"Biểu muội đã đến, ta còn đang lo lắng cho muội đấy.
" Chu Thường lấy lòng nói.
" Biểu ca, những người này về sau có lẽ sẽ là chúng ta đồng học, huynh không được như vậy ức hiếp người.
"
" Những người này có tư cách!.
"
" Biểu ca! " Chu Thường thấy Nạp Lan Kiều sắc mặt không vui, cũng không dám nói gì nữa, hắn chỉ có thể tức giận nhìn Vân Phong Nhã, vì trong mắt hắn biểu muội vì tên tiểu tử này mới trách hắn, hắn hiện tại tại xem Vân Phong Nhã như là tình địch mà xem.
Vân Phong Nhã thật ra rất sớm đã đến, nàng đến sớm là muốn tìm xem Cung Nhiên có đến đây không, nàng đã chuyển qua vài cây cổ thụ nhưng vẫn không gặp nàng ta, cho nên trong lòng có chút khó chịu đâu, nhưng khi gặp được Vân Mộng Cầm đám người, cũng không cảm thấy khó chịu nữa, nhưng cái tên ngu xuẩn Chu Thường này lại đến khiêu khích, xem ra có những kẻ ngu xuẩn rất thích tìm đường chết mà đi.
Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén, bên trong còn có một chút sát ý, trên người cũng trở nên lạnh lẽo lên, môi đỏ cười như không cười, thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn Chu Thường hỏi.
" Ngươi vừa rồi bảo ai quỳ xuống, ngươi nói lại một lần nữa, bổn thiếu gia ta nghe không rõ đâu?"
Đám người Chu Thường cũng cảm giác được sự lạnh lẽo từ trên người thiếu niên này phát ra, bọn họ trong lòng cũng xuất hiện một ảo giác, nếu như Chu Thường dám lập lại một lần nữa, thiếu niên này nhất định sẽ giết chết Chu Thường, khi ý nghĩ trong đầu như vậy xuất hiện, làm bọn họ cũng phải cười chê chính mình ý nghĩ ngu xuẩn.
Chu Thường nhìn Vân Phong Nhã như vậy cường thế khiêu khích, hắn tức giận không thôi, hắn vốn là thiên kêu chi tử, ngoại trừ hoàng thất người và tứ đại gia Tộc thiếu gia tiểu thư, thì trong mắt hắn những người khác đều là hèn mọn thấp kém người, nên a dua nịnh bợ hắn, nhưng cái tên tiểu tử này năm lần bảy lượt khiêu khích làm hắn mắc mặc trước mọi người, nhất là trước mặt biểu muội Nạp Lan Kiều.
Chu Thường vừa định lập lại câu nói nhục mạ vừa rồi thì có một thanh âm của một thiếu niên trào phúng vang lên.
" Xem ra, Chu gia các ngươi cũng chỉ có như vậy bản lĩnh, chỉ biết ỷ đông hiếp yếu, gia giáo Chu gia thật là tốt a.
"
Vân Phong Nhã theo tiếng nhìn qua đi, thì thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, một thân màu xanh nhạc võ phục, thân người cao gầy, tướng mạo tuấn tú, nhưng khi nhìn đến Chu Thường trong mắt hiện lên một tia sát ý, tuy hắn rất nhanh che giấu qua đi, nhưng vẫn làm cho Vân Phong Nhã nắm bắt đến.
" Liên Vi Thành, ngươi nói ai không có gia giáo, ngươi dám lập lại một lần nữa thử xem.
" Hắn hung dữ nói.
" biểu ca, đừng nháo nữa, khảo hạch sắp bắt đầu rồi huynh còn nháo như vậy làm ảnh hưởng đến những người khác, học viện không chừng sẽ đem toàn bộ người nháo sự đều quỷ bỏ khảo hạch, thì không tốt cho lắm.
" Nạp Lan Kiều nhìn về hướng Liên Vi Thành nói tiếp.
" Liên công tử không biết Nạp Lan Kiều nói có đúng không?"
Liên Vi Thành làm sao không hiểu được Nạp Lan Kiều đây là ở uy hiếp hắn, nhưng hắn làm sao lại sợ cơ chứ, hắn vốn vĩ không muốn vào Linh sư học viện, nhưng khi hắn biết được tam ca thương yêu hắn, mà hắn cũng kính trọng nhất, lại bị Chu Triêu dùng thủ đoạn như vậy giết chết, thì hắn làm sao có thể bỏ qua cho Chu Triêu được, kể cả Chu gia người.
"Ha ha, Nạp Lan tiểu thư nói đùa, mọi người ở đây lại không phải mắt mù, là người nào trước náo sự, chỉ cần Linh sư học viện người hỏi là có thể biết, không phải sao?"
