Tuyết Tĩnh Nhu chỉ lo suy nghĩ nên không để ý đến Trịnh Thiều đi bên cạnh cố ý cùng nàng nói chuyện, nàng câu có câu không trả lời, làm sắc mặt hắn càng khó coi, nhưng cho dù biết nàng cũng sẽ không thèm để ý đến một nam nhân như vậy, nàng đối với hắn chỉ là lợi ít hợp tác mà thôi.
Trịnh Thiều thì từ lúc hắn thấy được Tuyết Tỉnh Nhu ánh mắt thẹn thùng nhìn tên Huyết Dạ kia, trong lòng đã không vui, mà hiện tại Tuyết Tỉnh Nhu ánh mắt đối với hắn càng trở nên lạnh nhạt, hắn có chỗ nào không bằng Huyết Dạ cả chân thật diện mạo cũng không dám lộ diện nhìn người, hắn trong lòng cứ vậy khẩn định Huyết Dạ là một người diện mạo có vấn đề nên mới không dám nhìn người, mà quên mất đối phương thực lực.
" Tỉnh Nhu, ta nhìn thấy Huyết Dạ các hạ trước lúc rời đi có phải đã nói cái gì với muội ư?"
Tuyết Tỉnh Nhu nghe vậy đứng lại, xoai người, mài đẹp nhíu lại nhìn Trịnh Thiều không vui hỏi.
" Trịnh nhị thiếu hỏi vậy là có ý gì? Chất vấn bổn tiểu thư ư?"
" Muội đừng hiểu lầm, ta là vì thấy muội lúc đó kinh ngạc biểu tình, nên mới hỏi vậy thôi." Trịnh Thiều sắc mặt hốt hoảng nói.
Mọi người nghe vậy đều tò mò nhìn Tuyết Tỉnh Nhu, Tuyết Tỉnh Nhu cười lạnh nói.
" Đa tạ Trịnh nhị thiếu đã chú ý ta, cho dù Huyết Dạ công tử có nói gì hoạt không có nói gì, hình như cùng với Trịnh nhị thiếu cũng không quan hệ đi?" Nàng thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo lên." Còn có.....!làm phiền Trịnh nhị thiếu về sao có thể xưng hô ta Tuyết tiểu thư tốt hơn, mà không phải khuê danh của ta."
Nói xong nàng không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Trịnh Thiều, quay người rời đi.
Tuyết Tỉnh Nhu trở lại thành phủ lúc sao, muốn đem bản thân nghi ngờ nói cho phụ thân, nhưng khi thấy phụ thân cùng di nương vui vẻ trong hoa viên, trong khi mẫu thân còn bệnh nặng trên giường, nàng cũng không phải lần đầu tiên thấy được cảnh như vậy, phụ thân thật sự sẽ để ý đến mẫu thân sống chết sao, mà dược sư kia lại là do phụ thân đích thân mời đến, nghĩ đến đây, nàng ngừng bước chân xoai người rời đi.
Tuyết Tỉnh Nhu đi tìm mẫu thân, nàng đem bản thân nghi ngờ nói cho mẫu thân nàng, cũng chính là Thành chủ phu nhân, Thành chủ phu nhân có sống gió gì không trải qua, bà lúc đầu có chút khiếp sợ, sao đó là bình tĩnh, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, nếu thật như lời nữ nhi nói, bà là bị người âm thầm hạ độc, mà người bà tin tưởng cũng chỉ có phu quân mình.....
Bà nhìn Tuyết Tỉnh Nhu nữ nhi bà yêu thương tiều tụy rất nhiều, nhìn nữ nhi khuôn mặt xinh đẹp vì bà không sợ cực khổ, mạo nguy hiểm cho bà tìm thuốc dẫn, ánh mắt mới trở nên ôn nhu, thanh âm khàn khàn không sức lực, nhưng bên trong đó là sự kiên cường cùng tàn nhẫn của người dẩm qua huyết tinh đi lên đỉnh cao.
" Việc này con đừng nói với phụ thân con, nếu mẫu thân đoán không lầm nhất định có liên quan đến ả hồ ly tinh kia, mà phụ thân con hiện tại lại như vậy sủng ái ả ta, sẽ tin tưởng lời con nói sao, nói không chừng còn phàn ngược lại, nói con không tốt, chuyện này mẫu thân sẽ sử lý, con cứ yên tâm."
" Nhưng thân thể mẫu thân....."
" Con cho là mẫu thân đã già rồi ư? Còn có những thuộc hạ và ám vệ điều là phế vật ư?"
"Ân...!Con đã biết."
