Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 9


Lúc này trọng tài cũng lên tiếng." Thời gian đã đến, theo như hai bên ước định, con cháu trực hệ hai bên sẽ đấu năm trận, gia tộc nào thắng ba trận, thì sẽ là người chiến thắng, ta tiên bố tỷ thí bắt đầu.
Lão giả tiếng nói vừa dứt, Trần gia dòng chính tứ thiếu gia Trần gia Trần Hoài bước lên lôi đài.

Trần Hoài cũng chính là người hai tháng trước đã đánh chết Vân Phong Nhã, hắn kiêu ngạo xem thường nhìn về mọi người của Vân gia.
Lúc này một thiếu nữ xinh đẹp, một thân màu xanh y phục có thêu hoa mai, mang theo một tia nhu nhược, nhưng trong mắt lộ ra sự kiên cường, đỉnh đạt bước lên lôi đài, không ai khác chính là Vân Mộng Cầm.

Nàng còn nhớ rõ hai tháng trước Vân Phong Nhã bị Trần Hoài đánh trọng thương, hôm nay nàng nhất định sẽ lấy lại công đạo cho Vân Phong Nhã.
" Ta còn tưởng là ai, thì ra là Vân gia đích tiểu thư, Vân Mộng Cầm tiểu thư.

Ta thấy không bằng nàng theo bổn thiếu gia ta đây, về sau còn có một chức vị thiếp trong Trần gia ta.

Nếu không, về sau đừng trách bổn thiếu gia không thương hương tiếc ngọc? hahaha."
"Vô sỉ.." Vân Mộng Cầm tức giận đỏ mặt, trên tay trường tiên không lưu tình đánh về Trần Hoài.

Tam cấp Linh sư thực lực cũng phát ra, Trần Hoài không ngờ Vân Mộng Cầm không nói tiếng nào ra tay nhanh như vậy, hắn càng không ngờ nàng như vậy cũng đã là tam cấp Linh sư, cùng cấp bậc với hắn.

Thế nhưng Vân Mộng Cầm chỉ mới mười bốn tuổi, còn hắn đã mười sáu rồi, hắn lập tức lui ra phía sau tụ Linh lực ngăn cản.
Tuy vậy, Mộng Cầm ra tay thật sự quá nhanh, Linh lực hắn chưa hoàn thành đã bị đánh tan.

Mặc dù đã cản được sức mạnh của roi, nhưng cũng đánh lên trên cánh tay của hắn, làm cánh tay hắn chảy ra một chút máu.

Bị một nữ nhân đánh bị thương trước mọi người khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn.
" Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết đắc tội ta sẽ bị trừng phạt thế nào?"
Dứt lời hắn từ không gian lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đan dược màu xanh, mọi người nghe mùi thơm từ đan dược phát ra, đều kinh hô." Nhị cấp đan dược Linh khí đan." Trần gia tài đại khí thô, xem ra Vân gia lần này thua chắc rồi.
(Linh khí đan, là Đan Dược tạm thời tăng lên một bật, trong vòng nửa canh giờ.)
Trần Hoài ăn vào đan dược, Linh khí trên người hắn bắt đầu dao động, hắn từ Linh sư tam cấp, bây giờ tạm thời tăng lên Linh sư tứ cấp.


Trần Hoài rất hưởng thụ những người đó chăm chú theo dõi hắn lộ ra hâm mộ ánh mắt, hắn ác độc mà nhìn Vân Mộng Cầm, tập trung toàn lực muốn một kích đánh cho Vân Mộng Cầm trọng thương, sao đó sẽ từ từ lăn nhục, mới cho ả ta chặt vật rơi xuống lôi đài, hắn nghĩ đến tình cảnh đó càng trở nên hưng phấn ngông cuồng lên, không chút lưu tình đánh về phía nàng.
Người Vân gia cả kinh đang tính lên lôi đài cứu trợ, thì bị đám người Trần gia chắn ngay trước mặt ngăn trở người Vân gia.

Trần Tôn ngân trước mặt Vân Chiến cười ha hả xem thường nói.
" Vân gia chủ, Đại Lục có quy định, người trên lôi đài chưa nhận thua, thì không ai được phép quấy nhiễu, Vân gia chủ không quên quy định này chứ?"
" Trần Tôn, các ngươi thật không biết liêm sỉ."
Vân Chiến tức đỏ mặt, ông không ngờ bọn chúng bỉ ổi đến dùng dược vật.

Bây giờ Trần Tôn còn ngăn trở, ông nhìn lên lôi đài hiện tại muốn ra tay cũng không còn kịp nữa rồi.
Những người có mặt điều không đành lòng quay đầu đi, họ biết một kích này thiếu nữ không chết cũng trọng thương.
Vân Mộng Cầm chỉ có thể cố gắng dùng toàn lực để chống đỡ một kích này, nàng biết với thực lực Linh sư tam cấp của nàng, không thể nào chống lại Linh sư tứ cấp toàn lực công kích.

