Vân Phong Nhã còn dự định chờ học viện an bài xong xui mọi chuyện sẽ đi ra ngoài đâu, thì nghe tiếp đoán quan viên nói.
Quốc chủ tối nay muốn chiêu đãi, cũng như thường lệ chỉ có các trưởng lão cùng lão sư và đứng trước mười vị tinh anh được mời.
Những người khác cũng không thấy bản thân là bị xem thường gì đó, vì tất cả các học viên đều là như vậy.
Sở Tư Hàm cũng sảng khoái gật đầu đáp ứng, tiếp đoán quan viên thấy Sở Tư Hàm như vậy dễ nói chuyện trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn tuy không biết thân phận thật sự của vị này, nhưng phía trên các chủ tử cũng đã nghiêm khắc dận dò không được đắc tội vị này, bằng không, không có ai có thể bảo vệ được mạng sống của bọn họ.
Nhưng không ngờ vị này lại như vậy dễ nói chuyện đâu.
Hắn cười cung kính nói.
" Sở lão sư, xin hỏi Vân đại sư có trong đoàn đội không vậy?"
Hắn theo bản năng nhìn đứng phía trước các vị Trưởng lão và lão sư mà không phải đám thanh niên tinh anh kia.
Mà cấp trên của hắn cũng không nói rõ ràng lắm, chỉ nói là Linh sư học viện Luyện đan sư Vân Phong Nhã, Vân đại nhân.
Theo như Quốc chủ vì tứ phẩm Luyện đan sư nếu gia nhập hoàng gia đều sẽ trở thành hoàng gia khách Khanh.
Kể cả các hoàng tử công chúa cũng phải kính nể ba phần.
Nói chi là hắn như vậy tiểu nhân vật.
Hắn suy nghỉ có lẽ là Hoàng gia muốn kéo người đi.
" Vân đại sư? Ai a?" Đứng đàn trước vài tinh anh học sinh khó hiểu nhìn nhau.
Nhưng đứng phía sau mấy chục nội môn đệ tử từng cùng Vân Phong Nhã tham gia nội môn khảo hạch đồng loạt nhìn về phía sau cùng đứng thiếu niên.
Trong mắt đều là hưng phấn quang mang.
Bọn họ nội môn vốn gần một trăm người có được danh ngạch tham gia lần này hoàng gia di tích, nhưng đều bị nhóm tinh anh phía trước dùng thủ đoạn dụ dỗ hoạt hâm dọa đoạt đi.
Còn dư lại một ít người là phía sau có lão sư hoạt trưởng lão che chở, hoạt là không muốn sống loại này mới giữ lại được bản thân danh ngạch, cho nên đám tinh anh phía trước đều xem bọn họ như một hồi chê cười.
Bọn họ bên miệng lời nói đó là nhược kê như bọn họ vào bên trong di tích có gì dùng, không phải chỉ là nộp mạng, không bằng nhường cho tinh anh bọn họ còn có được chổ tốt không phải sao? Bọn họ trong lòng cho dù tức giận cũng không có cách nào phản bác những người đó.
Thế giới này chính là vậy, chỉ xem thực lực nói chuyện, ngươi không phục cũng phải phục.
Còn bây giờ, ha hả, đến lược nội môn Vân học trưởng vả mặt bọn tinh anh tự cao tự đại này rồi.
Sở Tư Hàm vừa nghe Vân đại sư ba chữ khi ngẩn ra vài giây mới biết được tiếp đoán quan viên này ý chỉ người.
Hắn cười ha ha nói.
" Hahaha, có, hắn ở trong đoàn người đâu." Sở Tư Hàm nhìn đoàn người hô Vân Phong Nhã tên.
Vân Phong Nhã phía sau còn đang buồn bực đám người chậm rì rì đâu, thì nghe Sở lão sư hô thanh, nghe thanh âm này là không hảo ý đâu.
Nàng nhìn đám người tách ra một lối đi nhỏ, cảnh tượng này sao mà quen thuộc vậy? Đây không phải là lần đó cùng Kỳ Tinh học viện cảnh tượng giống nhau sao? Vân Phong Nhã vô ngữ đi lên phía trước.
"Sở lão sư có chuyện gì sao?"
" Haha, ta đến không có chuyện gì, là Bùi tiếp đãi có chuyện muốn tìm ngươi thôi."
Vân Phong Nhã mày nhíu lại một chút, nàng nhìn vị Bùi đại nhân này đang há hốc mồm nhìn mình, nàng hỏi.
"Ngươi tìm ta?"
" Ah...!là, là...ngày...!ngày chính là tứ phẩm luyện đan sư Vân Phong Nhã, Vân đại nhân bản nhân sao?"