Tuyết Tỉnh Nhu ngật đầu đáp ứng, nang ôm mẫu thân, nên không chú ý đến mẫu thân nàng trong mắt đều là tàn nhẫn.
Chờ Tuyết Tỉnh Nhu rời đi, bà nhìn một hướng nào đó, lạnh lùng nói.
" Cho ta đem người tập hợp."
Tiếng nói vừa dứt, trong không khí giao động một chút rồi biến mất, Thành chủ phu nhân bất đầu lên kế hoạch, phái thân tính của mình đi tìm một dược sư mà bà chỉ định, tuy y thuật và danh tiếng của người này không bằng dược sư hiện tại, nhưng người đáng tin cậy hơn, ít nhất bà từng giúp hắn đại ân, sẽ an toàn hơn những người khác.
Khưng làm bà khiếp sợ là khi biết phu quân của mình cũng tham gia vào việc hạ độc mãn tính muốn mưu hại mình, độc dược tuy không làm bà nhanh chóng trúng độc bỏ mình, nhưng hàn độc sẽ từ từ ăn mòn Đan Điền, làm cấp bậc tuộc lại, còn vì sao không giết bà, mà phải dùng như vậy dơ bẩn thủ đoạn, không phải là vì sợ thế lực ngầm trên tay bà ư, còn có một phần ba trưởng lão ủng hộ đi theo bà.
Thành chủ phu nhân nghĩ đến dược y mà bà mời đến lời nói,
nếu như bà thật sự nghe lời dược y phu quân mời đến, đem Mãng xà sừng lân làm thuốc dẫn thì đời này cũng đừng hồng tăng cấp còn không nói, cơ thể sẽ suy yếu không chịu nổi cái lạnh ở Tuyết Sơn Thành được, chỉ có thể rời đi Tuyết Sơn Thành.
Thành chủ phủ cũng trong một đêm mưa máu rửa tội, chết chết, thương thương, Tuyết thành chủ cũng không ngờ đến phu nhân của mình có thể giải được độc mà hắn âm thầm hạ, bà ta chẳng những khôi phục còn tăng lên một cấp bậc, vừa vặn cao hơn hắn một bậc, cho nên trận chiến này hắn lấy kết quả thảm bại mà kết thúc.
Tuyết Tỉnh Nhu cũng không ngờ phụ thân cứ nhiên hạ độc mẫu thân, tâm nàng đều lạnh, nhưng khi thấy mẫu thân muốn phế đi phụ thân đan điền, nàng làm sao có thể đồng ý, vì nàng biết nếu đan điền bị phế đi, cũng đại biểu phụ thân sinh mệnh rất nhanh sẽ bị hao mòn, vì người thường nhiều lắm chỉ có thể sống hơn trăm tuổi.
Nàng dùng sinh mạng mình ra uy hiếp mẫu thân tha cho phụ thân.
Thành chủ phu nhân cho dù tức giận vẫn không muốn nữ nhi mình bị thương tổn, bà cũng không muốn nữ nhi vì tên cận bả vô ơn này mà sinh ra oán bà, trong lòng xa cách với bà, nên bà đồng ý không hủy đi đan điền của hắn ta, bà ra lệnh cho người giam cầm phu quân mình lên, còn tạp chủng và nữ nhân của phu quân mình, bà sao có thể để lại hậu họa về sao đâu.
Người từng trải qua sóng gió, đi trên bao nhiêu nhân thân thi thể mới có được ngày hôm nay như bà, hiểu nhất là câu, diệt cỏ không diệt tận gốc, phong thổi lại sinh.
Cho dù là phu quân bà cũng vậy, đã phản bội bà sẽ không thả hổ về rừng, mạng sống....!bà có thể giữ cho phu quân mình, nhưng chỉ là mạng sống thôi, còn những cái khác, sẽ không.
____________________
Còn Vân Phong Nhã giao Bạch Lam Y cho thị vệ của nàng lúc sau, rời đi Tuyết Sơn Thành, lập tức trở lại Nguyệt Vân Thành, giúp ngoại công luyện chế đan dược giải độc.
Nàng biết với hiện tại thực lực của bản thân nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ được chính mình, muốn bảo vệ người nàng để ý thì phải cường đại đến người người nghe danh điều phải cuối đầu.
Vân Phong Nhã ở Vân gia mọi thứ an bài tốt lúc sao, nàng cáo từ ngoại công trở lại học viện, vì ngày cả nước khảo hạch lựa chọn ra 10 thiên tài đứng đầu khảo hạch năm nay, đại biểu Đông Lân Quốc tham gia bốn nước Đại Bỉ sắp tới.