Ngay lúc Vân Mộng Cầm cho rằng mình sắp nhận lấy cực đại đau đớn, thì lại rơi vào một lòng ngực ấm áp chở che cho nàng.

Giọng nói bình đạm thản nhiên truyền đến bên tai, khiến cho thân hình nàng khe khẽ run lên, tim cũng lở nhịp.
" Muốn giết người Vân gia ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!"
" Hỏa Diệm."
" Ầm!"
Dưới ánh mặt trời, gió nhẹ thổi, bóng dáng thiếu niên thon dài, xuất hiện phía trên lôi đài.

Hắn tà mị nhếch lên khóe môi, trong mắt hiện lên ngập tràn sát khí.

Thiếu niên một tay ôm thiếu nữ vào lòng, tay còn lại tập kết ra hỏa diễm cùng ngọn lửa của Trần Hoài tiếp đoán.

Hỏa diễm như Rồng nhỏ, phá tan Trần Hoài ngọn lửa, hắn chưa kịp phản ứng né tránh, hoả diễm kia liền đánh vào bụng của hắn.


Nhận lấy một đòn kia, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người Trần Hoài lập tức bị đánh bay, chật vật ngã ngửa trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Trước ngực y phục của hắn cũng bị cháy vụi một lỗ.
Một chiêu, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại tứ cấp Linh sư Trần Hoài.

Những người có mặt đều dùng ánh mắt kinh ngạc, không thể tin nhìn thiếu niên tuấn mỹ vừa xuất hiện trên lôi đài.

Thiếu niên chậm rãi thu hồi sát khí trên người, nhìn xuống thiếu nữ trong lòng mình mà tươi cười, nhẹ giọng hỏi.
" Biểu tỷ không sao chứ?"
Thiếu nữ lúc này mới hoàn hồn lại, thoát ra khỏi cái ôm của Vân Phong Nhã, che giấu đi xấu hổ nói.
" Ta không sao, cám ơn biểu đệ."
Lúc này có người kinh hô." Này...ta là đang nằm mơ đi? Thực lực của hắn là ngũ cấp Linh sư, sao có thể?"
Tiếng nói vừa dứt, lúc này mọi người cũng hoàn hồn lại, khiếp sợ nhìn Vân Phong Nhã.

Không thể tin nổi, thiếu niên này chừng mười ba mười bốn tuổi đã là ngũ cấp Linh sư.

Điều làm họ càng không thể tin được nữa là, kẻ trước mặt họ chính là người được đồn đãi Nguyệt Vân Thành mang danh phế vật Vân gia, cửu thiếu gia Vân Phong Nhã.

Thực lực như vậy còn gọi là phế vật? Vậy bọn họ tính thứ gì, phế vật trong phế vật, lời đồn hại chết người mà.

Nếu để bọn họ biết được hiện tại thực lực của Vân Phong Nhã không phải ngũ cấp Linh sư mà nàng vừa tăng cấp đến thất cấp Linh sư, thì không biết sẽ càng chấn động như thế nào?
Gia chủ Chương gia Chương Hàm cũng không thể nào tin được, từ ghế dựa đứng lên, thiếu niên bị Chương gia hắn hủy hôn ước, lại là một thiên tài.

Hắn thật không ngờ Vân gia lại che giấu tốt như vậy, ngay cả hắn cũng bị ngạt, hắn vừa hổ thẹn vì bản thân xem thường mà từ hôn, tức giận là vì Vân gia lừa ngạt.

Cũng thật oan uổn cho Vân gia rồi, không thấy ngoại trừ Vân Chiến ở ngoài, một đám đều ngốc lân.

Còn Chương Băng Nhi, vị hôn thê lúc trước của Vân Phong Nhã, nàng ta cũng không thể nào tin được nhìn thiếu niên tuấn mỹ đĩnh đạt đứng trên lôi đài kia.

Người mà chỉ dùng một chiêu có thể đánh bay tứ cấp Linh sư, lại là trong miệng mọi người chê cười phế vật, bị gia tộc nàng từ hôn.

Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã nhìn về Vân Chiến tươi cười, nói một câu làm mọi người ở đây đều sững sờ, ngơ ngác, bật ngửa.

" Ngoại công, thật xin lỗi! Con còn cho là phải chờ vài ngày nữa mới tăng cấp, không ngờ hôm qua Nhã nhi đột nhiên tăng cấp, cho nên hôm nay mới tới trễ, làm ngoại công lo lắng rồi."
Vẻ mặt của nàng biểu hiện đều là bất đắc dĩ, việc tăng cấp bất ngờ này nàng không thể ngờ trước nên xảy ra sơ xót.
Vân Chiến nghe vậy cười vang, ông biết Vân Phong Nhã nhất định sẽ đến, trễ một chút cũng không sao.

