Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 79


" A Nhị, làm sao đây, hắn tại sao lại như vậy khốc a, ta có lẽ về sau không thích nữ nhân nữa rồi? Hu hu, phụ thân ta nhất định sẽ đánh gãy chân ta mất.

hu hu.

" Thanh niên lùn khóc thúc thít lên,
A Nhị.

"!.

.

" Ôm bụng đau lết xa thần bạn biến thái của mình.

Trong sâm lâm vốn vĩ âm u lạnh lẽo, chỉ có thể nghe được thanh âm ngầm rú của ma thú theo cây lá lai động trong gió, nhưng bây giờ lại có tiếng đao kiếm thanh âm, có tiếng nói, hoạt tiếng mắn nhiết và tiếng bước chân người chạy, sống động vô cùng, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

" Không xa phía trước có ba giấu đỏ đồng đội của chúng ta cũng đang tiến đến đây, mọi người nhanh chóng cùng bọn họ hội hợp.

"
" Vâng, đội trưởng.

"
"A, đội trưởng đó là Linh Kim Tuyến kìa, thật sự là Linh Kim Tuyến" Thanh âm vui sướng bất ngờ của một nữ nhân vang lên.

Đoàn đội hơn mười người theo ngón tay của mỹ nhân trong đoàn đội mình nhìn qua, thì thấy được vài cây thảo dược phía trên núi đất nhỏ đang phát ra linh khí nhàn nhạt bị lá cây lớn che đậy, nếu không chú ý rất khó phát hiện.

"Thật sự là Linh Kim Tuyến.

"
Mọi người trong mắt đều phát sáng, vì Linh Kim Tuyến là loại thảo dược quý hiếm, lại không chịu được sức nóng của mặt trời, cho nên nó tồn tại ở những nơi dâm mát, hoạt có lá che đậy nên rất khó tìm, giá thị trường lại cao.

" Ta sẽ đi hái chúng, mọi người phía dưới cũng nên cẩn thận biết không.

"

" đội trưởng yên tâm, chúng ta đã biết.

"
Hắn liền nhảy lên núi đất nhỏ cao khoảng 20 mét, hắn vừa muốn đưa tay ra ngắt lấy, thì cảm nhận được nguy hiểm đánh về hướng mình, hắn xoay người né tránh, thì thấy một nhuyễn kiếm cấm tại nơi mà hắn đưa tay ra muốn ngắt lấy Linh Kim Tuyến, sắc mặt hắn trầm xuống, trên tay tụ tập linh khí đánh tan công kích tiếp theo của đối phương, hắn xoay một vòng tiếp đất, gân xanh trên trán vì tức giận mà hiện lên, đôi tay xiết chặt thành nắm đấm nhìn về đám người đang đắc ý đi đến, hắn tức giận quát.

" Chu Chiêu, ngươi đây là có ý gì?"
" Ha ha, ta đến đây tắc nhiên là muốn hái thảo dược rồi.

"
" Chu Chiêu, ngươi thật không biết xấu hổ, rõ ràng Linh Kim Tuyến là do chúng ta thấy trước.

" Một thiếu niên trong nhóm tức giận nói.

" ha ha, ngươi nói ngươi thấy trước là của ngươi sao, vậy ta nói ta đã sớm thấy trước, các ngươi có phải rời đi không?"
" Chu Chiêu, ngươi đừng khi người quá đáng.

" Thôi Dật tức giận nói.

" Ha ha ha, khi người quá đáng, Thôi Dật, chẳng lẽ ngươi đã quên nơi này là nơi khảo hạch ư, nếu ngươi biết điều thì ta sẽ nói giúp ngươi với đội trưởng cho các ngươi đi theo phía sau làm phụ thuộc, như vậy các ngươi không cần ngày thứ hai chưa đến đã bị loại trừ khảo hạch, thế nào?"
" Ngươi nằm mơ, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì sao? Ngươi muốn đem chúng ta đương lá chắn cho các ngươi, không phải sao?"
Hắn thấy Thôi Dật nói toạc ra suy nghĩ của mình, tức giận nói.

" Thôi Dật, thực lực của ta tuy thấp hơn ngươi một bật, nhưng ngươi nên nhớ đội trưởng của bọn ta là Linh Vương tứ cấp, một Linh Vương nhị cấp, và hai Linh Vương nhất cấp, mà ngươi chỉ là Linh Vương Nhị cấp mà thôi, mà đội trưởng của ta rất nhanh sẽ đến đây, nếu ngươi biết điều!.

"
Thôi Dật không chờ hắn nói xong, liền nói.

" Đội trưởng của ngươi đến phía trước, Thôi Dật ta sẽ cho ngươi thành người đầu tiên bị loại bỏ khảo hạch.

