung thần ác sát đuổi theo.

"Đội trưởng, hai chúng ta ngăn lại bọn chúng, ngươi đi trước, về sau có cơ hội báo thù cho huynh đệ chúng ta là được.

" Nam nhân có vẻ mặt thô tục lên tiếng.

" Quách lão ca nói không sai, có cơ hội nhất định phải báo thù cho huynh đệ đã chết của chúng ta.

" Nam nhân bên cạnh cũng nói.

"Không được, có chết cùng chết, vả lại dong binh đoàn Hắc Lang lần này dám đối chúng ta xuống tay, là muốn đem chúng ta toàn đội diệt cỏ tận gốc, làm sao để chúng ta còn sống trở về báo tin, không sợ chúng ta Thiết Thụy dong binh đoàn trả thù bọn chúng sao?"
" Ha ha ha, Dương Thiên ngươi nói không sai, cho nên các ngươi ngoan ngoãn chịu chết, chúng ta sẽ cho các ngươi được chết toàn thây, ha ha ha.

"
Tiếng cười đắc ý của nam nhân vừa dứt, ba người đã bị bọn chúng bao vây lại, tên dẩn đầu vừa nói chuyện vừa rồi nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt nghiến răng nghiến lợi cười âm độc nói.

" ha ha ha, Dương Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi dám giết ta đệ đệ, hôm nay cũng nên để mạng lại đây đi.

"

" Ta phi, ngươi đứng nói chuyện không eo đao, đệ đệ ngươi ỷ vào ngươi là phó đoàn trưởng Hắc Lang dong binh đoàn, bên ngoài làm càng còn chưa tính, còn đến chúng ta địa bàn gây sự, còn hạ chiến thư cho đội trưởng ta, cuối cùng bị đội trưởng đá xuống lôi đài, đội trưởng ta rõ ràng đã tha cho hắn một mạng, hắn không cảm kích thì thôi, cứ nhiên nham hiểm đánh lén, đội trưởng ta chỉ cho hắn một cước, ai ngờ hắn ta xui xẻo ngã xuống hòn đá nhọn dưới cây cổ thụ, chết là xứng đáng.

" Quách lão ca tức giận phỉ nhổ không lưu tình nói ra sự thật.

"Cho lão tử câm miệng, lão tử mới mặt kệ, lão tử chỉ biết ta tiểu đệ là do Dương Thiên giết chết, mà các ngươi là đồng bọn các ngươi đều đáng chết, hôm nay ta phải chính tay đem các ngươi đốt thành tro, phải cho ta đệ đệ báo thù.

" Hắn rống giận quát lên.

Dứt lời trên tay hắn hình thành một quả cầu lửa cực lớn, đánh về hướng ba người, Dương Thiên lập tức hình thành thổ lá chắn, còn hai nam nhân cường tráng cũng tập hợp kiếm khí vào đao trên tay mình, hướng hỏa cầu chém qua đi, nhưng linh lực của bọn họ vốn muốn cạn kiệt, nên kiếm khí và thổ tường đất rất mỏng, muốn ngăn cản hỏa cầu lớn kia là không có khả năng, chỉ nghe được.

" Ầm.

.

"thanh âm nổ mạnh.

" Phục, phục, phục.

" Ba người bị dòng khí hoả cầu nổ mạnh đánh bay, ngã trên mặt đất học ra máu tươi.

" Ha ha ha, lão tử xem hôm nay còn có ai cứu được các ngươi.

"

Dứt lời gã trên tay lại xuất hiện một hỏa cầu cở trung, đánh về hướng Dương Thiên, khi gã biết đệ đệ mình là do Dương Thiên giết khi, hắn muốn đến Thiết Thụy dong binh đoàn, muốn tên đáng chết này vì đệ đệ đền mạng, nhưng bị Đoàn Trưởng ngân cảng, nói Thiết Thụy dong binh đoàn và Hắc Lang dong binh đoàn thế lực ngang nhau, nếu hai đoàn đội giao chiến, đoàn đội khác sẽ là ngư ông đắc lợi, vả lại đệ đệ hắn trước mặt bao nhiêu người muốn đánh lén người khác, mới bị giết, Tổng công hội dong binh đoàn cũng sẽ không đứng về phía họ, nếu sáng không được, bọn chúng có thể ám làm.

Hắn nghe đoàn trưởng nói lúc sau, mới cố gắng nhịn xuống dưới, khi hắn nhận được tin Dương Thiên đoàn đội lần này ra nhiệm vụ là ở Tuyết Sơn, hắn liền đem theo thuộc hạ thân tín kể cả hắn tổng cộng có chín người, thực lực ở Hắc Lang Cũng là xếp hạng ngần phía trước, nhưng cuối cùng vẫn chết đi ba người, hắn từ trung vây đuổi giết đến nội vây bên trong, hắn muốn đem những người này đốt thành tro tàn mới hả dạ.