Trong lòng cảm thán không thôi, chỉ trong vòng một tháng Nhã nhi đã tăng cấp đến thất cấp Linh sư rồi.

Ông vừa kích động vừa tự hào, những lời sắp nói lại làm mọi người ở đây xúc động đến muốn đi qua đánh ông một trận, nhất là Trần Tôn.
" Nếu con đã không cẩn thận tăng cấp thì đến trễ một chút cũng không sao.

Lần sau chú ý một chút là được."
Mọi người ở đây trợn tròn mắt nhìn hai ông cháu bàn về việc không cẩn thận tăng cấp, hai ông cháu nhà này nói chuyện giống như hỏi thăm qua lại bình thường mỗi ngày như hôm nay trời rất đẹp, đại loại như vậy.

Điều này khiến miệng họ đều co giật, họ hi vọng một thời khắc nào đó, bản thân cũng sẽ không cẩn thận tăng cấp a.
Vân Mộng Cầm nhịn không được khoé môi cũng cong lên, nàng không biết từ khi nào bản thân lại tín nhiệm hắn như vậy.

Chỉ cần hắn nói Vân gia sẽ thắng, nàng sẽ không tự chủ mà tin tưởng lời nói của hắn.
" VÂN PHONG NHÃ!!!"
Trần Tôn thấy nhi tử mình thương yêu bị Vân Phong Nhã đánh trọng thương, trong mắt hắn đều là sát ý.

"Vân Phong Nhã, ngươi dám làm càn trên lôi đài, ngươi làm như vậy chính là muốn để Vân gia các ngươi nhận thua đúng không?"
Tuy là tức giận nhưng ít nhất hắn cũng phải lấy được một chút lợi ích về mình.
Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực, rất tự nhiên nhìn Trần Tôn cười như không cười nói.

" Trần gia chủ ngươi không có bệnh hoang tưởng chứ?"
"Vân Phong Nhã ngươi có ý gì?"
" Nếu Trần gia chủ không bị hoang tưởng, thì làm sao nghĩ rằng Vân gia chúng ta muốn nhận thua đây, không phải còn có bốn trận tỷ thí sao?"
Trần Tôn á khẩu không nói nên lời.
"Nếu như Vân gia các ngươi không sợ chết, hiện tại liền để cho ta tới dạy dỗ ngươi.

Để ngươi biết người nào có thể chọc, người nào không thể đụng đến.

Một thiếu niên từ khán đài nhảy lên, trên mặt không che giấu được sự kiêu ngạo.

Hắn nhìn Vân Phong Nhã trong mắt xẹt qua sự đố kị, một tháng trước phụ thân gửi thư cho hắn, nói cho hắn biết việc Trần gia muốn ngầm thâu tóm Vân gia.

Nay có dịp quan trọng cần hắn trở về giúp đỡ, hắn mười ba tuổi khi đã là tứ cấp Linh sư, hắn hiện tại đã mười bảy tuổi, một năm trước đã là lục cấp Linh sư.

Ở Nguyệt Vân Thành được xem là đệ nhất thiên tài, hắn bây giờ tuy là linh sư của một học viện nhị đẳng ngoại ban, nhưng một tháng sau tỷ thí hắn rất có cơ hội tiến vào nội ban học viện.

Đây là việc hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, cho đến khi xuất hiện thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên mới mười ba tuổi đã là ngũ cấp Linh sư, hắn sẽ không để cho Vân gia tồn tại như vậy một người được, vì Trần gia tương lai về sau hắn nhất định phải giết chết thiếu niên Vân gia này.
" Ta là nhị thiếu gia Trần gia, Trần Khâm, là đệ tử của Linh Sư Sao tinh học viện." Hắn kiêu ngạo nói.
Mọi người xung quanh nghe thấy đều kinh hô." Thì ra là Trần gia nhị thiếu gia Trần Khâm.

Hắn là thiên tài trẻ tuổi của Nguyệt Vân Thành chúng ta, còn là Linh Sư Sao tinh học viện đệ tử a." Ánh mắt mọi người rất là hâm mộ mà nhìn Trần Khâm.
" Ngươi nói cái gì vậy? Thiên tài trẻ tuổi đệ nhất Nguyệt Vân Thành là Vân gia Cửu thiếu gia mới đúng.

Nhị thiếu gia Trần gia mười ba tuổi khi là tứ cấp Linh sư, ngươi xem cửu thiếu gia Vân gia năm nay mới mười ba tuổi đã là ngũ cấp Linh sư."
Có người lên tiếng phản bác, núi cao còn có núi cao hơn Trần nhị thiếu gia đã là chuyện quá khứ, bây giờ cửu thiếu gia Vân Phong Nhã mới xứng danh đệ nhất thiên tài Nguyệt Vân Thành.
_________________________________
( halarm122017.????).

Bình Luận (0)
Comment