" Vân Phong Nhã." Nàng ta không tự chủ kêu lên tên Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã quai đầu lại, nhìn nàng ta tà tứ cười." Chương tiểu thư, chào, Chúng ta lại gặp nhau mặt!"
Chương Băng nhi vì bị thương, nên sắc mặt trắng bệch, làm người nhìn thấy mà thương xót, nhưng bây giờ trên khuôn mặt nàng ta lại khả nghi ửng hồng.
" Là...!là cửu thiếu gia." Những thiếu niên thiếu nữ chương gia từng đến xem trận chiến giữa Vân gia và Trần gia đều nhận ra thiếu niên tuấn mỹ này như thế nào ngiền áp thiên tài Trần gia, bây giờ thiếu niên này đứng ra bảo vệ bọn họ, trong mắt họ đều là sùng bái, tôn kính thiếu niên thiên tài này.
" Hổn...hổn đản ngươi dám đánh nhị gia ta, ngươi biết nhị gia ta là ai không? Hồng nhị gia được người đở lên, đôi mắt đều là tơ máu, tay bụm gò má sưng phù của mình, trong miệng còn chảy máu vì răng cửa của hắn đã bị Vân Phong Nhã đánh rớt, như vậy còn chưa tính, nhìn hắn lau tay như là đụng đến vật dơ bẩn, trong mắt hắn hung át không hề che giấu sát ý, hắn nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn tên tiểu tử thúi này.
Vân Phong Nhã cà lơ phất phơi câu hồn người tươi cười, làm những thiếu nữ hoặc là phụ nhân đều mê muội không thôi, mắt phượng nhìn Hồng nhị gia hỏi." Hổn đản hỏi ai đâu?"
" Hổn đản hỏi ngươi."
" Ha ha ha...!Hahaha...!hahaha.." Tắc cả mọi người quây xem đều nhịn không được cười vang.
Khoé môi của Chương Băng nhi cũng nhịn không được cong cong, nàng biết miệng lưỡi của hắn cũng như thực lực của hắn đều như vậy lợi hại, tức chết người không đền mạng, nàng nhìn thiếu niên trước mặt càng thêm lưu luyến, có lẽ nàng....
Trên đường lớn, càng ngày càng tụ tập rất nhiều người quây xem, người thì chỉ chỏ, người thì khinh bỉ hoặc cười nhạo làm Hồng nhị gia trong mắt càng trở thêm hung ác, hắn đường đường là Hồng gia nhị gia, ở Hồng Diệp Trấn này hắn không dám đụng đến chỉ có vài gia tộc và Giao Dịch Hội mà thôi, ngoài ra hắn có thể nói là một bá vương ở Hồng Diệp Trấn này, cho nên hắn làm sao chịu đựng được nhục nhã này, hắn hôm nay không giết chết tên tiểu tử này làm sao lấy lại tôn nghiêm, hắn cũng cho những người ở đây thấy được đắc tội Hồng nhị gia hắn kết quả, hắn nhìn về hắc y trung niên có chút khách khí nói.
"Hồng Nhất, đại ca ta nói qua, người Hồng gia không phải người nào cũng có thể ức hiếp được, ức hiếp người Hồng gia giả, chỉ có con đường chết, ngươi là đại ca ta ám vệ, ngươi nên hiểu đại ca ta ý tứ phải không?"
Hồng Nhất nhìn Hồng nhị gia trong mắt xẹt qua sự chán nghét, hắn vốn là đại ám vệ của gia chủ Hồng gia, cũng là đại ca của Hồng nhị gia, Hồng Long, nhưng mười mấy ngày trước Hồng nhị gia đắc tội người không nên đắc tội, làm Hồng gia phải đem trân quý dược liệu tạ tội, còn cấm túc Hồng nhị gia, nhưng vài ngày sau lão phu nhân tìm chủ tử khóc than thì chủ tử lại không đành lòng thả ra, sợ Hồng nhị gia không an phận, bảo hắn dám sát, nhưng không ngờ Hồng nhị gia ra ngoài chưa đến một canh giờ thì trên đường thấy tiểu cô nương người ta xinh đẹp, muốn dở trò, bị lão giả này đánh bị thương, nên hắn mới ra tay, hắn chỉ định cho bọn họ một bài học mà thôi, sẽ không giết bọn họ, vì không ai có thể đánh người Hồng gia mà không cần trả giá, đây chính là đều lệnh mà chủ tử đã ra, nhưng không ngờ thiếu niên này xuất hiện còn đánh nhị gia bị thương, còn như vậy kêu căng, không hề để Hồng gia bọn họ vào mắt, mà thiếu niên tuổi còn nhỏ như vậy có thể đánh bị thương nhị gia bát cấp Linh sư,tuy nhị gia dùng rất nhiều trợ lực bên ngoài, cho nên thực lực có chút phù phím, nhưng đánh với thất cấp Linh sư là không sai, nhưng thiếu niên này tuy là đánh lén nhưng chỉ một chiêu là đánh bay nhị gia, như vậy thực lực của hắn không thể xem thường, ít nhất cũng là thất cấp Linh sư, thiên tài như vậy không nên đắc tội, nhưng khi đắc tội chỉ có thể diệt cỏ tận gốc, nếu không chờ thiếu niên này trưởng thành Hồng gia bọn hắn sẽ bị tiêu diệt.