Dương Thiên nhìn hỏa cầu lấy nhanh tốc độ bay đến hắn, hắn cũng biết bản thân đã không thể nào tránh thoát cái chết, hắn nhắm mắt lại chờ hỏa cầu đánh đến, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cho đến dòng khí lướt qua trên mặt hắn, và tiếng chém gió bay trong tuyết trắng, Dương Thiên chờ một hồi vẫn không cảm nhận được sự đau đớn của hỏa cầu, hắn theo bản năng mở ra đôi mắt, cả người ngẩn ra, vì trước mặt hắn đứng một người, khoát áo choàng trắng bay trong gió tuyết, trên tay là một thanh kiếm màu bạc sắc bén đang phát ra Hàn khí, lưng đưa về hướng hắn, nên không biết đối phương là nam hai nữ, cho đến người đó quay người lại hỏi hắn.

" Các ngươi là Thiết Thụy dong binh đoàn người ư?"
Dương Thiên có chút ngẩn ra, vì thiếu niên xinh đẹp trước mặt có sáu bẩy phần giống với cô cô Vân Nhu Nhi của hắn, nhìn tuổi tác và khuôn mặt tuấn mỹ được phụ thân miêu tả 7-8 tháng trước, hắn theo bản năng hô thanh.

" Là Phong Nhã sao?"
Vân Phong Nhã mài nhíu lại hồ nghi hỏi.

" Ngươi nhận biết ta?"
Dương Thiên nghe vậy đôi con ngươi tỏa sáng, nhưng hoãn qua thần lại hắn hô lên.

" Ngươi nhanh rời khỏi nơi này, đi nhanh!.

khụ!.

khụ! khụ.

.

" vì quá kích động hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.

" Muốn chạy, ha hả, nếu đã đến rồi, mạng cũng nên lưu lại đi.

"

Gã lúc đầu còn có chút e ngại, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên non nớt khuôn mặt, hắn mới yên tâm, hắn chỉ sợ gặp phải một vị cường giả nào đó ngăn cản, nhưng hiện tại chỉ là một tên tiểu tử mao còn chưa mọc đều đâu, nhưng hắn đã quên mất nơi này là Tuyết Sơn nội vây, thực lực yếu người sẽ đi vào nơi này, mà trên thân vẫn như vậy sạch sẽ sao?
"Phó đoàn trưởng, hắn như vậy xinh đẹp, có thể để lại cho huynh đệ chúng ta chơi chơi rồi mới giết có được không?"nam nhân cao gầy đôi mắt nhỏ lắm la lấm lét nhìn Vân Phong Nhã muốn chảy nước miếng vậy.

Tên cao to bên cạnh nghe vậy chế diễu nói.

" Ha hả, lão tử không háo cái này, nhưng tên tiểu tử này thật là xinh đẹp, xinh đẹp còn hơn nữ nhân lão tử từng ngủ nữa, như vậy xinh đẹp, không biết dưới lớp áo đó là nam hay là nữ nữa, một lát lão tử cũng xem thử, nếu là nữ để lão tử lên trước ha ha ha.

"
Tên đối diện nghe vậy xem thường, nói lời nịnh nọt với phó đoàn trưởng của mình.

" Ha hả, nếu tên tiểu tử này thật là nữ, chúng ta không nên hiếu kính Phó đoàn trưởng chơi trước sao?"
" Đúng, đúng, đúng, ha ha ha.

"
Tên cao to thật ra chỉ là muốn nhục nhã Vân Phong Nhã đẹp như nữ nhân mà thôi, nhưng không ngờ lại để hắn đoán đúng rồi.

Vân Thiên nghe bọn họ ô ngôn uế ngữ lời nói, tức giận đến đôi mắt đều có tơ máu.

" Người nào làm người nấy chịu, không liên quan đến hắn, các ngươi chỉ cần thả hắn đi, ta mạng thuộc về các ngươi, ta có thể bắt hắn lập ra thiên địa lời thề, sẽ không đem chuyện hôm nay nghe được thấy được nói ra ngoài, thế nào?"
" Ha hả, ngươi mạng đã không còn đáng giá rồi, ha ha ha.

"
Vân Phong Nhã cũng không thèm để ý đến những người đó, nàng nhìn Vân Thiên khuôn mặt, như nghĩ đến cái gì, trong đầu chợt lóe hỏi.

" Ngươi là gì của Vân Dương, Thiết Thụy dong binh đoàn phó đoàn trưởng.

?".

Bình Luận (0)
Comment