Hắn không phải xem thường thiếu niên này ý tứ, nhưng nhìn thiếu niên khuôn mặt nộn nộn này, kiêu hắn sao tin tưởng tưởng hắn là tứ phẩm luyện đan sư a.
Hắn nhìn thoáng qua những lão sư và trưởng lão một lược để xem có ai đi ra không.
Mấy vị trưởng lão và lão sư thấy hắn nhìn qua cũng trừng mắt lại, nghỉ nhìn bọn họ làm gì a? Bọn họ trong lòng còn không mau đâu! Bọn họ vốn muốn nhân cơ hội lần này cùng với Vân Phong Nhã đi gần một chút đâu, nhưng ai biết được viện trưởng lão nhân ngày ấy ra lời nói, ai dám làm ảnh hưởng học sinh tham gia cả nước khảo hạch, cắt nữa năm tiền lương còn không tính, năm nay tích phân khen thưởng cũng hủy bỏ.
Mà dám sát người chính là Sở Tư Hàm, bọn họ cũng ngẹn khuất đâu, giờ còn nhìn bọn họ là ý gì?
Bùi tiếp đãi thấy mấy vị cường giả trừng lại, ánh mắt này ý chỉ ngươi còn dám nhìn lão tử, lão tử sẽ đánh bẹp ngươi ý tứ.
Hắn không tự chủ rụt đầu lại.
Mà Vân Phong Nhã lúc này cũng hiểu được Bùi tiếp đãi vừa rồi há hốc mồm bộ dáng rồi.
Cũng đúng, Tứ phẩm Luyện đan sư ít nhất cũng hơn trăm tuổi lão giả đi, mà khuôn mặt nàng này quá lừa tình a, ai tin được.
Nàng nhết môi khẽ cười nói.
" Ân, là ta!" Nàng gật đầu đáp.
"Vân đại nhân hảo, tại hạ là phụng mệnh của Quốc chủ muốn mời Vân đại nhân tối nay cùng tham gia Yến hội." Hắn cung kính từ chữ vật lấy ra thiệp mời hai tay cung kính đưa cho Vân Phong Nhã, nói tiếp." Tối nay tụ tập rất nhiều đại gia tộc và cường giả các nơi tham dự, hy vọng Vân đại nhân cũng tham gia để mọi người cũng có thể biết đến chúng ta Đông Lân Quốc đệ nhất thiên tài Luyện đan sư." Hắn cười nịnh nọt nói.
Nhưng trong lòng thì nghỉ.
Ta nãi nãi, hắn còn là người sao?
" Hảo!"
Vân Phong Nhã tiếp nhận, cũng không thèm để ý đến hắn ta dỗ mong ngựa thái độ.
Dù gì cũng là Quốc chủ mời, không đi không được nha, nói chi Bạch Lam Y cũng sẽ tham gia đâu.
Cho đến Bùi tiếp đãi đã rời đi, đám tinh anh phía dưới còn hổn đổn trong gió chưa hoàn hồn lại.
" Ngươi vừa rồi nghe đến gì không?" Ngô Kính hỏi bên người đồng bạn.
"Nghe được, ngươi hình như đã đắc tội tứ phẩm Luyện đan sư a!" Đồng bạn liếc nhìn hắn nói.
Ngô Kính......
"Ta xem vài ngày nữa thành lập đội ngũ, mấy lão đại phía trên có lẽ sẽ loại bỏ ngươi ra đội ngũ a."
" Ta...." Ngô Kính trên trán đều là hản.
Có ai không biết đắc tội ai cũng không nên đắc tội Luyện đan sư người, nói chi người này lại là quỷ tài trong quỷ tài a.
Vì họ không dám bảo đảm bản thân sẽ không bị thương a? Đắc tội họ không phải từ bỏ nữa cái mạng rồi sao?
Mà tối nay có tư cách tham gia Hoàng gia di tích gia tộc, tuy nói họ là nhị lưu gia tộc, đó cũng là theo cách nói Đế đô tứ đại gia tộc mà thôi.
Vì sao? Cũng vì tứ đại gia tộc người ta có nhiều Linh hoàng cường giả mà không phải gia tộc họ sống ở Đế đô nguyên nhân mà trở thành tứ đại gia tộc lý do.
Cho dù như vậy, nhị lưu gia tộc ở thành thị của mình họ chính là đại gia tộc xưng hô, ngoại trừ hoàng thất người và tứ đại gia tộc ở ngoài, bọn họ ở trước mặt những gia tộc khác vẫn là tâm cao khí ngạo người.
Nhất là khi gia tộc họ cũng nhận được thiệp mời dự tiệc.
Hoàng gia vì không muốn cho người khác chú ý đến nơi này, nên không cho xây Thành lũy dưới chân núi.