"
Dứt lời cả hai bên bất đầu chiến đấu kịch liệt lên, tuy đối phương có một người cùng hắn cấp bậc, đều là Linh Vương nhị cấp, nhưng đoàn đội của hắn hiện tại có ưu thế hơn, vì đoàn đội của hắn hiện tại có ba người là Linh Vương nhất cấp, rất nhanh có thể chèn ép được đám người Chu Chiêu, nhưng hắn biết, Chu Chiêu vừa nói đội trưởng của hắn đang đến đây không phải nói rối, vì hắn biết với tính cách nham hiểm của gã nếu không nắm chất, gã sẽ không mạo nguy hiểm xông lên, cho nên Chu Chiêu hắn ta là đang kéo thời gian chờ đội trưởng hắn ta đến, hắn thấy đám người của Chu Chiêu chật vật, liền ra lệnh cho đoàn đội của mình rút lui.

" Chúng ta đi.


"
Những người khác nghe được đội trưởng ra lệnh, theo như kế hoạch trước lúc khảo hạch đã nói, người thực lực yếu chạy đi trước, vài người thực lực mạnh mẽ phía sau hộ trợ, cho nên lúc này năm người thực lực mạnh cùng hợp lực dùng một kích đánh về hướng Chu Chiêu đám người, sao đó bọn họ lấy nhanh tốc độ chạy đi, đây cũng là tác chiến mà Thôi Dật đội trưởng của bọn họ lúc trước đã lập ra, với thực lực của bọn họ chỉ cần thông qua khảo hạch là tốt rồi.

Chu Chiêu đám người có chút hốt hoảng, chận lại một kích hợp lực của đối phương lúc sau thì vô cùng chật vật, mà đám người Thôi Dật cũng đã không thấy đâu, làm bọn họ tức đến mặt đều xanh, nhưng không dám đuổi theo.

" đã xảy ra chuyện gì? " Thanh âm kêu ngạo của một thanh niên vang lên.

Chu Chiêu đám người thấy ba người đi đến, đi chính giữa người khoảng 27-28 tuổi, nhưng tuổi thật đã 34 tuổi rồi, một thân ngấm vóc cao cao tại thượng bộ dáng, tay còn đang ôm eo một mỹ nhân yểu điệu bên cạnh đi đến.

" Các ngươi tại sao lại như vậy chặt vật? Gặp phải Linh thú sao?"
" Đội trưởng, là đám người của Thôi Dật muốn cướp Linh Kim Tuyến chúng ta thấy trước, đem chúng ta đã thương ý đồ cướp Linh Kim Tuyến.

" Chu Chiêu hắn thêm mắm thêm muối vả vờ tức giận kể ra.

" Cái gì? Đồ của Nạp Lan Hằng ta Thôi Dật hắn cũng dám cướp? Đúng là không biết trời cao đất rộng, được lắm, Thôi Dật!.

"hắn còn chưa nói dứt câu thì nghe được tiếng kinh hoảng của thanh niên vang lên.

" A!.

Không! không thấy Linh Kim Tuyến đâu cả?"
Chu Chiêu đám người đồng loạt nhìn lên phía trên nơi có vài cây Linh Kim Tuyến, nhưng hiện tại đã không thấy nó đâu, chỉ còn có cỏ dại.

" Sao! sao có thể?"
" Không phải lúc nãy nó vẫn còn ở nơi đó sao? Không có khả năng.

"
" Chẳng lẽ là do đám người Thôi Dật nhân cơ hội chúng ta không chú ý lấy đi?" Một người trong số đó lên tiếng.

" Không có khả năng, ta vừa rồi vẫn luôn chú ý đến Linh Kim Tuyến, bọn họ không có thời gian hái đi.


" Chu Chiêu hắn khẩn định nói.

" Ý của ngươi là có người vừa trộm đi Linh Kim Tuyến?"
Mặc kệ đám người Nạp Lan Hằng như thế nào tức giận ngào mắn, mà không biết được cách bọn họ không xa trên một cây cổ thụ, có một đôi mắt phượng xinh đẹp đang cầm vài quả táo rừng, một bên ăn táo rừng, một bên xem kịch vui, nàng rất thích ăn thế giới nơi này trái cây, có lẽ là thế giới này có linh khí, cho nên trái cây nơi này sáng bóng vừa lớn lại vừa thơm, lại nhiều nước, nên nàng rất thích ăn.

" Chủ nhân, chúng ta đã trộm được Linh Kim Tuyến rồi, chủ nhân xem!" Tiểu Lôi chạy đến, chân trước đưa ra hai cây Linh Kim Tuyến cao hứng nói.

"Tiểu Lôi ngươi nói bậy gì vậy? Chúng ta khi nào trộm, chúng ta là quang minh chính đại hái biết không?" Tiểu Hắc cũng đưa ra hai cây Linh Kim Tuyến kêu ngạo nói.