Trung niên nam nhân ném lão giả trên tay qua một bên, quy áp trên người bộc phát mà ra, chiều hướng Vân Phong Nhã mà đè ép, làm những người ở đây phải lui về sau.
" Cái gì, tam cấp Đại Linh sư, xem ra thiếu niên này hôm nay phải bỏ mạng ở đây rồi."
" Ai, cũng là, nếu như thiếu niên này không lo chuyện bao đồng thì làm sao phải bỏ mạng a, thật là đáng tiếc."
" Các nam nhân thúi các ngươi đứng nói chuyện không eo đau mà, xem tiểu cô nương người ta bị bắt nạt, các ngươi không giúp đỡ còn đứng đó nói mát, để một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đứng ra các ngươi còn muốn hai không mặt mũi?" Một nữ nhân mập mạp đối với những nam nhân đó quát lớn, những nữ nhân khác nhìn bọn họ cũng tức giận không thôi, làm những người nói mát mặt đều đỏ, bọn họ nào dám lên a.
Chương Băng Nhi nhìn thiếu niên như thanh trúc đứng thẳng ở trên đường, phần phật phong đem hắn một thân màu tím võ sĩ phục bay bay, một trương tinh xảo mặt vì bị quy áp của Đại Linh sư tam cấp mà có chút trắng bệch, quỳnh mũi cao thẳng, môi nhấp thành một đường, nhưng vẫn như vậy khí phách như vậy cao ngạo, liếc mắt một cái, khiến nàng quên hết tất cả.
" Cửu thiếu gia, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần thiết làm như vậy..." Nàng lo lắng nói.
Vân Phong Nhã lúc này cũng không che giấu thực lực của bản thân nữa, thất cấp Linh sư hơi thở cũng bộc phát mà ra, làm tất cả mọi người ở đây điều chấn kinh rồi.
" Cái gì, thất cấp Linh sư, mười ba mười bốn tuổi thất cấp Linh sư, ta không phải qua mắt đi?"
" Ta không phải ảo giác chứ?"
" Thiên tài a...a..a."
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, bọn họ không thể tinh vào trước mặt một màn này, đây nào là thiên tài, là quỷ tài mới đúng.
Mọi người Chương gia cũng không thể nào tin được bản thân mình đã thấy, trong mắt bọn họ đều là không thể tin lúc sau thì lại cảm thấy tiếc nuối, và áy náy, thiếu niên này là vì giúp bọn họ nên mới lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm này.
Vân Phong Nhã tuy đang bị quy áp của hắc y trung niên đè ép, nhưng nhờ có hắc ngọc không ngừng cho nàng truyền vào Linh lực, làm nàng có chút bất ngờ, không ngờ hắc ngọc này lại lợi hại như vậy, phát hiện ra việc này làm nàng rất vui, nhưng vì không muốn cho người hồ nghi nên nàng cố ý làm một bộ là đang cố gắng trống đỡ uy áp đối phương.
Nàng không trả lời Chương Băng Nhi, nàng lặng lặng nhìn hắc y nam nhân, này cơ hồ là nàng thực lực trưởng thành tới nay, gặp phải lớn nhất một hồi đối thủ, nàng không muốn dùng triệu hoán thú, vì nó chính là ách chủ bài của nàng, chỉ có bắt đất dĩ phải dùng đến khi nàng mới dùng.
Nếu không sẽ không đem ách chủ bài của mình đưa ra, vả lại nàng muốn cường đại chỉ có thể tự thân vào hiểm cảnh mới có thể trưởng thành.
trong mắt Vân Phong Nhã toàn là quyết tâm và kiên định.
hắc y nam nhân nhìn thiếu niên trong mắt không chút sợ hãi, mà là quyết tâm và kiên định.
Làm hắn có chút sợ hãi, hắn quyết định phải giết chết thiếu niên này.