Chu Thường thấy biểu muội vì lo lắng cho hắn mà bị ủy khuất, tức giận trừng mắt nhìn Liên Vi Thành lúc sau rồi nói.
" Ngươi cho ta chờ xem.
" Lúc sau nhìn về Nạp Lan Kiều nhỏ giọng nói.
" Biểu muội chúng ta đi.
"
Thấy đám người Chu Thường đã đi, Liên Vi Thành nhìn về hướng Vân Phong Nhã ngật đầu xem như trào hỏi, thấy Vân Phong Nhã ngật đầu đáp lại lúc sau hắn cùng với đồng bọn của mình rời đi.
Vân Phong Nhã nở ra một nụ cười tà mị nói.
" Xem ra, rất nhanh chúng ta sẽ có kịch vui để xem rồi.
"
Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi vừa muốn hỏi thì nghe được thanh âm trung khí mười phần của một lão giả vang lên, mà lão giả này không ai khác chính là lão giả mấy ngày trước cho Vân Mộng Cầm trở thành Linh sư học viện ngoại môn lão giả, mà bên cạnh lão giả cũng đi theo mười ba người, ăn mặc một thân màu nguyệt bạch sắc, trên vai áo hai bên đều thêu tuyến màu vàng Kim, ký hiệu học viện giống nhau, cho nên đại bộ phận người đều biết, đây là các lão sư của Linh sư học viện.
" Hôm nay là Linh Sư học viện cuối cùng khảo hạch, theo như thường lệ hai năm một lần khảo thí, chúng ta học viện chỉ thu nhận hai ngàn học sinh, cho nên chúng ta học viện theo như thường lệ, sẽ đưa tắc cả mọi người đến khu rừng thuộc sở hữu của Linh sư học viện, trong vòng năm ngày, hai ngàn người đầu tiên đến trước địa điểm sẽ chính thức trở thành Linh sư học viện Ngoại Môn, nhưng trước lúc mọi người xuất phát, chúng ta cũng nói rõ, bên trong Linh thú cũng không phải số ít, không cẩn thận bị thương hoặc có chuyện không may gì, Linh sư học viện chúng ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm, nếu có người sợ hãi, lúc này có thể từ bỏ khảo hạch.
"
Lão giả nói xông lúc sau, thì trên tay xuất hiện một cái giống như la bàn lớn, la bàn bay lên không trung cách mặt đất khoảng bốn mét, mười hai lão sư đi lên phía trước, trên tay bắt đầu tụ tập Linh khí, đưa vào la bàn bên trong mười hai viên màu đỏ ngọc thạch, la bàn cũng từ từ phát sáng lên, lúc này trước mặt mọi người xuất hiện một cái cửa lớn, có người biết đến thì không thấy ngạc nhiên gì, còn người không biết thì hỏi người bên cạnh.
Vân Phong Nhã cũng thật sự là khâm phục thế giới huyền huyễn này, nó tiên tiến đến làm người nói không ra lời.
Chương Băng Nhi đứng bên cạnh, thấy Vân Phong Nhã cùng đồng bọn không hiểu liền giải thích, nhưng đôi mắt thì vẫn luôn liết nhìn Vân Phong Nhã, thanh âm rất là ôn nhu, còn Vân Phong Nhã vừa nghe vừa nhìn Song La Bàn Thạch hiếu kỳ, nên không chú ý đến ánh mắt khác thường của Chương Băng Nhi.
" đó là Thánh khí Song La Bàn Thạch, nó là một đôi, chỉ cần đem một cái còn lại đặc ở địa điểm trong vòng mười dặm, hai bên điều mở ra Song La Bàn Thạch, là có thể rút ngắn khoảng cách trong vòng mười dặm, chỉ cần đi vào cánh cửa vài bước là đã đến mười rậm đường, nhưng muốn mở ra Song La Bàn Thạch phải có thực lực Linh Huyền trở lên mười hai người mới có thể mở ra.
"
Vân Phong Nhã nghe xong Chương Băng Nhi nói, nhìn về nàng ta cười tán thưởng nói.
" Chương tiểu thư hiểu biết cũng thật nhiều nha.
"
" Ai, nếu Băng Nhi không nói ta cũng không biết đâu, Băng Nhi cũng thật giỏi quá.
" Vân Mộng Cầm chân thành khen Chương Băng Nhi nói.
Chương Băng Nhi báo danh mấy ngày trước, lôi kéo Vân Mộng Cầm tránh thoát Linh thú của Chu Thường xém chút nữa đã thương Vân Mộng Cầm, cho nên Vân Mộng Cầm đã xem Chương Băng Nhi là bạn bè, không xa cách như vừa mới gặp, Vân Phong Nhã cũng vậy.