Chỉ đem nơi này thành Hoàng gia rèn luyện nơi, cũng cho người đem dưới chân núi cây cối rửa sạch làm ra một bãi đất trống rộng lớn để đóng quân.
Tiệc tối tuy không ở trong Hoàng cung tráng lệ triêu đãi mà thôi, nhưng vật chất tráng lệ hoa dáng các kiểu đều có.
Có thể nói chỉ là đổi một nơi chiêu đãi mà thôi.
Ánh trăng, lửa trại, cực đại minh châu, Linh khí quang mang phát sáng cũng đủ làm cho khoảng đất trống này chiếu sáng như ban ngày vậy.
Bên trong liều trại.
" Y nhi, một lát nữa ta qua đoán muội thế nào?" Thanh niên tuấn tú quý khí nhìn Bạch Lam Y thăm tình nói.
"Đa tạ đại hoàng tử hậu ái, Lam Y vẫn là tự mình đến tốt hơn." Nàng cười nhạt nói.
" Y nhi, chúng ta là thanh mai trúc mã, nếu tính ra muội vẫn là ta biểu muội đâu, sao muội cứ cùng ta xa lạ vậy? Ta chẳng lẽ còn chưa đủ xuất sắc để muội chú ý đến sao?"
Hắn sắc mặt khó coi đứng lên hỏi.
Hắn tự hỏi bản thân đường đường là đại hoàng tử của Đông Lân Quốc, dưới một người trên vạn người.
Hắn đã hạ thấp mình đến như vậy tại sao nàng ấy cứ là từ chối hắn đâu? Nếu như nàng không phải là Bạch gia thiếu chủ, hắn nhất định phải cầu xin phụ hoàng tứ hôn nàng cho hắn.
Nàng mỹ mạo, nàng thiên phú, thân phận, mới xứng làm hắn hoàng tử phi.
Về sao cũng là Đông Lân Quốc tôn quý nhất Hoàng hậu, nàng còn có gì không muốn cơ chứ?
Ám Nhất đứng cách đó không xa nghe vậy cũng khinh thường vị đại hoàng tử này.
Cái gì là biểu muội? Là thanh mai trúc mã a? Hắn cũng sắp ba mươi tuổi rồi, chủ tử mới mười bảy đâu.
Chủ tử năm tuổi hắn đã có có thông phòng rồi, chủ tử từ nhỏ chỉ lo tu luyện, một năm gặp mặt một lần hai lần đi.
Cho đến chủ tử mười hai tuổi năm ấy nàng trên lôi đài lấy sức một người đem một đám thiếu gia tiểu thư các gia tộc đánh xuống lôi đài khi, vị này mới chú ý đến chủ tử đi, sao lại thành thanh mai trúc mã rồi, đúng là không biết xấu hổ.
Bạch Lam Y chợt lóe qua tia lạnh lẽo rồi biến mất.
Nàng nở nụ cười không đạt đái mắt trả lời.
" Đại hoàng tử, ta sớm đã nói qua, Bạch gia ta sẽ không tham dự vào Hoàng thất sự tình.
Đại hoàng tử ngày cũng không cần đánh chủ ý trên người Lam Y.
Còn có....!Ngoại Tổ phụ ta chỉ mang họ Mộ Dung, cùng với Hoàng thất người là không có huyết mạch tương liên." Ý nàng là đừng loạn nhận thân thích.
"Nàng...."
Hắn đôi tay xiếc thành quyền, sắc mặt cũng âm trầm lên.
Hắn vốn cũng có thể cưới đại gia tộc dòng chính tiểu thư, nhưng hắn là ai, hắn là Đông Lân Quốc đại hoàng tử, chỉ muốn tốt càng tốt hơn.
Mà Bạch Lam Y có thể nói là Đông Lân Quốc luận thân phận, mỹ mạo, thiên phú, có nữ nhân nào có thể cùng nàng so sánh.
Hắn còn muốn nói lời thăm tình để đánh động lòng Bạch Lam Y thì thân tính của hắn bên ngoài có chuyện muốn cùng hắn bẩm báo cái gì đó.
Nghe thân tính nói nhỏ vào tai lúc sau, hắn cũng cáo từ nhanh chóng rời đi, còn để lại một câu thâm tình.
"Ta tin có một ngày nàng sẽ nhìn rõ ta đối với nàng tâm ý!"
Hắn ta vừa đi, Bạch Lam Y cũng phất tay cho Ám Nhất lui ra ngoài.
Nàng đi đến ghế quý phi ngồi dựa vào, thanh âm cũng trở nên mị hoạt câu người lên, không giống như vừa rồi như vậy lạnh nhạt.
" Giờ đã không có người ở đây, tiểu phu quân còn đợi gì nha?"
________________________________
Các bạn ngủ ngon nhé ️️️.