Người có nghị lực và thiên phú kinh người như hắn, làm hắn ta không thể không giết.
Nếu hắn để thiếu niên này hôm nay chạy thoát, cũng là Hồng gia diệt môn không xa, tên tiểu tử này nhất định phải chết.
Mà lúc này trên một tòa lầu cao, có một lão giả một thân màu xám tro y phục nhìn rất là lôi thôi lết thết.
Còn có một nam nhân khôi ngô tuấn tú khoảng chừng ba mươi tới đầu, nhưng tuổi thật cũng đã 40 rồi, nhìn rất là ôn hòa và sạch sẽ cũng nhìn thấy một màn này.
" Dưới áp bách của Đại Linh sư tam cấp, mà thiếu niên vẫn như vậy chắn định, đúng là thiếu niên anh tài, không biết đã bái sư chưa?" Nam nhân nhìn Vân Phong Nhã rất là thưởng thức nói.
Thấy lão nhân không nói gì, nam nhân nhìn qua, thì thấy lão nhân đôi mắt phát tinh quan mà gắt gao khóa trên người thiếu niên.
Hắn liền dường như xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng là tìm được rồi vẫn luôn đang tìm bảo bối giống nhau, không bao giờ chịu buôn tha.
trong mắt nóng cháy biểu tình, quả thật làm người cảm giác được một trận kinh tủng đâu.
Bị như vậy một lão nhân theo dõi, này muốn như thế này nào thoát khỏi được? Hắn vui sướng khi người gặp họa...ha ha
Lão giả càng xem, càng kích động, không so đo nam nhân bên cạnh lúc nãy cứ lải nhảy bên cạnh, bảo lão quay về Linh sư học viện, lão đã đánh cược với mấy lão ngoan đồng kia, trong vòng ba tháng nhất định sẽ tìm được một đệ tử giỏi hơn đệ tử của lão, nhưng lão đã đi rất nhiều nơi, nhưng tìm ngần ba tháng vẫn không tìm được người vừa ý, lão ngần hết hy vọng khi, thì thiếu niên này lại xuất hiện trước mắt, đi mòn giày thì tìm không được, không đi thì lại xuất hiện, đây là duyên phận nha, lão vui đến mức, một cái tát chụp lên vai trung niên nam nhân, thiếu chút nữa đem trung niên nam nhân toàn bộ bả vai đều dở xuống dưới tới.
"Tư Hàm, cũng mai nhờ có ngươi lôi kéo lão nhân ta vào Hồng Diệp Trấn này, nên ta mới gặp được đệ tử bảo bối mà ta đang tìm kiếm nha, hahaha, tốt quá, tốt quá.
nghĩ đến lão ngoan đồng kia cứ ở trước mặt ta khoe khoan đệ tử của lão như thế nào thiên tài, biểu tình đó thật là chướng mắt."
Khoé môi của Sở Tư Hàm co quất, tại sao bản thân cảm thấy viện trưởng càng ngày càng không biết xấu hổ đâu, thiếu niên đó còn chưa gặp qua viện trưởng đâu, không biết người ta có chịu nhận viện trưởng làm sư phụ hai không, mà ở đây còn bảo bối đồ nhi đâu, Sở Tư Hàm nhịn không được nói." Viện trưởng, hắn còn chưa gặp qua ngày đâu."
Bang!!
Lão nhân kích động một phách,Sở Tư Hàm nữa người như muốn lùng xuống dưới, bả vai vừa đau vừa nóng rát, nhưng nhìn đến lão nhân như vậy kích động, cũng đành nhịn xuống, nếu không bả vai của mình sẽ bị viện trưởng đánh gãy mất.
Lão nhân nhìn trúng Vân Phong Nhã tiềm lực, cùng ngạo khí, một cái mười ba mười bốn tuổi là thất cấp Linh sư, ở học viện chỉ xem là cở trung học sinh, nhưng thiếu niên này lĩnh ngộ và cơ sở chiến đấu, ở Đông Lân Quốc có thể đếm trên đầu ngón tay, mà tên tiểu tử này cứ nhiên còn có cùng tam cấp đại Linh sư một trận chiến dũng khí, như vậy tâm tính người, chẳng lẽ còn sợ tương lai sẽ không đứng này phiến đại lục đỉnh sao?
" Tư Hàm, chờ chốc lát đồ nhi tương lai của ta giải quyết xong phía dưới, ta sẽ đem ngươi đi gặp hắn." Lão nhân một bộ đắc ý và kêu ngạo bộ dáng, làm cho Sở Tư Hàm nhìn trời thở dài..