Vân Cẩn nhìn cửu thiếu gia nhà mình trong mắt đều là kính trọng, hắn có thể thông qua báo danh cũng nhờ gia chủ cấp cho hắn thiên phú đan, nhưng trong gia tộc tình huống, hắn làm sao không biết, gia tộc tự nhiên có nhiều đan dược như vậy, còn có cả đại lục này ao ước Thiên Phú Đan, tuy gia chủ không nói rõ, nhưng trong lòng mọi người đều biết những đan dược này đều có liên quan đến cửu thiếu gia.
Hắn nhìn cửu thiếu gia cười như vậy vô hại, nhưng khi hắn nhớ đến lúc bản thân tường thuật lại chuyện Linh thú của Chu Thường xém chút nữa làm bị thương đại tiểu thư khi, hắn cảm nhận được trên người cửu thiếu gia lạnh lẽo, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm kia, làm cả người của hắn cũng có chút rung rẩy, hắn cũng biết trong gia tộc, cửu thiếu gia để ý nhất đó là gia chủ và đại tiểu thư, mà hôm nay cái tên ngu xuẩn kia còn nhục mạ bọn họ, xem ra Chu ngu xuẩn kia khó thoát a, Vân Cẩn hiện tại cũng có chút khích động khi người gặp họa.
Chương Băng Nhi thấy ánh mắt tán thưởng của Vân Phong Nhã, trong lòng rất là vui vẻ, khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ nói.
" Chúng ta hiện tại là đồng đội, nếu mai mắn chúng ta về sau còn sẽ là đồng học, cửu thiếu gia có thể kêu ta Băng Nhi là được.
" Chương Băng Nhi nhịn xuống thẹn thùng nói.
" Hảo, về sau Băng Nhi kêu ta Phong Nhã là được.
"
Chương Băng Nhi cả người có chút cứng đơ vì nghe Vân Phong Nhã kêu tên mình, nàng cũng không phải là lần đầu tiên bị người kêu tên, nhưng tại sao khi Vân Phong Nhã kêu nàng tên khi thì cả người nàng đều tê dại,tim cũng đập nhanh, nàng cuối đầu xuống không để cho người khác thấy được sự khác thường của mình, mà những người khác cũng đều chú ý đến Song La Bàn Thạch, cho nên cũng không ai để ý.
Vân Phong Nhã nhìn Song La Bàn Thạch nghĩ, nếu có cơ hội nàng cũng phải học luyện khí mới được.
" Mọi người có thể đi vào bên trong khảo hạch, trong vòng năm ngày thời hạn, hai ngàn người đầu tiên đi ra khảo hạch rừng rậm sẽ trở thành học sinh ngoại môn của Linh sư học viện, khảo hạch bất đầu.
" Thanh âm lão giả tuy không lớn nhưng vì có hoán chú linh lực, cho nên tất cả những người ở đây đều có thể nghe được.
Những người này vừa nghe khảo hạch bất đầu, thì như ông vở tổ mà không ngừng chen chúc chạy vào bên trong, giống như bọn họ sớm một chút chạy vào cơ hội sẽ càng cao vậy, lão giả mài đều nhân lại thở dài nói.
" Đúng là tuổi trẻ a.
"
Một bên nam tử cười nói.
" tuổi trẻ thật tốt.
"
Mà người này không ai khác chính là Sở Tư Hàm, hắn đến Hồng Diệp Trấn tìm Viện trưởng, cũng chính là sư phụ của Vân Phong Nhã, hắn cũng chứng kiến cuộc chiến đặc sắc của Vân Phong Nhã và Hồng Nhất ở Hồng Diệp Trấn.
Lúc này đứng phía sau Sở Tư Hàm một người kích động lên, nhìn về hướng Vân Phong Nhã nói bên tai Sở Tư Hàm.
" Sở lão sư, chính là thiếu niên áo đen đó, hắn kêu là! đúng rồi, là Vân Phong Nhã, chính là người hôm qua hai người chúng ta đã nói.
" Người lên tiếng là Lưu Đông.
Sở Tư Hàm theo lời nói và ánh mắt của Lưu Đông nhìn qua, thì thấy phía xa có một thiếu niên lười biếng dựa lưng vào cổ thụ, không chút gấp gáp, hai là lo lắng khảo hạch đã bắt đầu, Vân Phong Nhã cũng cảm giác được có người đang trâm trú nhìn mình, theo bản năng nàng nhìn qua đi, nhưng nhìn đến phía sau Sở Tư Hàm là Lưu Đông, thì nàng cũng đoán được một hai, nàng thu hồi tầm mắt, không thèm để ý nữa.
.