" Ân, tiểu Hắc nói rất đúng, tiểu Lôi ngươi nên học học.

" Kim Bằng cũng nói theo.

"A, thì ra là vậy nha, ta đã biết.

" Tiểu Lôi nghiêm túc ngật đầu đáp.

Vân Phong Nhã.

"! !.

.

" Nhìn trời.

"Đã đến lúc chủ nhân ta rèn luyện rồi, các ngươi trở vào Triệu Hoán Thư đi.

"
Dứt lời nàng đem ba con Linh thú thu vào Triệu Hoán Thư bên trong, vì có ba con chúng nó ở đây, cho dù thu hồi hơi thở, nhưng huyết mạch thì không có cách nào che giấu khú giác của linh thú, cho nên chúng làm sao dám tới tìm nàng luyện tập cơ chứ.

Còn tất cả những khảo hạch sinh hình như đều thống nhất một việc là, trong vòng 20 ngày, bọn họ sẽ không tự chủ chương cùng đối phương khiêu chiến, vì bên trong sâm lâm có rất nhiều linh thú cường đại, có người chia bớt áp lực là tốt nhất, cho nên những người này không mưu tự hợp, đều chờ đến khoảng 20 ngày sau mới bắt đầu quyết đấu lên, mà hiện tại quan trọng nhất của bọn họ là nhanh chóng tìm được đoàn đội của mình, sao đó là thu thập tài nguyên, nếu gặp thực lực yếu đoàn đội cũng có thể cướp số điểm của họ, cũng có người nhân cơ hội lần này âm thầm giết chết đối thủ hoạt kẻ thù của mình là tốt nhất.

Vân Phong Nhã thu hồi Linh thú không bao lâu thì trước mặt xuất hiện một con linh thú lục giai Cọp Răng Kiếm, đôi mắt hung tàn cùng răng nanh dày sắc nhọn, khoé miệng còn chảy ra nước miếng xền sệt nhìn con mồi trước mặt là Vân Phong Nhã nàng ngào to.

" Ngao Ô! "
Vân Phong Nhã đứng tại chỗ đánh giá con mồi trước mặt, còn lắc lắc đầu chê nó cấp bậc quá thấp.


" Thôi vậy, cũng đã lâu không có động gân cốt, vậy luyện tập một chút cũng được!" Vân Phong Nhã lắc lắc đầu, bẻ bẻ ngón tay vận động, thì lổ tai rật rật, tiếp theo là tiếng nói của một thiếu nữ vang lên.

" Cẩn thận.

"
Vân Phong Nhã nhìn thấy một cái bóng dáng vượt qua trước mặt, đánh về hướng Cọp Răng Kiếm, tiếp theo là hai bóng dáng người cũng vượt lên phía trước.

" San San chúng ta giúp muội.

"
" Ầm! ầm! xèo xèo! "
Vân Phong Nhã.

"! !.

" Vài con quạ đen bay qua.

(Một phút sau, Cọp Răng Kiếm chết thê thảm.

)
Vân Phong Nhã khoé môi rật rật khi nhìn thấy sự thê thảm của Cọp Răng Kiếm.

" Cũng thật thảm a.

" thấy đã không có chuyện gì của mình liền muốn rời đi.

" Đứng lại, chúng ta hảo tâm ra tay cứu ngươi, ngươi tại sao một câu đa tạ cũng không nói, còn cứ như vậy rời đi chứ.

" Một thanh niên dáng người có chút gầy, nhưng khuôn mặt thì thanh tú lên tiếng chất vấn.

Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực, quay người lại, đôi mắt phượng xinh đẹp đảo qua ba người có chút chật vật, ngón cái chỉ vào bản thân hỏi.

" Nói ta sao?"
Ba người lúc này trong mắt đều là kinh diễm không thôi, tiếp theo là nghi hoặc, vì nhìn thiếu niên tuấn mỹ khuôn mặt vẫn còn nét non nớt, nội môn học viện tần thấp nhất, thiên phú cực cao giống học muội San San, cũng đã 18 tuổi, nhưng thiếu niên trước mặt tuổi cao lắm cũng 16 tuổi đi, nếu như trong nội môn học viện có như vậy một nhân vật, bọn họ không có khả năng không biết, nhưng nói là ngoại môn học sinh lại càng không có khả năng vào được nơi này, chưa chờ bọn họ hỏi ra nghi vấn thì nghe được tiếng cười và thanh âm trào phúng vang lên.

"Ha ha, không ngờ các ngươi chạy chốn còn có như vậy nhàn nhã nói chuyện phím đâu? Các ngươi không nghĩ đến chúng ta lại nhanh như vậy gặp mặt đi?"
_________________________________

Bình Luận (0)
Comment