Vân Phong Nhã một đường ngồi trên lưng Kim Bằng bay, như thường lệ, ban ngày thì ngồi trên lưng Kim Bằng bay, còn đêm đến vì an toàn sẽ đáp xuống mặt đất, cũng để Kim Bằng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nàng tìm nơi không có người sao đó vào không gian bên trong tu luyện, hôm nay như thường lệ, nàng từ không gian ra đến, vẫn là ở trên cổ thụ hôm qua.
Vân Phong Nhã vừa muốn triệu hồi ra Kim Bằng rời đi, thì tinh thần lực phát hiện không xa có một đám người đang hướng phương hướng nơi này chạy đến.
"Ha ha ha...!Lão tử muốn xem vài người các ngươi còn có thể chạy đi đâu?" Thanh âm khàn khàn của giọng nam vang lên.
" Đại ca, huynh đệ chúng ta bên trong này lâu lắm mới gặp được vài nữ nhân, còn như vậy xinh đẹp đâu, xem làn da trắng mịn, có lẽ là tiểu thư của gia tộc nào rồi, hôm nay huynh đệ chúng ta thật có phúc hưởng đâu."
Nam nhân xấu xí nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp trước mặt mà khoé miệng còn có khả nghi nước miếng muốn chảy ra ngoài, làm người ghê tởm đến cực điểm.
"Ha ha ha, vậy các huynh đệ đừng xuống tay mạnh quá, mỹ nhân thương đến chỗ nào thì sao huynh đệ chúng ta thỏa mãn hưởng dụng được." Tên cầm đầu vui vẻ cười vang.
Vài người khác nghe vậy đều cười ha ha ha." Đại ca nói đúng lắm, chúng ta phải cận thận mới được."
" Ha ha ha ha...."
" Các ngươi này đám súc sinh, vô sỉ...." Thanh âm dồn dập tức giận của thiếu nữ vang lên.
Vân Phong Nhã mài hơi nhiếu lại, vì thanh âm này có chút quen tai, nàng ngừng lại động tác rời đi, dương mắt nhìn qua, liền nhìn thấy cách đó không xa một đám người đang chiến đấu, một đám ma tu đang bao vây một nhóm người trẻ tuổi, nhìn bọn họ trên người treo màu cũng biết được trận chiến này kết cục rồi.
( Tán tu và ma tu khác nhau ở chỗ, tán tu họ tự bản thân hấp thu linh khí đất trời tu luyện, không có gia tộc hoạt môn phái chống lưng, còn ma tu thì khác, ma tu là dùng bí pháp tà môn tu luyện, ma tu người chỉ có thể ở hắc ám không ánh sáng mới có thể tu luyện, cho nên ma tu tăng cấp nhanh hơn người tu luyện bình thường, nhưng muốn đạt đến cảnh giới tối cao là không có khả năng, có thể nói ma tu người có thể vì tăng cấp, việc tàn nhẫn hai kinh tởm gì cũng dám làm, cho nên ma tu trên người linh khí sẽ có một chút hắc khí, cho nên tán tu gặp phải ma tu không có đủ thực lực chạy trốn, tốt nhất nên né tránh, còn những người đi rèn luyện có thể tránh họ điều cố gắng tránh xa.)
" Xem ra rất nhanh trận chiến này sẽ kết thúc rồi."
Nàng vừa nói vừa quan sát trận chiến, mắt phượng quét đến hai nữ hài tử đang dựa lưng vào nhau chiến đấu, nàng nhìn thiếu nữ xinh sắn lanh lợi trước mắt, vẻ mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng trắng định, không giống với thiếu nữ bên cạnh, nàng ta có lẽ là chịu rất lớn kinh hách đi, sắc mặt trẳng những trắng bệch, thân thể cũng không ngừng rung rẩy.
Vân Phong Nhã hàn quang hiện lên, vì thiếu nữ xinh sắn lanh lợi kiên định kia chính là tiểu muội của Nghiêm Lễ đại ca, Nghiêm tiểu Diệp ở Hồng Diệp Trấn.
Nàng vốn cũng không nghĩ đến xen vào truyện của người khác, ở thế giới này vốn là tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé quy tắc mọi người đều hiểu rõ, không ai sẽ thương hại ngươi, ngươi chỉ có thể trách bản thân kĩ không bằng người.
Có khi ngươi lòng tốt cứu người, còn bị người cắn ngược lại cũng không chừng.
Nhưng nàng đời này ghét nhất chính là loại cẩn bả cưởng bức nữ nhân, nam nhân, nếu như gặp được nàng cũng không khoanh tay đứng nhìn, huống chi Nghiêm tiểu Diệp chính là muội muội của Nghiêm Lễ đại ca.
_________________________________.